Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 44: Hôn Khuôn Mặt Của Nàng Một Chút




Editor: Tường An

“Vô Vong đại nhân, ngươi trở về là tốt rồi, chỉ cần ngươi trở về, Thần Môn chúng ta sẽ có hi vọng chấn hưng.”

“Không!” Vô Vong lắc đầu, nói: “Trong khoảng thời gian này, Tiểu Nguyệt đã quản lý Thần Môn không tệ, cho nên từ nay về sau, nàng sẽ là môn chủ chân chính của Thần Môn! Ta sẽ giao Thần Môn cho nàng toàn quyền quản lý.”

“Phụ thân…”

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nam nhân này muốn ném Thần Môn cho nàng?

“Vâng, Vô Vong đại nhân.”

Nhưng không đợi Mộ Như Nguyệt mở miệng từ chối, trong đám người đã truyền đến những tiếng hô to…

Đối với việc Mộ Như Nguyệt tiếp nhận vị trí môn chủ, tất cả bọn họ đều tâm phục khẩu phục!

Hơn nữa, toàn bộ Thần Môn, ngoài Vô Vong đại nhân cũng chỉ có nàng là có tư cách và năng lực phát triển Thần Môn…

Vô Vong liếc nhìn bụng Mộ Như Nguyệt, trong mắt chứa ý cười: “Cũng đã nửa năm rồi, hài nhi trong bụng ngươi hẳn là đã ra đời, đi thôi, bây giờ đi xem cháu gái bảo bối của ta trước.”

“Được.” Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, ánh mắt lập lòe vài cái, cười nói: “Cha, chúng ta tiện thể đi xem trò hay luôn…”

Trò hay?

Vô Vong sửng sốt, không hiểu nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nhưng Mộ Như Nguyệt cũng không giải thích gì, nở nụ cười ý vị thâm trường…

---------------

Từ rất xa, Mộ Như Nguyệt đã nghe được động tĩnh trong phòng Lâm Nhược Ngữ, đáy mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt…

Thấy Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, Vô Vong cũng không hỏi tiếp. Có điều, hắn rất tò mò, lúc này còn có trò hay gì để xem…

Phanh!

Mộ Như Nguyệt nhấc chân đạp cửa, nhìn hai nữ tử trong phòng.

“Xảy ra chuyện gì?” Mộ Như Nguyệt nghiêm mặt, lãnh đạm hỏi.

“Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc trở lại, thế nào, chuyện đã giải quyết xong rồi sao?” trong lòng Lâm Nhược Ngữ vui vẻ, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, nói: “Người Đan gia đã rời đi, nhưng ở đây đã xảy ra chuyện gì? Huyết Nhi đâu?”

Nghe vậy, Lâm Nhược Ngữ phẫn nộ trừng mắt Vân Nhi: “Huyết Nhi ở đâu, hẳn là nên hỏi nữ nhân này!”

Thấy mọi người nhìn về phía mình, Vân Nhi hoảng loạn lắc đầu lia lịa, muốn giải thích lại không thể phát ra thanh âm nào, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Mộ Như Nguyệt…

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: “Ngữ di, có phải ngươi đã quên Vân Nhi không thể nói chuyện hay không? Cho nên, không bằng ngươi giải thích cho ta một chút đi.”

“Hừ!” Lâm Nhược Ngữ hừ lạnh: “Nữ nhân này lừa ta, nói các ngươi gặp nguy hiểm, hại ta vội vàng chạy đi tìm các ngươi, nhưng đi được nửa đường thì cảm thấy không thích hợp, ta liền quay trở lại thì Huyết Nhi đã mất tích, cho nên khẳng định là bị nữ nhân này giấu đi, ta đã sớm nói không thể tin tưởng nữ nhân lai lịch không rõ này! Bây giờ tốt rồi, không thấy Huyết Nhi, cố tình lại là ngay thời điểm này, rất khó khiến người ta tin nàng không phải gian tế của Đan gia!”

Vân Nhi liều mạng lắc đầu, phẫn nộ nhìn Lâm Nhược Ngữ, ánh mắt như muốn phun lửa.

Nhưng nghe lời Lâm Nhược Ngữ nói, sắc mặt mọi người ở đây đều trầm xuống.

Thông Huyền nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Vân Nhi: “Vân Nhi cô nương, môn chủ của chúng ta đối với ngươi ân trọng như núi, không những cứu ngươi mà còn thu lưu ngươi, sao ngươi có thể làm chuyện tổn thương nàng như vậy? Mời ngươi giao Huyết Nhi tiểu thư ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.