Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 7: Ta Thật Là Có Tiền




Editor: Tiểu Hách

Có cơn gió thổi qua, thổi chiếc lá trên cây lung lay sắp rơi. Phong cảnh có chút đìu hiu, nhưng vì màu xanh của cây mà có sức sống.

“Đây là ông nội và bà nội của em!” Lâm Hoa đứng trước hai phần mộ nằm cạnh nhau, giới thiệu với Lam Tiếu Chính.

Lam Tiếu Chính im lặng xoa xoa đầu Lâm Hoa. Lâm Hoa cười cười với Lam Tiếu Chính “Lúc ông bà nội còn sống, rất yêu thương em, vì em là đứa trẻ tốn tiền!”

“Sao nói thế?” Đứa nhỏ này có gì mà tốn tiền?

“Anh biết cái kế hoạch hoá gia đình chứ? Em chính là cái đứa trẻ sinh thừa, bị phạt mấy ngàn đấy!” Lâm Hoa hận hận siết quả đấm một cái, nhưng mấy ngàn ở thời điểm đó, đổi lại bây giờ, không chừng có thể trị giá biết bao nhiêu tiền! Đáng tiếc, Lâm Hoa đã quên, nếu không có tốn mấy ngàn kia, sẽ không có cậu.

Lam Tiếu Chính cười khúc khích vài tiếng, thì ra tốn tiền chính là cái này?

“Anh biết vì sao em gọi là Lâm Hoa không?” Lâm Hoa lại nhớ lại một chuyện làm mình rất tức giận.

“Vì sao?”

“Mọi người đều gọi em là Phạt Khoản Nhi, sau đó gọi em là Hoa Nhi luôn!”

Đổi lấy lại là tiếng cười của Lam Tiếu Chính.

Dừng chân ở trước mộ ông bà nội Lâm Hoa hồi lâu, hai người mới rời khỏi. Vừa rồi Lâm Hoa ở trong lòng liên tục nói chuyện với ông bà nội, nói về Lam Tiếu Chính, nói về công việc của mình, nói mình rất tin vào hạnh phúc, mong muốn bọn họ có thể ở thiên đường chúc phúc cho hai người. Lâm Hoa biết, ông bà nội rất yêu thương mình.

“Tết anh có về nhà không?” Lâm Hoa đứng ở trên sườn núi thật cao, nhìn đám người chen lấn ở nhà mình và mảnh ruộng trải dài ở xa xa, phía trên sân nhà mình, màu trắng của khói bếp bay lơ lửng.

“Đài Loan? Không về!” Lam Tiếu Chính cũng nhìn xa xăm, đã lâu cũng chưa có ngắm quang cảnh như thế này.

“Vậy anh muốn ở lại Thành Đô luôn à?”

“Cả đời?” Lam Tiếu Chính quay mặt lại, chăm chú nhìn Lâm Hoa.

“Không phải!” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng đối diện với Lam Tiếu Chính, làm giống như mình muốn ràng buột hắn cả đời, mặc dù cậu chính là nghĩ như thế “Vậy anh muốn ở lại Thành Đô bao lâu lận?”

“Sao vậy? Không nỡ bỏ anh à?”

“Anh cứ nói đi!” Lâm Hoa có chút tức giận trợn to hai mắt với Lam Tiếu Chính.

Đối mặt với Lâm Hoa thẳng thắng bộc trực, Lam Tiếu Chính nở nụ cười.

“Em có thể cùng anh quay về Đài Loan không?”

“Em...” Lâm Hoa không biết nên trả lời như thế nào.

“Em không cần phải gấp gáp trả lời anh, kế hoạch ở công ty Đại Lục của anh khoảng ba năm. Nhưng mà, anh muốn em đi theo anh!” Lam Tiếu Chính tới gần Lâm Hoa, từ từ ôm cậu vào trong lòng.

“Anh muốn em cả đời đều theo anh, ở lại bên cạnh anh!” Hơi thở của Lam Tiếu Chính phà vào trong lỗ tai Lâm Hoa, có chút ấm áp và ngứa ngáy.

