Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 5: Lại Khóc Liền Cắn Ngươi




Editor: Tiểu Hách

Lúc Lâm Hoa nghe được Lam Tiếu Chính khẳng định trả lời, có chút kích động cho Lam Tiếu Chính một cái ôm thật lớn.

Một hồi sau, Lâm Hoa lại ý thức được gì đó, túm lấy cổ áo Lam Tiếu Chính “Chẳng lẽ anh lại là kích động nói ra ư?”

Mắt mở thật to, còn có ý tứ hàm xúc tức giận ở bên trong.

“Cho dù là nhất thời kích động, cũng sẽ thực hiện!” Lam Tiếu Chính không nhìn đến ánh mắt đe dọa của Lâm Hoa, hai cánh tay trực tiếp áp sát lại, bế bổngLâm Hoa ôm ấp yêu thương.

“Anh làm gì thế?” Lâm Hoa theo phản xạ lấy hai tay choàng lên cổ Lam Tiếu Chính.

“Không làm gì cả” Lam Tiếu Chính rất bình tĩnh trực tiếp bế Lâm Hoa vào phòng ngủ.

“Tiếu Chính, cái kia...” Lâm Hoa không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lam Tiếu Chính, chỉ từ lần trước, sau đó Lâm Hoa cũng chỉ nằm trong lòng hắn ngủ. Thân thể đã tốt hơn nhiều, chí ít sẽ không cảm thấy đau nhức nữa.

Không chờ Lâm Hoa nói tiếp, Lam Tiếu Chính trực tiếp đặt Lâm Hoa lên giường, cả người cũng đè lên.

Đương lúc môi lưỡi quấn vào nhau, khiến cho Lâm Hoa trong nháy mắt liền xụi lơ thành một đống, có chút mơ màng hừ hừ vài tiếng.

Khi đầu ngón tay lành lạnh của Lam Tiếu Chính chạm đến khe hở bắp đùi của mình, cậu vẫn vô thức co rúm lại một chút.

“Ngoan” Lam Tiếu Chính hôn lên Lâm Hoa, một lần lại một lần “Anh yêu em”

“Em cũng yêu anh” Hai tay Lâm Hoa gắt gao vịn vào vai Lam Tiếu Chính, nhỏ giọng biểu đạt tình cảm của mình.

Thanh âm của Lâm Hoa lí nhí, y như móng vuốt mèo cào cào trái tim của Lam Tiếu Chính. Hắn tăng nhanh động tác, Lâm Hoa vô thức dùng hai chân kẹp lấy hông của hắn.

Đợi đến khi Lâm Hoa lắc đầu, một lần lại một lần nói bỏ cuộc, Lam Tiếu Chính mới buông tha cho cậu

Tắm rửa xong, lúc thoải mái nằm trên giường, Lâm Hoa gối đầu lên trên cánh tay của Lam Tiếu Chính. Có chút vui vẻ mỉm cười, cậu lại dùng đầu cọ cọ ở trên cánh tay hắn.

“Em đã lâu cũng chưa có trở về nhà, thật sự là rất muốn trở về đó!” Lâm Hoa vừa nghĩ tới Lam Tiếu Chính đáp ứng mình muốn cùng nhau trở về, khóe miệng lại câu dẫn ra nụ cười.

“Thế à? Đã bao lâu rồi?” Lam Tiếu Chính chậm rãi nói với Lâm Hoa, thỉnh thoảng hôn Lâm Hoa một cái, vừa mới tắm nên tóc có mang mùi thơm dầu gội đầu.

“Chỉ có lễ mừng năm mới em mới trở về một chuyến, ngày mùng một tháng năm và mùng một tháng mười cũng không về. Thật ra nhà em rất gần Thành Đô, ngồi xe buýt thì chỉ cần ba giờ thôi!” Thật ra không quay về, còn có một nguyên do là vì tiết kiệm tiền. Mỗi một lần về quê, đều phải mang về cho họ hàng thân cận vài món quà, đây cũng là một con số chi tiêu rất lớn, còn có ba mẹ, vợ chồng anh trai, bây giờ lại thêm một đứa cháu nhỏ.

