Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 39: Nữ Nhi Nam Gia Đương Thời Có Một Không Hai3




Giữa giờ tuất, nếu theo giờ hiện đại là gần hai mươi giờ tối, nàng cùng Uyển Nhi chờ đợi A Tài đến, nhưng mà uống cạn hai bình trà rồi vẫn không thấy đến, nàng định khuyên Uyển Nhi bỏ cuộc nhưng nhìn nàng ấy lại vui như vậy thật không nỡ.

-Thanh Tâm ăn thêm một chút điểm tâm đi.

Uyển Nhi đưa đĩa điểm tâm sang trước mặt nàng, nàng thật sự không ăn nổi nữa rồi, cơm chiều điều ăn mấy món điểm tâm này.

-Uyển Nhi tỷ...thật sự đã trễ lắm rồi, A Tài thật sự đến sao?

Ánh mắt Uyển Nhi có chút thất vọng, nhưng sau đó liền biến mất, nhỏe miệng cười với nàng một cái.

-Thanh Tâm tin ta đi, ta có cảm giác tối nay A Tài sẽ đến, chắc chắn là thế!!

Nếu như A Tài thật sự đến thì tốt rồi, nhưng không đến chẳng biết Uyển Nhi sẽ như thế nào, Uyển Nhi thật sự đáng thương.

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên nàng và Uyển Nhi liếc nhìn nhau hồi hợp chờ đợi,nhưng mà kì lạ nếu là A Tài thì sao lại lịch sự như vậy?

-Thanh Tâm mau về thôi, trời đã tối lắm rồi.

Hầy là Du Thiên Ân, làm nàng và Uyển Nhi mừng hụt.

-Thôi muội về đi ta đợi một mình được rồi, hai người vừa mới làm lành đừng để nhị vương gia đợi lâu.

Nàng khó xử nhìn Uyển Nhi, nàng về có ổn không đây?

-Thanh Tâm, tối rồi đừng làm phiền Trương Phi nữa, sức khỏe nàng ta cần phải nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đưa nàng đến thăm.

-Đi đi.

Uyển Nhi liền đẩy nàng đến phía cửa, thôi nàng đành về vậy, vừa mở cửa ra là thấy Du Thiên Ân đứng đó, hắn đưa tay đỡ vai nàng, còn ném gì đó vào phòng nàng bất giác xoay lại nhìn theo nhưng Du Thiên Ân kéo nàng ra tiện thể đóng luôn cửa.

-Sao vậy? Nàng hỏi.

Du Thiên Ân ra vẻ thần bí, kéo nàng đi khỏi đó, sau khi ra khỏi Uyển Tú Cung hắn mới quay sang nói với nàng.

-Người đã đến rồi, nàng còn ở trong đó làm sao người ta vào được.

Hửm? Người đã đến rồi? Không lẻ A Tài đến rồi?

-Là A Tài đến rồi sao? Ở đâu sao ta không thây? Không được phải quay lại xem tình hình thế nào.

Du Thiên Ân đen mặt, nắm tay nàng kéo lại.

-Hai người bọn họ nói chuyện riêng tư nàng đến làm gì? Mau về thôi trời đã tối như thế này, nàng không cần ngủ à?

Thì ra là do nàng còn ở đó nên tên A Tài đó không đến, còn làm nàng đợi rất lâu, dù sao đến là tốt rồi, chỉ mong lần này giải quyết được khúc mắc.

Nàng nắm lấy tay của Du Thiên Ân sao đó cười với hắn.

-Về thôi.

Du Thiên Ân cũng nở nụ cười dịu dàng lại với nàng sau đó siết chặt tay nàng rồi hướng đến cổng thành mà đi.

Đến phủ đã là rất khuya, nàng tranh thủ tắm rửa rồi đến nhìn Tiểu Hạo một chút sau đó trở về phòng, cũng may nó rất ngủ rất ngoan, có nghe A Triệu nói nó rất ngoan ngoãn, có lẽ nó tự biết được bản thân trong hoàn cảnh nào nên chẳng dám nghịch ngợm, nhưng ngoan như vậy chẳng tốt chúc nào nàng muốn nó trở lại như Tiểu Hạo dễ thương trước đây, hay cười với nàng, hay tặng nàng mứt quả, từ lúc gặp lại trên môi nó chưa có lấy một nụ cười, cứ trầm ngâm, hay thừ người ra đó.

