Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 9: Ta Là Người Rất Dung Tục




Editor: Tiểu Hách

Từ lúc Lâm Hoa ở nhà nhận được tin tức Lâm ba bị tai nạn giao thông, cả người đều choáng váng. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà cũng chưa từng xảy ra chuyện gì to tát, cả gia đình đều bình an vô sự, ngay cả sinh bệnh cũng rất ít.

Vừa để điện thoại xuống, Lâm Hoa liền từ nhà chạy đến công ty. Không ai ở bên cạnh cậu, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân rất sợ.

Vì đến cuối năm, việc của công ty tương đối nhiều, cho dù là cuối tuần, Lam Tiếu Chính cũng sẽ đến công ty.

Đến cửa phòng làm việc của Lam Tiếu Chính có chút thở dốc, Lâm Hoa vội vàng gõ cửa.

Nghe được Lam Tiếu Chính trả lời, Lâm Hoa mới đẩy cửa đi vào. Đúng lúc chị Trần đang bàn bạc công việc cuối năm với Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa ở bên cạnh yên lặng chờ đợi.

Chị Trần thấy Lâm Hoa thở hổn hển đi vào, nhanh chóng thông báo mấy việc, liền lui ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì, sao vội vàng như thế?” Chờ đến khi chị Trần đóng cửa xong, Lam Tiếu Chính với vẻ mắt sốt ruột liền mở miệng hỏi Lâm Hoa.

“Tiếu Chính!” Lại mang theo giọng nói nghẹn ngào, biểu cảm trên mặt Lâm Hoa, cũng là một bộ dạng mếu máo.

“Sao thế?” Lam Tiếu Chính thấy cái bộ dạng này của Lâm Hoa, từ trên ghế làm việc đứng lên, đi tới bên cạnh cậu.

“Ba em bị tai nạn giao thông!” Nói xong, rốt cuộc thực sự khóc lên, phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, rất thương tâm.

“Tai nạn giao thông?” Lam Tiếu Chính cũng là cả kinh, mới vừa gặp người cách đây không lâu, làm sao bị tai nạn giao thông?

Đưa tay ôm Lâm Hoa đang khóc thương tâm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu.

“Trước đừng khóc, nói cho anh biết chuyện cụ thể đi!” Thấy Lâm Hoa bình tĩnh trở lại, Lam Tiếu Chính kéo cậu từ trong lòng mình ra ngoài, để cho cậu ngồi ở trên ghế sofa, lại rót cho cậu ly nước.

“Tình huống cụ thể em cũng không rõ!” Lâm Hoa cầm cái ly, xoay tới xoay lui, biểu thị trong lòng bất an “Em chỉ nghe anh trai nói là ba bị tai nạn giao thông, muốn đưa đến Thành Đô chữa trị!”

“Khi nào chuyển đến đây? Khi nào chúng ta có thể đến đón, đã sắp xếp bệnh viện chưa, còn nữa, bị thương có nặng không?” Lam Tiếu Chính bỗng chốc hỏi đến nhiều vấn đề như thế, Lâm Hoa có chút ngẩn ngơ nhìn hắn.

“Lại làm sao nữa?”

“Em không biết” Lâm Hoa có hơi chột dạ cúi đầu, kỳ thực cậu chưa hỏi cái gì rõ ràng, lúc nghe tới tai nạn giao thông, cả người đều sốt ruột, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra để hỏi.

Lam Tiếu Chính khẽ thở dài một cái “Đưa cho anh số điện thoại của anh trai em, anh sắp xếp bệnh viện cho mọi người!”

“Dạ” Lâm Hoa lại lục lọi túi áo tìm di động, kết quả cũng không moi ra được cái gì “Em quên mang theo di động rồi!”

“...”

Lam Tiếu Chính đối với Lâm Hoa thật sự cái gì cũng không nói ra được.