Mùng1/5: quốc tế lao động | Mùng1/10: quốc khánh của Trung Quốc

“Ba giờ ư?”

“Đúng vậy!”

“Gần lắm à?”

“Không gần...”

Lâm Hoa có chút im lìm chui vào trong lòng Lam Tiếu Chính, thật ra ba giờ đã gần lắm rồi, một ngày một đêm cũng có thể đi đi về về.

“Đúng rồi, em tự mình đi xin nghỉ!” Lam Tiếu Chính đè lại Lâm Hoa đang lộn xộn, cố định đầu cậu trên cánh tay mình.

“Tự em xin nghỉ?” Đây là ý gì chứ?

“Em đi xin nghỉ với chị Trần, cô ta đồng ý, lại để cho phòng nhân sự báo cáo lên, anh duyệt cho em!”

“.... Vậy nếu như chị Trần không đồng ý thì sao?” Lâm Hoa cảm thấy Lam Tiếu Chính chính là cố ý, hắn nói trực tiếp một tiếng với phòng nhân sự, không phải có thể duyệt à? Còn phải phiền phức như thế, đi tìm chị Trần, chị ta chắc chắn không ưa mình.

“Để cho cô ta duyệt!”

“...”

Thật ra lễ mừng năm mới sắp tới rồi, bây giờ đã vào tháng chạp, khiến cho người lao động trong mong đến ngày nghỉ tết.

Lâm Hoa quyết định lần này trở về quê, lễ mừng năm mới sẽ không trở về. Ngày tết, nhìn thấy trẻ con cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Qua chừng mấy ngày, mắt thấy sắp đến tiệc đầy tháng cháu trai rồi, Lâm Hoa vẫn là xin nghỉ phép với chị Trần.

“Chị Trần” Lâm Hoa gõ cửa phòng chị Trần một cái, có chút thấp thỏm đứng ở cửa.

“Vào đi!” Thấy là Lâm Hoa, tầm nhìn của chị Trần dời ra từ trong máy vi tính.

“Chị Trần, em muốn xin nghỉ ngày thứ hai và thứ ba!” Vắng mặt với khoảng thời gian này dường như cũng nhiều lắm.

“Cậu có chuyện gì không thể lo liệu vào ngày mai và ngày mốt à? Hôm nay đã là thứ sáu rồi” Chị Trần khoanh hai tay, ánh mắt có chút bất thiện nhìn Lâm Hoa.

“Ai bảo cháu em sinh sau hai ngày này chứ!” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng nhỏ giọng lầm bầm, muỗi cũng có thể nghe không rõ.

“Cậu nói gì?” Chị Trần chỉ nhìn thấy miệng Lâm Hoa lép nhép, nhưng không có nghe được cậu phát sinh một chữ.

“Hổng có gì!” Lâm Hoa nhanh chóng đứng thẳng người, ngẩng đầu cất giọng trả lời “Chị Trần, hai ngày đó quả thực em có chút chuyện, chị phê duyệt ngày phép cho em nhé!”

“Cậu có chuyện gì hả? Nói rõ ràng!”

“Em phải về quê một chuyến, cháu em đầy tháng rồi!”

“Cháu cậu đầy tháng cậu phải đi về? Cháu cậu quan trọng hay công tác quan trọng hả?”

“Cháu em!”

“...”

“Tại sao nhất định phải về?”

“Lúc nó chào đời em không có về, ba mẹ em nói tiệc đầy tháng muốn tổ chức hoành tráng, em phải về giúp một tay!” Lâm Hoa cúi đầu, có chút chậm chạp giải thích.

Chị Trần còn muốn nói thêm gì nữa, trong giây lát nhớ tới sáng nay lúc Lam Tiếu Chính giao phó công việc cho cô, nói thứ hai và thứ ba không đi làm.