Nằm trên giường một lút rồi nàng vẫn không ngủ được, cứ xoay bên này đến bên kia, hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá não nàng chắc đứng phanh rồi, không thể dừng suy nghĩ lại.

“kót kéttt” hai cánh cửa được mở ra, người ai cũng biết đó tự nhiên như cô tiên bước vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại, động tác rất quen thuộc không chút gượng gạo.

Nàng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Du Thiên Ân.

-Đêm hôm lại mò vào phòng nữ nhân chàng đúng là lưu manh! 

Du Thiên Ân có chút giật mình, tưởng nàng đã ngủ nên hắn mới nhẹ nhàng để không làm nàng thức giấc, bị phát hiện hắn cười dịu dàng nịn nọt.

-Ngủ một mình lạnh lắm, thật sự rất lạnh.

Du Thiên Ân nói xong liền trèo lên giường trùm chăn lại, nàng dở khóc dở cười đạp hắn một cái.

-Lạnh cái khỉ, đang là mùa hè mà chàng lạnh cái gì hả?hả? Muốn viện cớ thì lấy cái nào hợp lý một chút.

Du Thiên Ân đột nhiên yên lặng không nói gì, chỉ nhìn nàng, anh mắt ngập tràn sự ấm áp.

-Ta rất nhớ nàng.

Du Thiên Ân đưa mặt mình sát mặt nàng sau đó nhẹ nhàng chạm môi nàng, chỉ là cái chạm môi nhẹ nhưng cũng đủ khiến tim ai đó rung động.

-Chàng...ai cho chàng hôn ta, ta đã cho phép đâu...quá đáng! Nàng ngượng chính cả mặt.

-Được, Thanh Tâm ta hôn nàng được không?

Du Thiên Ân hỏi xong liền hôn chụt lên trán nàng, nàng ngượng quá hóa giận liền xoay mặt vào trong.

Một lút sau cánh tay của Du Thiên Ân đặt lên eo nàng dùng lực kéo nàng vào lòng hắn, hắn vùi mặt vào tóc nàng, hơi thở phả vào đầu nàng khó chịu gỡ tay hắn ra nhưng hắn liền lên tiếng.

-Một chút thôi! Cho ta ôm nàng một chút thôi!

Giọng hắn nhẹ nhàng xin nàng, thấy vậy cũng mặt kệ hắn, quả thật một lúc sau hắn buông nàng ra, bản thân trở về tư thế nằm ngửa rất ngay ngắn. Nàng xoay người lại nhìn hắn, thấy mắt đã nhắm nghiền chỉ riêng hơi thở có phần nặng nhọc.

-Chàng ngủ chưa? Nàng hỏi.

-Chưa…hơi khó ngủ một chút.

Nàng thở dài, nàng cũng vậy, khó ngủ thật.

-Ta cũng không ngủ được, hay chúng ta nói chuyện đi! Nàng đề nghị.

Du Thiên Ân nghe xong liền mở mắt, hắn xoay người lại mặt đối mặt với nàng, hắn đưa tay vén tóc phũ trên mặt nàng sang một bên rồi nói:

-Được.

-Vậy nói chuyện gì đây...à lúc chiều chàng đến gặp hoàng thượng hai người đã nói gì?

-Chỉ là nói một số chuyện về Cựu Phụ, hoàng huynh bảo với ta sẽ giữ lời hứa trước đây là tha cho người một mạng, cũng nói cho ta biết về những gì huynh ấy điều tra lại những người có liên quan.

Nàng đưa tay nắm lấy tay Du Thiên Ân như muốn an ủi hắn, hắn cười với nàng.

-Không sao.

-Nhưng điều tra lại vụ án năm đó tất cả mọi người sẽ biết, nếu không xử hình phạt nặng nhất như vậy có vừa lòng dân chúng với quan lại trong triều hay không?

Du Thiên Ân lắc đầu.

-Dù gì Mộc Linh Đan cũng là mẫu thân hoàng huynh, cũng là máu mũ không thể nào ra tay được, vì không thể xử trãm bà ta nên hoàng huynh cũng giữ lại mạng cho Cựu Phụ để miệng đời không nói huynh ấy thiên vị,Mộc Linh Đan hiện giờ đã bị tống đến lãnh cung nơi mà phi tầng nào cũng khiếp sợ, vừa bị con ruột căm giận xa lánh,vừa bị mất hết quyền trong tay dù không chết nhưng nỗi đau kéo dài đây mới là hình phạt xứng đáng nhất.