Cuối cùng Lam Tiếu Chính gọi điện thoại cho Lâm Húc, hỏi thăm tình hình cụ thể của Lâm ba, khi đó cả nhà Lâm Hoa đang trên đường đến đây.

Vì Lâm ba muốn về quê lấy đồ, liền từ thị trấn ngồi xe trở về. Đúng lúc gặp được đồng hương cũng muốn từ thị trấn trở về, người đồng hương kia có một chiếc xe tải, Lâm ba liền ngồi một chuyến đi xe nhờ trở về. Khi đó trời vẫn còn rất sớm, sương mù trên đường lại có chút dày đặc, lúc rẽ ngoặt, không chú ý tới xe chạy trước mặt, khi ý thức được thì đã muộn. Cả chiếc xe liền lật xuống đường bên dưới, đây là một sườn núi không tính là cao, nhưng cũng không coi là thấp.

Chờ xe cảnh sát và xe cứu thương chạy đến, cả người đồng hương kia và Lâm ba đều đầy máu. Sau khi được xử lý đơn giản, đưa hai người đi đến nội thành.

Hỏi rõ muốn đưa đến bệnh viện nào, Lam Tiếu Chính liền chở Lâm Hoa đến nơi đó.

Chân trước hai người vừa đến, xe cứu thương liền vào đến bệnh viện. Lúc Lâm Hoa thấy Lâm ba nằm trên băng ca đưa vào phòng cấp cứu, cả người đều mềm nhũn, nếu không có Lam Tiếu Chính đỡ dậy, sợ rằng cậu đã ngất đi.

“Anh, không nghiêm trọng chứ? Không nghiêm trọng chứ?” Khi Lâm Hoa chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, vẫn lo sợ bất an hỏi Lâm Húc.

Vì vợ Lâm Húc phải chăm sóc em bé, nên không theo tới, chỉ có Lâm mẹ và Lâm Húc đến.

Lâm Hoa một tay nắm chặt tay Lâm mẹ vẫn đang lau nước mắt, một tay khác thì nắm chặt tay Lam Tiếu Chính, vẫn không ngừng sốt ruột hỏi Lâm Húc ở bên cạnh.

“Em trước không cần lo lắng” Lam Tiếu Chính nhẹ nhàng đỡ lưng Lâm Hoa, an ủi cậu “Đừng suy nghĩ nhiều quá, anh đi lo liệu thủ tục trước, xem xem còn cần làm gì nữa” Lam Tiếu Chính cười cười với Lâm Hoa, tay khẽ vỗ đầu cậu.

Lâm Hoa cảm kích nhìn Lam Tiếu Chính, may là hắn ở bên cạnh giúp đỡ mình, không thì cậu nhất định sẽ luống cuống đến cái gì cũng không làm được.

“Tôi đi cho!” Lâm Húc ở bên cạnh đứng lên, để cho người khác thay người nhà mình chạy đi chạy lại, dường như có hơi áy náy.

“Anh đừng đi, để tôi đi. Anh ở nơi này trông coi bác gái và Lâm Hoa!” Lam Tiếu Chính vỗ vai Lâm Húc, bảo y ngồi xuống. Thật ra, Lâm Húc bất quá cũng chỉ lớn hơn Lâm Hoa không đến hai tuổi. ý muốn nói Lam ca lớn hơn Húc ca, nhưng xưng anh cho lịch sự

Thủ tục làm rất nhanh, đương nhiên tiền cũng là do Lam Tiếu Chính chi ra hết.

Chờ đến khi Lâm ba được đẩy ra ngoài, lúc đó mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng mà, trái tim cũng đã bị treo ngược lên cao.

“Tình trạng của ba tôi thế nào?” Lâm Húc liền xông tới, Lâm mẹ và Lâm Hoa theo sát phía sau, hỏi thăm vị bác sĩ đi ra ngoài đầu tiên.

“Bệnh nhân không có gì đáng ngại!” Bác sĩ mỉm cười nói với mọi người đang lo lắng “Không có vết thương gì lớn, não chấn động nhẹ, tay trái bị gãy xương!”