Tay Lâm Hoa vây quanh ôm chặt Lam Tiếu Chính, gương mặt có chút lạnh cóng của cậu vùi trong ***g ngực ấm áp của hắn, khẽ gật đầu một cái.

“Tết là em phải về quê à?” Lúc này đổi lại là Lam Tiếu Chính hỏi Lâm Hoa.

“Không về nữa đâu!” Lâm Hoa lắc đầu “Bình thường em cũng chỉ có lễ mừng năm mới trở về, năm nay vì cháu nhỏ đã trở về nhiều ngày rồi, cũng đến thăm viếng ông bà nội, tết thì ở lại Thành Đô thôi!”

Lam Tiếu Chính cười khúc khích vài tiếng, sau đó mới hỏi ra miệng “Là vì tết trở về, lại phải đưa biếu quà cho mấy ông, mấy chú, mấy bác à?”

Bầu không khí ấm áp vừa rồi, bị mấy câu nói đó của Lam Tiếu Chính, dội đi sạch sẽ, cũng chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi vù vù bên tai.

Lâm Hoa đứng hình một chỗ, buồn bực nói “Anh không thể nói chuyện ngọt ngào một chút ư?”

“Anh sai rồi” Lam Tiếu Chính nhịn không được, liền cười ha ha ra tiếng.

Hai người dọc theo đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trên sườn núi đi xuống dưới.

“Trên sườn núi này, bình thường đều không có người à?” Lam Tiếu Chính nhìn quanh bốn phía một hồi, cũng không có người nào.

“Bây giờ không phải là thời gian vụ mùa, vào vụ mùa bận rộn, trên sườn núi đều là người. Ngày thường cũng có mấy người làm việc, nhưng hôm nay nhà của em mời người của toàn thôn ăn tiệc, những nơi khác đâu còn thấy bóng người!”

“Ở đây mọi người đãi tiệc mời khách, phải mời toàn thôn sao?” Lam Tiếu Chính nhịn không được giật mình một cái, vậy mỗi lần phải đãi bao nhiêu bàn?

“Đúng vậy! Nếu như trong thôn có người muốn kết hôn, thì đãi càng nhiều, thôn láng giềng cũng sẽ chạy đến cùng chúc mừng. Cho dù là ma chay, cũng phải mời toàn thôn. Hơn nữa, giống như tiệc cưới cũng phải ăn ba ngày, cứ mời cả thôn ăn ba ngày, tang sự cũng phải mời hai ngày!”

“Phong tục này được lắm!” Lam Tiếu Chính gật đầu, việc này thực sự chính là tiệc cơ động nha!

“Phí của giời!” Lâm Hoa bĩu môi khinh thường, mấy thứ tiệc tùng này chính là hoang phí tiền bạc.

“...”

Đến lúc hai người quay về, khách khứa đã ăn gần xong, đều ngồi tại bàn nói chuyện phiếm.

Hai người vừa vào sân, liền nghe được thật nhiều tiếng trò chuyện.

“Đây không phải là Phạt Khoản Nhi à? Nãy giờ sao không gặp cháu nhỉ?” Một bà bác quan sát Lam Tiếu Chính ở bên cạnh Lâm Hoa từ trên xuống dưới.

“Vừa ra ngoài ạ!” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng trả lời, cái tên “Phạt Khoản Nhi” này chắc chắn sẽ theo mình suốt cả đời luôn rồi.

“Sinh viên đại học đã trở về!” Lại một ông bác tiếp lời, cũng quan sát từ trên xuống dưới... Lam Tiếu Chính.

Một tiếng sinh viên đáng ghét này cũng là người trong thôn gọi Lâm Hoa, cậu lặng lẽ ở trong lòng lau nước mắt.

“Phạt Khoản Nhi, bên cạnh cháu đấy là ai vậy?”

“Đây là một người bạn của cháu!” Lâm Hoa đẩy Lam Tiếu Chính một cái, bảo hắn đi vào trong “Mọi người chơi vui vẻ! Cháu đi vào trước” Lâm Hoa thật sự không muốn nghe mấy bà thím mấy ông bác này tán dóc. Bọn họ chính là thích nói chuyện phiếm vô vị, nói một chút phía đông dài phía tây ngắn.