Du Thiên Ân trở mình nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà rồi thở dài một cái.

-Nàng biết không hôm nay hoàng huynh có nói đã điều tra được người cung nữ năm xưa và đứa trẻ kia, nàng đoán xem đứa trẻ kia là ai?

Nàng nhăn mặt.

-Làm sao ta đoán được là ai, chẳng nhẽ là những người chúng ta quen sao?

Du Thiên Ân gật đầu xác nhận, nàng thoáng kinh ngạc nhìn hắn, không phải miệng nàng linh như vậy chứ?

-Người chúng ta quen biết đâu có nhiều đâu...để nghĩ xem...thôi chàng trực tiếp nói luôn đi bây giờ ta không thể suy đoán nổi là ai.

-Là...A Triệu! Du Thiên Ân nói.

What the hell?! A Triệu là con của Diệp Quế Trung? Không phải cẩu huyết đến mức độ này chứ?

-Lúc nghe ta cũng không ngờ là A Triệu nhưng hoàng huynh đã tận tâm điều tra thì không thể sai được, gia gia của A Triệu từng là thái y trong cung mẫu thân thì làm cung nữ khi mẫu thân A Triệu phát hiện mang thai, Mộc Linh Đan đã đuổi cả gia gia và mẫu thân A Triệu rời khỏi cung, nghe đâu vì sinh khó nên mâuc thân A Triệu cũng mất.

Nghe xong nàng bắt đầu lo lắng.

-Nếu A Triệu biết được phụ thân của mình là người như vậy...còn ra tay độc ác với mình, A Triệu sẽ thế nào đây.

-Chuyện này ta không định nói cho A Triệu biết, không biết sẽ tốt hơn. Còn Cựu Phụ ta có nhờ hoàng thượng chuyển một bức thư, ta nói rõ việc A Triệu là con ruột của ông ta, nhưng không nói chuyện A Triệu còn sống, ta còn nhấn mạnh chuyện ông ta ra tay giết A Triệu, để ông ta sống trong dầy vò đau đớn.

Chuyện này đúng là sự trừng phạt đáng nhất đối với Diệp Quế Trung, có nổi đau khổ nào bằng khi biết chính tay mình giết đi người thân.

Hai người nhìn nhau im lặng một lúc lâu, Du Thiên Ân mới lên tiếng hỏi nàng.

-Nàng không ngủ được vì lo cho Tiểu Hạo sao?

Nàng gật đầu.

-Quả thật có lo một chút.

-Đừng lo nghĩ nhiều, ta có thể nuôi nó lớn lên cưới vợ sinh con thậm chí nuôi được cháu của nó mà.

Nàng phì cười.

-Ta biết chàng giàu mà, nhưng ta không lo việc đó, Tiểu Hạo cứ như vậy là có bệnh, giống như tâm bệnh, ta sợ cứ giữ nó ở trong phủ hoài bệnh nó sẽ càng nặng hơn.

-Vậy thì đơn giản rồi, ngày mai chúng ta đưa nó đi ra ngoài chơi.

Nằng lắc đầu.

-Sợ người của Du Thiên Vũ phát hiện được thì rắc rối lắm.

-Nàng yên tâm đi, Du Thiên Vũ viện cớ đau buồn vì mất nương tử và hài nhi nên xin phép hoàng huynh đi trấn ải ngoài vùng biên rồi.

-Hài tử? Ý là Tiểu Hạo sao? Nàng hỏi.

Du Thiên Ân gật đầu xác nhận.

-Nói Tiểu Hạo vì thương nhớ mẫu thân sinh bệnh, không qua khỏi.

Nàng chau mày.

-Quá đáng thật.

Du Thiên Ân đưa tay xoa hai đầu chân mày của nàng, sao đó trách.

-Đừng có suốt ngày nhăn mặt như vậy.

Nàng xùy một tiếng, sau đó nghĩ nghĩ một lát nghĩ ra một chuyện liền nói với Du Thiên Ân.

-Chàng còn nhớ Ngôn Ngôn con vủa Lâm Xuyến không, cũng cỡ tuổi Tiểu Hạo, trước đây bọn nó chơi với nhau rất vui, ở kinh thành ta sợ chuyện của Du Thiên Vuc vẫn còn bàn tán, sẽ ảnh hưởng đến nó, chi bằng chúng ta đưa nó đến chỗ Lâm Xuyến chơi, nói không chừng mọi chuyện sẽ tốt hơn.

