Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 38: Nữ Nhi Nam Gia Đương Thời Có Một Không Hai2




“Ngân Xuyên cái tên này ta có nghe qua rồi thì phải.”

Ngô Minh nghe được tên của người con gái kia thì cảm thấy một sự quen thuộc. Hắn có cảm giác mình từng nghe được cái tên này ở đâu rồi.

“ À đúng rồi Ngân Xuyên công chúa.”

Ngô Minh vừa nhớ ra lập tức giật mình. Người con gái đang ôm chặt hắn lúc này lại chính là công chúa của một nước. Đây chảng phải là quá kinh người hay sao. Ngô Minh lấy tay vén mái tóc đen huyền của Ngân Xuyên lên. Hắn muốn nhìn kỹ khuôn mặt của nàng.

Lúc này hắn mới thấy được hết vẻ yêu kiều của Ngân Xuyên.Mái tóc buông thả kia lâu nay đã che đi một tuyệt thế mỹ nhân. Đôi mắt tựa như ngàn sao lấp lấp, mũi cao môi mỏng. Hoàn mỹ phối hợp thành một tuyệt phẩm nhân gian.

Bị Ngô Minh nhìn chầm chầm Ngân Xuyên cũng thẹn đỏ hết cả mặt. Nàng cúi đầu như muốn tìm cái gì đó che đi ánh mắt của người đàn ông này. Nàng cũng chẳng biết tại sao trong vòng tay này nàng lại cảm thấy an toàn lại còn vô cùng ấm áp.

“Đây chẳng lẽ là tình yêu sét đánh mà mọi người thường nói.”

“ Nàng nói gì?”

“ Không có gì?”

Dù nói rất nhỏ nhưng Ngô Minh vẫn nghe ra được mấy câu Ngân Xuyên vừa nói. Hắn sau đó đứng dậy mặc lại y phục của mình. Để lại Ngân Xuyên một mình quấn lấy tấm vải lớn ngồi một góc.

“ Nàng ngồi đây một chút ta đi ra ngoài tìm cho nàng một bộ y phục.”

Ngô Minh đang muốn rời đi hắn đã bị Ngân Xuyên nắm lấy cánh tay. Ánh mắt của người con gái ấy như sợ hắn sẽ đi không quay lại. Ngô Minh mỉm cười nói ra.

“Yên tâm ta sẽ quay trở lại ngay.”

Ngô Minh truyền một ít chân khí vào người Ngân Xuyên giúp nàng không bị hàn khí xung quanh xâm nhập sau đó rời đi. Hắn ra ngoài trộm lấy vài bộ y phục rồi lấy thêm ít đồ ăn. Vốn dĩ hắn lúc trước đó đã đói đến bụng kêu lên nhưng gặp được Ngân Xuyên cơn đói lại biến mất. Lúc này nó mới ùa về hành hạ cái bụng của Ngô Minh.

Thời gian cũng không quá nửa canh giờ Ngô Minh đã quay lại hầm băng. Vừa thấy Ngô Minh trở về Ngân Xuyên đã lập tức xông tới ôm lấy người hắn.

“ Được rồi mặc lại y phục chúng ta ăn xong sẽ tính toán tiếp chuyện tiếp theo.”

“ Tính toán chuyện gì?”

“ Bên ngoài kia đang nháo nhào tìm nàng kia. Công chúa bị mất tích nào phải là chuyện nhỏ.”

Ngô Minh vừa giúp Ngân Xuyên mặc vào y phục vừa nói ra. Nghe Ngô Minh nói ra nàng kinh ngạc nhìn hắn.

“ Chàng đã biết.”

“ Chỉ là công chúa có gì phải giấu, nàng đã là người của ta ta cũng không chối bỏ trách nhiệm. Ta chỉ sợ phụ vương của nàng không đồng ý mà thôi.”

“ Không có, phụ vương rất nghe lời thiếp, người sẽ không phản đối đâu. Chỉ là..”

“ Chỉ là gì?”

“Tên của chàng là gì?”

“ Ta vẫn chưa nói sao? Ta họ Ngô tên một chữ Minh. Cái tên này nàng nên nhớ kỹ bởi nó sẽ là tên phu quân của nàng.”

Lời này của Ngô Minh làm Ngân Xuyên thẹn đến không nói tiếp được. Đôi má nhỏ không phấn cũng hồng.

Ngô Minh cùng Ngân Xuyên ngồi ăn số thức ăn hắn đem tới. Vừa ăn Ngô Minh vừa suy nghĩ lại buồn cười.