Lẽ nào Lam tổng và Lâm Hoa cùng nhau về quê của cậu ta? Chị Trần nghĩ như vậy, tay vô thức run rẩy. Hai người bọn họ thật sự có quan hệ như thế ư?

Chị Trần cố gắng đè nén cảm xúc của mình, đây là sếp mình cùng với cấp dưới? Đồng tính luyến ái?

“Chị Trần, chị làm sao vậy?” Lâm Hoa nhận thấy được tâm trạng của chị Trần hình như có chút bất thường, cậu còn không biết câu nào của mình đụng đến chị ta, có thể làm cho chị ta kích động đến như vậy.

Lại ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn thoáng qua Lâm Hoa, bây giờ lại tái hiện trước mắt cái cảnh tượng thấy được ở trong phòng làm việc của Lam Tiếu Chính vào buổi sáng hôm đó. Đã cố gắng nghĩ phải quên đi, nhưng lại đột nhiên xuất hiện ở trong đầu.

Lúc trước chỉ là suy đoán quan hệ giữa Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính có chút không bình thường, Lam Tiếu Chính chăm sóc cho Lâm Hoa, thật sự có hơi quá mức, lần trước đi công tác ở Đài Loan chính là một ví dụ điển hình nhất. Hiện tại, chị Trần càng khẳng định suy đoán của mình.

“Tôi không sao, cậu đi ra ngoài trước đi, viết đơn xin nghỉ, tôi duyệt cho cậu!” Chị Trần ôm đầu, có chút mệt mỏi phất phất tay với Lâm Hoa.

Hỗn loạn quá.

“Chị Trần, chị thực sự không có chuyện gì chứ?” Lâm Hoa cẩn thận nhìn chị Trần, sao thấy chị ta không giống như là không có chuyện gì.

“Tôi không sao, cậu ra ngoài trước đi!” Chị Trần có hơi bực bội, âm lượng cũng vô thức lớn tiếng rất nhiều.

“Đã biết!” Lâm Hoa nhanh chóng chạy trốn bà cô sắp nổi điên.

Ở ngoài khe cửa thở dài một hơi, Lâm Hoa cảm thấy phụ nữ đều rất khó hiểu, cũng rất khó đối phó. May mắn, cả đời mình cũng không thể nào có bạn gái?

Cậu xác định đây là điều may mắn? Chỉ cần mình cảm thấy may, kỳ thực là rất may mắn.

Lâm Hoa quyết định ngày mai sẽ về quê, ở lại quê được hai ngày, có thể ở bên Lâm mẹ thêm vài ngày. Ba mẹ hai người một mình sống ở nông thôn, bọn họ không nói, Lâm Hoa cũng biết, thật ra bọn họ muốn đi khắp nơi, hoặc là có thể ở bên cạnh hai đứa con. Anh trai ở thị trấn trong nội thành, cũng không thể nào về quê, tuy rằng từ nông thôn đến thị trấn chỉ cần hai mươi phút đường xe. Bây giờ anh cả sinh con trai, Lâm mẹ và Lâm ba mới đến thị trấn chăm sóc cháu trai nhỏ.

Vừa hết giờ làm, Lâm Hoa liền có chút vui mừng, đây coi như là kỳ nghỉ bốn ngày ư? Hối thúc Lam Tiếu Chính mau chóng tan ca.

“Làm gì nôn nóng dữ vậy?” Lam Tiếu Chính từ từ sắp xếp lại văn kiện.

“Em còn chưa có mua đồ cho cháu em, cũng chưa mua đồ cho ba mẹ em nữa! Còn có anh em chị dâu em, ông Hai, ông Ba, ông Út, bà dì Năm, còn có mấy đứa nhỏ nhà anh Quân, mấy đứa nhỏ nhà anh Liên...” Bô lô ba la, Lâm Hoa gần như đem họ hàng thân cận trong gia đình đếm hết một lần.

“Mỗi lần năm mới em đều về nhà, mấy người họ hàng trong gia đình, em đều phải biếu quà!” Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính trợn tròn mắt hết mức nhìn mình chằm chằm, nghiêm túc giải thích.

