Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 45: Quyền Hần Đại Nhân Cũng Quá Hỉ Nộ Vô Thường Đi




Editor: Tường An

“Ta đã sớm hoài nghi, đường đường là Đan gia vì sao phải ra tay với một nữ khất cái, thì ra là khổ nhục kế để cài người vào Thần Môn chúng ta, cũng do môn chủ quá thiện lương, loại nữ nhân không rõ lai lịch này căn bản không cần để ý tới!”

“Đúng vậy! Ngươi mau giao Huyết Nhi tiểu thư ra đây!”

Lâm Nhược Ngữ khẽ cắn môi, ánh mắt bi thương, nhưng lúc nàng cho rằng việc sắp thành thì lại nghe Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: “Ngữ di, ngươi xác định chính là nàng giấu Huyết Nhi đi?”

“Ngoài nàng ra còn ai vào đây?”

“Phải không? Ta muốn nghe nàng giải thích, không bằng, cứ để nàng giải thích một chút đi.”

Lâm Nhược Ngữ hơi ngây ngốc: “Nhưng mà, chẳng phải nàng không thể nói sao?”

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Lúc ta cứu nàng, đã nói sẽ giúp nàng chữa trị thương thế, hiện tại trình độ luyện đan của ta đã đột phá đỉnh tôn giai, có thể luyện chế đan dược giúp nàng khôi phục thanh âm, dung mạo và cả thực lực…”

Sắc mặt Lâm Nhược Ngữ trắng bệch, thân thể khẽ run lên.

Nhưng nàng lại không có lý do gì để ngăn cản Mộ Như Nguyệt…

Vân Nhi không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt giống như vừa nghe nhầm, nàng chưa từng nghi tới mình còn có thể hoàn toàn khôi phục! Mặc dù trình độ luyện đan của Mộ Như Nguyệt rất mạnh nhưng mình bị thương quá nặng, không phải đan dược bình thường có thể chữa trị…

“Ăn viên đan dược này vào, ngươi sẽ khôi phục.” Mộ Như Nguyệt đưa một viên đan dược tới trước mặt Vân Nhi, cười nói.

Vân Nhi run rẩy vươn tay nhận lấy đan dược, nhẹ nhàng bỏ vào miệng.

Đan dược vào miệng liền tan, hóa thành dòng nước chạy khắp thân thể, gương mặt sau lớp mặt nạ không khỏi ngứa ngáy…

“Đừng nhúc nhích.” Thấy Vân Nhi muốn gãi mặt mình, Mộ Như Nguyệt vội vàng giữ tay nàng, “Nhịn một chút là được.”

Vân Nhi ngẩn ra, chậm rãi buông tay xuống, gật đầu cười khẽ.

Không biết qua bao lâu, cảm giác ngứa mới từ từ biến mất, sau đó liền nghe thấy thanh âm của Mộ Như Nguyệt vang lên.

“Được rồi, ngươi có thể cởi mặt nạ ra.”

Vân Nhi gật gật đầu, giơ tay tháo mặt nạ xuống…

Mọi người vốn đang rất hiếu kỳ nữ tử luôn đeo mặt nạ này là ai, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, sắc mặt mọi người đều cứng đờ…

“Này… sao có thể?” Thông Huyền run giọng nói, liên tục lắc đầu, “Sao có thể là Lâm cô nương? Nếu nàng là Lâm cô nương, vậy…”

Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía một ‘Lâm Nhược Ngữ’ khác, hiển nhiên còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, sắc mặt ‘Lâm Nhược Ngữ tái nhợt, nhịn không được kinh hoảng thất thố lui về phía sau mấy bước.

“Ngữ di, thật sự là ngươi.”

Mộ Như Nguyệt bước nhanh đến trước mặt nữ tử, xúc động cầm chặt tay nàng.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt nữ tử, vì cổ họng còn chưa hoàn toàn khôi phục nên giọng còn hơi khàn khàn: “Nguyệt Nhi…”

“Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.”

Lâm Nhược Ngữ lâm vào trầm tư.

“Lúc trước, các ngươi đều đi tìm Vô Vong, chỉ còn ta đối mặt với Trúc Ngư Nhi, nhưng người Đan gia quay trở lại, ta không chống đỡ được hai bọn họ liên thủ nên bị bắt đi, sau đó… sau đó người Đan gia lột da mặt ta, ghép vào mặt Trúc Ngư Nhi, nhưng bọn hắn lại không giết ta, bởi vì Trúc Ngư Nhi yêu cầu như vậy, nàng muốn từ từ tra tấn ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.