“ Thiên Sơn Đồng Lão đúng là làm việc vô ích. Ngân Xuyên chẳng phải cũng là cháu của Lý Thu Thủy hay sao? Cái này là tạo quan hệ cho ta cùng Lý Thu Thủy tốt hơn chứ nào phải là cạnh tranh.”

“ Chúng ta cũng không thể thế này đi gặp phụ vương của nàng được. Không chừng ông ấy tức giận chém luôn cả ta.”

“ Chàng mà có chuyện gì thiếp cũng sẽ đi cùng chàng.”

“ Ta không phải có ý này. Chỉ là lúc này không thích hợp.Chúng ta cần tìm một lý do hợp lý hơn. Nàng là công chúa của một nước cũng không thể tùy tiện được.”

“ Như thế này đi, thiếp quay về sẽ bảo phụ vương tổ chức lể hội kén rễ lúc đó chàng có thể đường đường chính chính lấy thiếp.”

“ Chẳng may ta không vượt qua được thì sao.”

“ Chàng nếu mà vô dụng như vậy thì thiếp cũng không cần.”

“ Ta có vô dụng cũng đã được trời định là phu quân của nàng, có trốn cũng không thoát được.”

Ngô Minh mỉm cười cùng Ngân Xuyên ăn hết buổi sáng. Sau đó hắn đưa Ngân Xuyên trở lại khuê phòng của mình. Binh lính đi tìm càng lúc càng nhiều chẳng mấy lúc sẽ kéo tới chỗ hắn. Dù sao than phận cả Ngân Xuyên cũng quá đặc biệt, Ngô Minh cũng không thể dùng cách bình thường cướp đi.

Ngày sau đó Thiên Sơn Đồng Lão cũng trở về. Bà ta khuôn mặt đắc chí nhìn Ngô Minh.

“ Món quà ta cho ngươi không tệ đi.”

“ Đúng là phải cảm ơn lão lão. Giúp ta có một thê tử tuyệt sắc như vậy.”

“ So với cháu gái của con tiện nhân kia thì thế nào”

Câu này Ngô Minh cũng không biết trả lời thế nào. Hắn nhin không được cười phì ra một tiếng.

“ Có gì mà đáng cười.”

“ Không không lão lão. Người là tố nhất.”

“ Hừ ba ngày nữa là tới kì hẹn rồi. Lần này ta dù có sống hay là chết ngươi cũng phải hứa với ta một việc.”

“ Là việc gì?”

“ Giúp ta cai quản Linh Tựu Cung. Tất cả người trong đó đều sẽ là thuộc hạ của ngươi. Lão lão ta cũng già rồi quản không được bọn chúng nữa. Ngươi đã là chưởng môn Tiêu Dao Phái chấp chưởng Linh Tựu Cung cũng là việc đương nhiên.”

“ Việc này tính sau đi lão lão. Người cũng đâu chắc chắn là sẽ thua.”

“ Ngươi chỉ cần hứa với ta là được.”

Ngô Minh khôn tiện chối từ gật đầu với Đồng Lão. Bà ta nhìn Ngô Minh đồng ý trong lòng cũng thấy mãn nguyện.

Ba ngày trôi qua rất nhanh. Ngày hai người ước hẹn quyết chiến cũng đã tới. Cả hai thỏa thuận lựa chọn một địa phương tốt bên ngoài thành để mà giao thủ.

Ngô Minh ở giữa quan sát đã hứa không xen dự vào. Hắn giữa trưa cũng đã tới nơi ước định để chủ trì trận quyết chiến. Hai người Thiên Sơn Đồng Lão và Lý Thu Thủy cũng đã tới nơi.

“ Sư tỉ người càng già càng sợ chết hay sao?”

“ Tiện nhân ngươi mới là kẻ tham sống sợ chết.”

“ Còn chưa bắt đầu cả hai đã ồn ào cái gì?”

Ngô Minh nhìn hai lão bà này cãi nhau không dứt cũng không nhịn đượcnói ra. Lý Thu Thủy nhìn phía sau Thiên Sơn Đồng Lão nói ra.

“ Lũ nô bộc các ngươi còn ẩn nấp cái gì nữa cút ra ngay cho ta.”

Lý Thu Thủy vừa nói vừa đánh một chưởng ra sau lưng Đồng Lão. Thiên Sơn Đồng Lão ngay lập tức vỗ ra một chưởng ngăn trở ý định của Lý Thu Thủy.

“ Các ngươi ra đi.”