“Thế sao?” Lâm Húc hiển nhiên có chút không tin “Vậy sao cả người ba tôi đều đầy máu!” Lúc Lâm Húc vừa nhìn thấy bộ dạng của Lâm ba, thật là sợ hãi.

“Hai người đều có chút sát thương, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, chảy nhiều máu, chắc là mấy con gà trên xe lúc đó!”

Lâm Hoa chớp mắt nhìn, thở phào một cái, không có thương tật gì lớn là được rồi. Ở trong ấn tượng của Lâm Hoa, bị tai nạn giao thông thì nhất định sẽ đứt tay gãy chân, hơn nữa có thể tàn tật cả đời, còn có thể thành người người thực vật hoặc là tử vong.

“Tại sao không phải là cẩu…?”

Cả nhà cũng khó hiểu nhìn Lâm Hoa, sao cậu bỗng nhiên nói những lời này.

“Nhiều cẩu huyết”

“...”

“Con đứa nhỏ chết dầm này! Đó là ba của con!” Lâm mẹ nhảy dựng lên vỗ đầu Lâm Hoa một cái.

Hai mắt Lâm Hoa rưng rưng nước mắt nhìn mẹ mình.

Người đồng hương kia cũng không xảy ra chuyện gì lớn, cho dù xe bị đụng có chút nghiêm trọng.

Lúc đoàn người đến phòng bệnh, Lâm ba đã tỉnh.

“Khóc cái gì, tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng mà” Lâm ba thấy đôi mắt Lâm mẹ đỏ hoe, bộ dạng vừa nhìn cũng biết là khóc rất lâu.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lâm mẹ sờ sờ băng vải quấn cánh tay và cái trán Lâm ba, chỉ cần người còn ở đây là tốt rồi, xe không có xảy ra chuyện gì lớn là được. Thấy bộ dạng của Lâm ba, Lâm mẹ suýt nữa lại bật khóc lên.

“Ba, ba thực sự không có sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không?” Lâm Hoa cẩn thận nhìn ba một chút, ngoại trừ cái trán và cánh tay quấn băng, những nơi khác hình như đều lành lặn.

“Không sao, không sao, con không biết lúc đó tình huống kia thiệt nguy hiểm nha! Đúng rồi, ông Lý có sao không vậy?” Ông Lý chính là cái người đồng hương đi chung với Lâm ba.

“Bác ấy cũng không có gì nghiêm trọng!” Lâm Húc đáp lời của Lâm ba.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Lâm ba cảm thấy vẫn còn có chút may mắn, lúc xe ngã xuống sườn núi, khi đó trong lòng ông đã nghĩ mình đi đời nhà ma rồi.

“Chuyện nhỏ như thế này, sao con còn làm phiền Tiếu Chính người ta!” Lâm ba chú ý tới Lam Tiếu Chính cũng đứng ở bên cạnh. Hắn cho Lam ba ấn tượng tốt vô cùng, một người thành phố, chiếu cố con của mình thế kia, bây giờ lại thêm chiếu cố mình nhiều như vậy.

“Không sao ạ” Lam Tiếu Chính tiến lên một bước, càng gần giường bệnh hơn “Bác trai, người nghỉ ngơi thật tốt. Đã đói chưa? Cháu đi mua cơm cho mọi người!”

“Tôi đi cho, sao còn không biết ngại làm phiền anh!” Lâm Húc vội vàng đứng lên, chuyện lần này, Lam Tiếu Chính đã bận rộn giúp đỡ quá nhiều.

“Không sao đâu, để Lâm Hoa theo phụ tôi là được rồi, tôi lái xe đi, nhanh lắm!” Lam Tiếu Chính cười cười, vỗ vai Lâm Hoa.

“Ba mẹ, tụi con đi mua cơm. Ba, ba nghỉ ngơi thật tốt nha!”