-Được.

Du Thiên Ân không cần nghĩ mà gật đầu đồng ý với nàng luôn, sau đó bọn họ tiếp tục nói chuyện trên đời dưới đất, nàng kể hắn nghe về hiện đại nơi nàng ở, hắn kể nàng nghe chuyện lúc nhỏ của hắn, một đêm thật dài…

………..

Tin tức hoàng thượng xét xử lại chuyện của Diệp Phi thần dân Thiên Long Quốc đứng ngồi không yên, cuối cùng lôi hung thủ ra ánh sáng, người này lại là đại huynh của Diệp Phi, điều kinh thiên hơn đó chính là chuyện này liên quan đến Thái Hậu.

Thái Hậu bị tước quyền lực đầy vào lãnh cung, đại huynh kia bị giam vào khổ ngục đến xuốt đời, có lẽ thấy hình phạt kia quá nhẹ nhưng vì nhị vương gia lương thiện cầu xin hoàng thượng tha chết cho cựu phụ của mình, sao việc này tin đồn về hoàng thượng dần biến mất người ta ca ngợi không ngớt hoàng đế của Thiên Long Quốc công tư phân minh.

Lễ phong hậu của Hà Phi nương nương diễn ra cũng là lúc Nàng, Du Thiên n cùng Tiểu Hạo và có cả A Triệu đã đi được một phần đường đến Quang Châu.

Đi như kiểu quân đội, ngày đi đêm nghĩ, đi liên tục thì tầm mười ngày là đến nhưng đi kiểu xem hoa bắt bướm, ngắm phong cảnh thì nàng không biết đến khi nào đến nữa.

Còn chưa kể những lúc nghỉ chân gần sông nàng và Tiểu Hạo cùng nhau đi câu cá, còn Du Thiên Ân tranh thủ vẽ mấy bức tranh phong cảnh, thật sự rất hưởng thụ.

Mục đích đến Quang Châu trước là nàng chợt nhớ đến A Cẩu, và mẫu thân của nó, kể từ ngày rời khỏi chưa một lần gặp lại, nàng gặp hai người bọn họ xem như có duyên đi, thuận đường nên đến thăm một chút.

Cứ tiến độ đó hơn nữa tháng nhóm của nàng cũng đặt chân đến Quang Châu, theo trí nhớ nàng đi đến chỗ nhà của A Cẩu, nhưng rốt cuộc bị trí nhớ mình phản bội, bất lực cầu cứu A Triệu.

A Triệu làm việc rất nhanh, chưa đến mười lăm phút đã tra ra nơi ở của A Cẩu, A Cẩu không ở nơi cũ nữa mà chuyển nhà đến chỗ khác, hèn gì tìm mãi không ra, chỗ A Cẩu chuyển đến là một nơi tương đối tốt, nhà cửa khang trang, mẫu thân A Cẩu còn mở một quán ăn, làm ăn rất phát đạt thật là đáng mừng.

Vẻ mặt khi mẫu thân A Cẩu thấy nàng rất vui mừng, cứ như người thân lâu ngày không gặp, nàng liền tay bắt mặt mừng.

-Mẫu thân A Cẩu chào người lâu quá không gặp.

-Cô nương, ân nhân, cuối cùng người cũng quay lại.

Mẫu thân A Cẩu muốn quỳ xuống nàng vội ngăn cản.

-Mẫu thân A Cẩu người đừng làm vậy, ta tổn thọ mất.

Sao màng đón tiếp sến xúa mẫu thân A Cẩu cũng mời bọn họ vào nhà, bên trong nhà rất đầy đủ tiện nghi, xem ra cuộc sống bọn họ sau khi nàng đi quả không tệ.

-Sao khi cô nương bỏ đi, A Cẩu có đưa cho ta một túi vải bên trong có rất nhiều ngân lượng, A Cẩu nói lại là cô nương cho bọn ta, lúc đầu ta nói A Cẩu tìm cô nương khắp nơi để trả lại, nhưng không thấy, lúc ấy nhà lại không còn tiền sắp chết đói nên đành dùng số ngân lượng đó, sau đó làm lụm để bù vào đợi cô nương trở lại, cũng nhờ lão thiên gia thương xót, mua bán nhỏ kiếm được không ít tiền, nay cô nương trở lại, ta xin trả lại số ngân lượng kia.