“Anh biết vì sao em không để dành dụm tiền rồi! ” Lam Tiếu Chính bất đắc dĩ xoa xoa cái trán.

“Đâu có nghiêm trọng như thế!” Lâm Hoa không tán thành bĩu môi “Em chỉ mua kẹo nè, bột hạt đào nè, bột táo đỏ nè, bột proterin nè, mấy đứa nhỏ thì mua chút đồ ăn vặt, cho ít tiền là được rồi!”

“Bột hạt đào? Bột táo đỏ? Bột proterin?” Đối với mấy ông cụ bà cụ ở nông thôn mà biếu mấy món quà này, Lam Tiếu Chính thật sự cảm thấy vạn phần không hiểu, biếu quà cáp là biếu cái này ư?

Cuối cùng Lâm Hoa vẫn là mua bao lớn bao nhỏ thật là nhiều thứ, làm giống như là vinh quy về quê nhà. Đắt tiền nhất phải kể tới chiếc xe đẩy em bé mà Lam Tiếu Chính chọn, Lâm Hoa nói mấy người ở quê không ai mua món đồ cao cấp thế này đâu, chỉ bồng mà thôi, còn phải mua cái xe này để làm chi. Lúc Lam Tiếu Chính hỏi lại cậu mua cái gì cho cháu nhỏ, Lâm Hoa gặm nhắm nửa ngày, quần áo em bé? Tã giấy? Hay cứ mua sữa bột.

Do Lam Tiếu Chính cưỡng ép bắt buộc, Lâm Hoa liền đẩy xe em bé đi.

“Dù là anh trả tiền nhưng cũng không thể hoang phí như thế mà!” Lâm Hoa có chút bất mãn lầm bầm.

“Em có thể đừng keo kiệt hay không, đó không phải là cháu ruột em sao?” Lam Tiếu Chính có chút buồn cười nhìn Lâm Hoa.

“Ai keo kiệt?” Lâm Hoa liền ném xe em bé cái vèo.

“Không có, là anh keo kiệt!” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa bon bon đi ra ngoài, vội vàng đẩy xe em bé đuổi theo.

Cho nên, ở trong trung tâm mua sắm, mọi người liền thấy một cảnh tượng quỷ dị như thế này. Một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang giày da, đẩy một chiếc xe em bé, đuổi theo một cậu trai trẻ đang đi phía trước. Cuối cùng hai người cùng nhau đẩy chiếc xe em bé đó, thế giới này hỗn loạn hết rồi ╮(╯╰)╭.

Hôm sau, Lâm Hoa dậy thật sớm, hối thúc Lam Tiếu Chính thức dậy về quê.

“Sớm vậy à?” Lam Tiếu Chính nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mới bảy giờ. Lâm Hoa mỗi lần đến cuối tuần, chưa đến giữa trưa, là căn bản không dậy nổi.

“Không còm sớm, em còn phải đi mua vé nữa, lát nữa đông người lắm, vậy thì mua không được chỗ tốt!”

“Lái xe đi!” Lam Tiếu Chính giải quyết dứt khoát.

“Anh biết đường?”

“Chẳng lẽ em không biết ư?” Lúc này đổi lại Lam Tiếu Chính có chút kinh ngạc, lẽ nào người này còn không biết đường về nhà?

“Hẳn là biết đi” Lâm Hoa gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng. Cậu mỗi lần về nhà, đều là ngồi xe buýt, vừa lên xa đã ngủ. Bây giờ cụ thể phải đi đường nào, cậu chắc là biết, nhưng mà hẳn chỉ là sơ sơ thôi.

“Rốt cuộc em có biết hay không?” Lam Tiếu Chính đắn đo cái “hẳn là” chưa chắc này của Lâm Hoa, rốt cuộc là biết hay không biết?

“Biết mà!” Lâm Hoa trả lời chắc như đinh đóng cột.

Sự thực chứng minh, Lâm Hoa nói có đôi khi là không thể tin.

End chap 35

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.