“Được rồi, con đi nhanh đi!” Lâm ba vẫy vẫy cái tay không có quấn băng vải, đuổi người.

Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính ngồi trong xe, Lâm Hoa mới chân chính yên lòng, thở phào.

“Tiếu Chính, cám ơn anh!” Lâm Hoa nhìn chằm chằm ánh mắt Lam Tiếu Chính, cực kỳ nghiêm túc nói cám ơn với hắn.

“Đứa ngốc, chúng ta là người một nhà, anh hẳn là nên giúp em!” Lam Tiếu Chính sờ sờ mái tóc mềm mại của Lâm Hoa, hai cái đầu càng áp sáp gần nhau.

Lam Tiếu Chính dịu dàng hôn Lâm Hoa, nói cho cậu biết, mình giúp cậu, ở bên cạnh cậu.

“Đi... Đi mua cơm!” Lâm Hoa đỏ mặt đẩy Lam Tiếu Chính ra, cậu vẫn không quên bọn họ đi ra ngoài là muốn giải quyết chuyện cơm nước.

Cúi đầu cười hai tiếng, Lam Tiếu Chính khởi động xe “Tuân lệnh!”

Trong lòng Lâm Húc không mấy thoải mái.

Hai người mới vừa đi, Lâm mẹ bảo Lâm Húc đi ra đưa tiễn bọn họ, dặn dò Lâm Hoa mang chút đồ ăn thanh đạm gì đó, còn có mua thêm một bình nước ấm trở về.

Thấy hai người lên xe, Lâm Húc có hơi vội vàng nghĩ muốn đuổi kịp bọn họ. Nhưng mà, đến gần hơn một chút, lúc này có thể thấy rõ tình cảnh trong xe, bước chân của y cũng bất động dịch chuyển.

Trong xe hai người kia lặng lẽ hôn môi nhau, trong lòng Lâm Húc lại như nước đun sôi, bọt nước sôi sùng sục mạnh mẽ.

“Trở về rồi. Nói với Hoa Nhi chưa?” Lâm mẹ thấy Lâm Húc đi đến, liền hỏi.

“Hả?” Đầu óc Lâm Húc còn chưa trở về được, ngây người nhìn mẹ của mình, nhưng trong đầu vẫn là hình ảnh thân mật của hai người kia.

“Con xảy ra chuyện gì? Sao đi ra ngoài một chuyến, liền ngây người thế?”

“Mẹ...” Lâm Húc do dự gọi mẹ.

“Chuyện gì?”

“Mẹ... Hoa Nhi... Mẹ mới vừa nói cái gì?”

“Mẹ hỏi con có đuổi kịp hai đứa nó không, còn nữa có dặn bọn chúng mua cái gì đó chưa?” Thấy rõ Lâm Húc có chút thất thần, Lâm mẹ có hơi bất mãn nhíu mày một cái.

“À, chuyện đó hả! Con không đuổi kịp bọn họ!” Lâm Húc cúi thấp đầu, nhưng làm sao cũng không xóa bỏ được hình ảnh của Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính.

“Sao kêu con làm một chút chuyện như thế cũng làm không xong” Lâm Húc không có nghe Lâm mẹ lải nhải trách móc, cả đầu đều loạn xì ngầu, không biết đang suy nghĩ những gì.

Lam Tiếu Chính và Lâm Hoa trở về rất nhanh, mang theo thật nhiều đồ ăn.

Lâm Húc thấy thân ảnh của Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính, đầu óc càng rối loạn hơn.

“Con đi ra ngoài một chút” Lâm Húc vụt một cái, từ trên ghế đứng lên.

“Ăn cơm đi đã!” Lâm mẹ vẫn cảm thấy Lâm Húc không ổn lắm, từ sau khi kêu y đưa tiễn hai người kia quay lại, thì không bình thường, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Con ăn không vô, mọi người ăn trước đi!” Lâm Húc liền vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh, thực sự muốn để cho đầu óc của mình thanh tỉnh tốt một chút, cũng có nghĩ ngợi lung tung.