“Ơ kìa, sinh viên chậm một chút đi!” Không biết là cái ông bác đó làm mai mối, chọc cho một đám người cười hùa theo “Phạt Khoản Nhi cháu chưa có bạn gái hẹn hò hả? Cháu gái của bác cũng đẹp người, cháu có muốn suy nghĩ một chút không?”

“Dạ thôi ạ!” Lâm Hoa đẩy Lam Tiếu Chính liền vội vàng đi vào cửa. Cháu gái của ông bác vừa nói chuyện chưa tốt nghiệp cấp hai, cứ ở nhà làm việc đồng áng, bộ dạng thì giống y như bà cụ già.

Nghe phía sau còn thỉnh thoảng truyền đến thanh âm bàn tán của mấy ông bác, còn kèm theo thật nhiều tiếng cười.

Phù, Lâm Hoa thở phào một cái. Lam Tiếu Chính rất khổ sở nín cười nghẹt thở.

“Sao hai đứa tụi con ở chỗ này?” Lâm mẹ mặc tạp dề, vừa nhìn chính là mới vừa từ phòng bếp đi ra ngoài “Hoa Nhi, con chạy loạn nơi nào? Cũng không tới giúp đỡ!” Lâm mẹ có chút bất mãn liếc nhìn Lâm Hoa, mình bận trước vội sau, vậy mà con trai cũng không tới phụ một tay.

“Xin lỗi mà!” Lâm Hoa chạy đến, lắc lắc cánh tay của Lâm mẹ.

“Được rồi được rồi.” Lâm mẹ gạt tay Lâm Hoa đang lôi kéo bà “Tiếu Chính à, bác có chừa đồ ăn cho riêng cháu, để ở phòng bếp đó, bảo Lâm Hoa bưng ra cho cháu!” Lâm mẹ vẫy tay với Lam Tiếu Chính, cười với vẻ mặt hiền hậu. Đứa nhỏ này đẹp trai khác lạ, hơn nữa vừa nhìn đứa nhỏ này còn đặc biệt giỏi giang.

Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa ở bên cạnh mở to hai mắt nhìn Lâm mẹ bất mãn, nở nụ cười với Lâm mẹ “Cám ơn bác gái!”

“Mẹ! Vậy của con đâu?”

“Ăn đồ ăn còn dư trên bàn!” Lâm mẹ liếc Lâm Hoa, lại xoay người vội vàng đi.

Miệng há hốc, Lâm Hoa muốn nói gì đó với Lam Tiếu Chính, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Cuối cùng hai người cùng nhau ăn cơm và thức ăn của Lâm mẹ chừa lại.

Vào giờ cơm tối, gia đình Lâm Hoa vẫn còn mời khách, Lâm Hoa đi đi lại lại giúp đỡ.

Chờ đến lúc chỉ còn lại gia đình của Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính, sắc trời đã khuya lắm rồi.

Lâm Hoa nói với Lâm ba và Lâm mẹ chuyện năm mới sẽ không quay về với ông bà, rước lấy một trận giáo huấn của Lâm mẹ. Lâm mẹ cuối cùng quyết định, Lâm Hoa không về thì không về, bà và Lâm ba sẽ đi đến Thành Đô thăm cậu.

Điều này làm cho Lâm Hoa có chút hoảng sợ, cuống quít không cho hai ông bà đi.

“Lễ mừng năm mới bác trai và bác gái cứ đến Thành Đô đi!” Ngược lại Lam Tiếu Chính ở bên cạnh luôn im lặng đã mở miệng.

Lâm Hoa có chút kinh ngạc nhìn Lam Tiếu Chính, không biết nói gì cho đúng.

“Hiện tại Lâm Hoa đang thuê phòng ở nhà cháu!” Lam Tiếu Chính liếc nhìn Lâm Hoa đang trố mắt nhìn hắn “Nhà của cháu cũng rộng lắm, hai bác có thể đi cùng!”