Nàng vội xua tay.

-Không cần, không cần, thời điểm đó A Cẩu và người cần ngân lượng hơn ta mà, với lại lần này trở về là muốn thăm hai người chứ không phải đến đòi ngân lượng...à phải rồi giới thiệu với người một chút hai người này là bằng hữu của ta còn nhóc này là đệ đệ của ta.

Bằng hữu? Sắc mặt Du Thiên Ân có chút..khó coi.

Mẫu thân A Cẩu cười cười gật đầu chào với bọn họ, ánh mắt vừa lướt qua A Triệu liền dừng lại, người nam nhân này rất quen, nhìn lâu thêm một chút liền nhớ ra.

-Người này trước đây có đến ta và A Cẩu, còn cho ta rất nhiều ngân lượng bảo ta kể thông tin về cô nương ta nhất quyết không nói, người này còn bắt trói A Cẩu ép ta nói, còn mang đồ trong túi vải đi, đây là người xấu!!

Mẫu thân A Cẩu kích động, xoay qua xoay lại tìm cây chổi long gà, may mà nàng cản lại không là A Triệu ăn trọn cây chổi lông gà lên mặt rồi, A Triệu dở khóc dở cười lùi về sao, tay kéo kéo tà áo của Du Thiên n, nhưng Du Thiên Ân lại tỏ vẻ không biết không nghe thấy gì.

Chủ nhân, người đúng là...chuyện này là do người bảo ta làm kia mà vì sao bây giờ lại đưa bộ mặt không liên quan như vậy? hắc tuyến chạy xuống mặt A Triệu.

-Mẫu thân A Triệu chỉ là nhầm lẫn thôi, đây quả thật là bằng hữu của ta, chuyện kia chắc là do đi tìm ta nên mới vậy, còn chuyện bắt A Cẩu uy hiếp ta thay mặt xin lỗi người, bỏ qua cho hắn nhé!

Cuối cùng mẫu thân A Cẩu cũng bình tĩnh, sau đó xem như “hiểu lầm” kia được hóa giải mọi người lại vui vẻ, A Triệu như thoát nạn liền viện cớ ra ngoài xem xét chỗ đậu xe ngựa rồi chuồn đi.

Nàng trao ánh mắt thắm thiết nhìn tên lưu manh giả danh tri thức kia, vụ này lại nhắc nàng nhớ đến chuyện hắn lừa nàng về vụ A Cẩu, được lắm tính xổ với chàng sau.

-Phải rồi A Cẩu đi đâu sao không thấy? Nàng hỏi.

Mẫu thân A Cẩu vui vẻ trả lời.

-A Cẩu đi học chữ một chút nữa sẽ về ngay thôi, bây giờ nó rất chăm chỉ, sớm tối luyện chữ, nó bảo lớn lên sẽ thi đỗ làm quan.

Xem ánh mắt của mẫu thân A Cẩu tự hào chưa kìa, A Cẩu này có chí cầu tiến rất tốt.

-Mẫu thân con về rồi!!

Bên ngoài có giọng đứa trẻ vọng vào, theo sau đó là một đứa trẻ mập mạp đáng yêu.

-Cô nương xem vừa nhắc là về ngay.

Nàng đứng ra cửa chờ A Cẩu, nó vừa thấy trong nhà có nhiều khách liền lễ phép chào hỏi sao đó phát hiện tỷ tỷ kia, nó bất ngờ đến nổi đứng trơ ra đó.

-A Cẩu, ta giữ lời hứa với đệ rồi nha, ta về thăm đệ rồi đây, nào đến đây ta ôm một cái.

Nàng đưa tay ra, đợi mẫu thân nhắc nhở A Cẩu mới chạy đến ôm chầm lấy nàng, hai người rất vui vẻ.

Không khí xung quang liền xuất hiện mùi dấm chua, Du Thiên Ân chau mày nhìn sang Tiểu Hạo, sau đó kề xuống nói nhỏ với nó.

-Tiểu Hạo nếu bây giờ con không hành động Thanh Tâm tỷ tỷ sẽ bị người khác chiếm lấy.

Tiểu Hạo nghe xong liền cả kinh, liền bước xuông đến ôm chân nàng, còn dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn A Cẩu.

Thế mới thấy rõ biệt danh lưu manh giả danh trí thức quả không sai, ném đá còn phải ném bằng tay người khác còn bản thân chỉ việc ngồi đó hưởng lợi ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.