Lâm ba ở bệnh viện vài tuần lễ, Lam Tiếu Chính đều dành thời gian đến thăm ông mỗi ngày, mang đến thật nhiều đồ dinh dưỡng, khi rảnh rỗi hắn còn mang cơm cho cả nhà Lâm Hoa. Tiền nằm viện và thuốc men này nọ, tất cả đều là Lam Tiếu Chính chi ra.

Bởi vì Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính ở cùng một công ty, nên bình thường hai người cũng cùng nhau đi đến bệnh viện. Vì bệnh viện chỉ cho phép mỗi người một giường, Lam Tiếu Chính bảo Lâm Húc ở nhà mình. Nhưng mà, Lâm Húc chết sống không đồng ý, muốn một mình ở ngoài tìm khách sạn ở. Lâm mẹ với hành động quái đản của Lâm Húc, lải nhải mắng y mấy câu.

Lâm Húc ở trong lòng than thở, mẹ mình thật sự xem Lam Tiếu Chính là người một nhà sao? Bây giờ y ngay cả liếc mắt nhìn họ một cái cũng không có can đảm, huống chi là ở nhà Lam Tiếu Chính? Thấy hắn tận tâm tận lực chăm sóc cả nhà bọn họ, trong lòng Lâm Húc lại càng không thoải mái.

Lam Tiếu Chính này vừa nhìn chính là người có tiền, hơn nữa diện mạo cũng đẹp trai, lại còn là tổng giám đốc của công ty, sao có thể xem trọng Lâm Hoa nhà y chứ?

Đây cũng không phải là Lâm Húc hạ thấp em trai mình, chuyện này đều là sự thật mà! Nhìn thân ảnh hai người ăn ý, Lâm Húc dường như cũng có thể lờ mờ cảm giác được bầu không khí ấm áp hài hòa giữa hai người.

Lâm Húc không biết giải quyết thế nào, không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng, lẳng lặng nhìn Lam Tiếu Chính và Lâm Hoa. Kỳ thực, hai người có phải cũng rất xứng đôi không?

Bị ý niệm đột nhiên mọc ra trong đầu làm giật mình, Lâm Húc liền vỗ lên mặt mình chát một tiếng.

“Húc Nhi, con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm mẹ nhìn thấy sự khác thường của Lâm Húc, có chút lo lắng hỏi, đứa nhỏ này chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì ư?

“Con không sao, không có gì đâu” Lâm Húc có chút ngượng ngùng cười cười.

Lâm mẹ và mọi người sắp xếp chuyện xuất viện, vết thương của Lâm ba cũng gần như hồi phục, chỉ là băng bột thạch cao trên tay.

Trong vòng nửa tháng vẫn không thể gỡ xuống, liền thương lượng về thị trấn trước. Cả nhà đều đồng ý.

Tiễn cả nhà lên xe, Lâm Hoa mới phàn nàn với Lam Tiếu Chính: “Tết Dương lịch này đã bị nhỡ rồi. Em cũng không đi được núi Nga Mi!”

“Chỉ cần ba em không có việc gì là được” Lam Tiếu Chính vỗ đầu Lâm Hoa một cái, bây giờ là lúc nào rồi, còn nghĩ đến chuyện này chứ! “Lần sau chúng ta đi thì được rồi!”

“Thật hả?”

“Thật” Lam Tiếu Chính khẳng định gật đầu. Lâm Hoa ngay tức khắc liền nở nụ cười.

“Anh nói xem, bọn họ có thể phát hiện không?” Qua một hồi lâu, Lâm Hoa mới khe khẽ hỏi.

“Em sợ?”

“Không có” Lâm Hoa kiên định trả lời.

“Biết thì sẽ biết thôi”

“Ừm” Lâm Hoa dùng sức gật đầu, nắm tay của Lam Tiếu Chính, chắc chắn là không bao giờ muốn buông ra.

End chap 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.