“Ấy.. Cái này không được đâu?” Lâm mẹ chà chà tay, tới nhà người khác trong năm mới, vừa nghe cũng biết là chuyện này không được rồi.

“Không sao, dù sao cháu cũng ở một mình, đông người thì cũng náo nhiệt hơn!”

“Ba mẹ cháu đâu?” Lâm mẹ có chút kinh ngạc nhìn Lam Tiếu Chính, lễ mừng năm mới cũng không ở cùng với ba mẹ ư?

“Cháu là người Đài Loan, ba cháu ở Đài Loan ạ!” Lam Tiếu Chính mỉm cười, đối với cái lễ mừng năm mới đó, hắn cũng không có khái niệm gì.

“Là thế à!” Lâm mẹ gật đầu “Một mình thật đúng là quá quạnh quẽ nhỉ, không thì chúng ta đến mừng năm mới với con?” Lâm mẹ có chút yêu thương đứa nhỏ này rồi, lễ tết cũng không thể ở bên ba mẹ, hơn nữa lại một thân một mình ở bên ngoài.

Lúc ánh mắt của Lâm mẹ dừng lại hỏi Lâm ba, Lâm ba cũng gật đầu. Đứa nhỏ này đón tết thật đúng là quạnh quẽ.

Buổi tối, Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính cùng nhau nằm trong phòng cũ nhỏ. Đây là phòng ngủ của Lâm Hoa, với giường và tủ quần áo cũ kỹ, còn có một cái bàn học rõ ràng tự làm bằng tay.

Lâm Hoa bày ra với Lam Tiếu Chính mấy vật quý mình cất kỹ nhiều năm, một chồng lớn đậu phụ khô làm bằng giấy, thẻ huy hiệu, viên bi…. Chọc cho Lam Tiếu Chính liên tục hắc tuyến.

“Tại sao mời ba mẹ em đến Thành Đô đón năm mới vậy?” Lâm Hoa nhích lại gần dựa vào lòng Lam Tiếu Chính, nơi này ấm áp lắm.

“Dù sao cũng chỉ có hai chúng ta, gọi ba mẹ em lên cũng vui mà!”

“Ngộ nhỡ...” Lâm Hoa không biết mở miệng như thế nào.

“Chẳng lẽ em tính giấu diếm ba mẹ em cả đời à? Hay là sau này em còn định tìm một cô gái để kết hôn?”

“Không có!” Lâm Hoa có chút kích động reo lên.

“Anh biết em không có!” Tay Lam Tiếu Chính ôm Lâm Hoa thật chặt “Cứ từ từ đi, mời ba mẹ đến đón năm mới. Sống chung lâu ngày, bọn họ cũng không thể nào không phát hiện được. Chờ qua ba bốn năm nữa, em cứ cùng đi Đài Loan với anh, nếu như bọn họ bằng lòng, cũng có thể đón bọn họ qua đó, nếu như không muốn, chúng ta cũng có thể thường xuyên trở lại thăm họ!”

Lâm Hoa ở trong ***g ngực hắn im lặng hồi lâu, mới nhẹ nhàng cất giọng “Cám ơn anh, Tiếu Chính!” Lâm Hoa cảm động, hốc mắt cũng hơi đỏ.

“Đừng quá cảm động!”

“...”

Rạng sáng hôm sau, hai người chào từ biệt. Lâm mẹ không ngừng giữ lại bằng mọi cách, nhưng hai người bọn họ vẫn phải đi, công việc cũng không thể trễ nải quá lâu.

Đưa Lâm ba, Lâm mẹ và một nhà Lâm Húc về thị trấn, hai người mới lái xe quay về Thành Đô.

Trên đường đi, Lâm Hoa thì thưởng thức cảnh thật vui vẻ và ngủ, vì cậu biết, Lam Tiếu Chính nhất định là biết đường, mặc dù chỉ đi một lần.

Trở lại Thành Đô, lúc thấy xe tấp nập trên đường phố, Lam Tiếu Chính mới cảm giác được bọn họ thực sự đã trở về.

End chap 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.