Được lệnh của Thiên Sơn Đồng Lão một nhóm nữ tử mặc đồ đen đi ra ngoài. Đồng Lão mỉm cười nói ra.

“ Bọn chúng đến đây không phải để trợ chiến mà ta chỉ muốn bọn chúng ra mắt Ngô Minh mà thôi. Ta đã quyết định giao Linh Tựu Cung lại cho hắn rồi, dù sao hắn cũng là người thừa kế của Tiêu Dao Phái.

Các ngươi mau bái kiến tân cung chủ đi.”

Thiên Sơn Đồng Lão chỉ tay về phía Ngô Minh ra lệnh cho chúng nữ hành lễ. Tuy có chút chừng chừ nhưng sau đó mọi người đều quỳ gối trước Ngô Minh đồng thanh.

“ Bái kiến cung chủ đại nhân.”

“ Đứng lên cả đi.”

Ngô Minh hất tay ra lệnh sau đó một người trong số họ chạy đến bên Thiên Sơn Đồng Lão.

“Lão Lão bọn người ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo đang xâm chiếm Linh Tựu Cung mong người trở về phân xử.”

“ Các ngươi mau quên như vậy, ta đã nói hắn chính là tân cung chủ của các ngươi. Có gì cứ đi mà tìm hắn.”

“ Nhưng mà..”

“ Lời của ta ngươi không nghe.”

Bị Thiên Sơn Đồng Lão quát vào mặt vị nữ tử này sợ hãi lui ra ngoài. Ngô Minh cũng có thể biết được rắc rối sắp kéo tới người của mình nữa rồi.

“ Tiện nhân ngươi nói ta, vậy đám người phía sau của ngươi thì thế nào?”

“ Sư tỉ không phải chỉ có tỉ mới có quà cho Ngô Minh. Ta cũng dự định đem nhất phẩm đường giao lại cho hắn. Việc tỉ làm mấy ngày trước đừng tưởng ta không biết. Cảm ơn tỉ Ngô Minh cùng cháu ta Ngân Xuyên xem như đã là một đôi. Tỉ chỉ cho hắn cái cung bé xíu ta cho hắn chính là tương lai làm chủ cả Tây Hạ này.”

“ Tiện nhân ngươi điên rồi.”

Thiên Sơn Đồng Lão nghe được Lý Thu Thủy trêu chọc thì điên tiếc lên. Bà nhìn nét mặt của Ngô Minh cũng biết mấy lời vừa rồi là thật. Bà cũng hiểu vì sao mỗi lần nhắc tới Ngân Xuyên Ngô Minh lại cười. Cả đời bà ta hận Lý Thu Thủy tới tận xương tủy không ngờ đến lúc sắp chết lại giúp ả ta một việc lớn.

Lấy năng lực của Ngô Minh tin tưởng có thể đem Tây Hạ phát triển cực thịnh. Con nói sao thì Ngô Minh cũng có quan hệ với Lý Thu Thủy là cháu của bà ta. Tuy không cùng huyết thống nhưng hai người cháu gái của bà ấy đều là nương tử của Ngô Minh. Nhôi vị này truyền cho hắn cũng là tay trái đưa tay phải không khác biệt gì nhiều.

Ngô Minh lại là chưởng môn Tiêu Dao Phái. Lúc trẻ Lý Thu Thủy đã làm việc có lỗi với tông môn có lỗi với Vô Nhai Tử đây xem như là hành động bà ta chuộc lỗi.

Lúc này Tây Hạ Nhất Phẩm Đường Hắc Liên Thiết Thụ cũng xuất hiện. Vừa nhìn thấy Ngô Minh hắn đã môn bên quỳ gối.

“ Công tử ngài lần trước cứu chúng tôi ở Thiên Linh Tự. Ân tình còn chưa báo đáp. Ngài sau này sẽ là thủ lĩnh của Nhất Phẩm Đường chúng tôi thề chết nghe lệnh ngài.”

“ Việc nhỏ đó không cần các ngươi bận tâm, đứng lên đi.”

Ngô Minh cũng không ngờ một việc làm tình cờ của mình lại có kết quả tót như vậy. Gieo xuống biết bao món nợ ân tình. Ngày đó hắn mà ra tay với đám người này thì hôm nay kết cục đã không được tốt như vậy. Lý Thu Thủy một bên nghe được thì ánh mắt tán thưởng nhìn Ngô Minh.

“ Ta đúng là không nhìn lầm người, giao Nhất Phẩm Đường cho ngươi ta rất yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.