Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 254: Muốn Nhét Người Vào Phòng Tiêu Dịch




Dương Tư xoa cằm nói: “Chẳng phải cậu có mối giao thiệp rất rộng ở thư viện Lang Nha còn gì? Nghĩ cách lừa mấy đứa về đây. Chủ công nhà cậu học ở Lang Nha ba năm, ‘tình đồng môn’ còn đáng tin hơn các mối quan hệ khác, giúp chủ công nhà cậu còn tốt hơn là giúp đỡ Hoàng Tung.”

Vệ Từ cười khổ, có phải là anh không muốn “lừa” đâu?

Nhưng rõ ràng là bát tự khắc nhau thành ra khó mà chiêu mộ được người về.

Kiếp trước chủ công của Trình Tĩnh là Hoàng Tung bị đánh bại, huynh ấy cũng tự sát theo, mà người đánh bại Hoàng Tung chính là Khương Bồng Cơ.

Kiếp trước, chủ công của Lữ Trưng xưng đế rồi đích thân ra trận, cuối cùng bị bệ hạ dẫn mấy nghìn lính tinh nhuệ tập kích đánh bại và chém đầu, mấy vị hoàng tử tranh quyền đoạt lợi bị Khương Bồng Cơ dần nuốt sạch. Lữ Trưng vì dân chúng trong thành mà chọn đầu hàng, nhưng bản thân huynh ấy lại nhảy từ trên tường thành xuống, trước khi chết còn nguyền rủa, trở thành món nợ máu khó phai mờ nhất trong lòng Khương Bồng Cơ.

Còn Hàn Úc kiếp trước tuy chủ cũ cũng bị giết, nhưng lại đồng ý chiêu hàng, vốn tưởng sẽ có thể yên vui tuổi già, nhưng đến khi trung niên, vợ và nhà vợ lại âm mưu làm phản, muốn lật đổ ngôi vua. Bản thân bọn họ quá ngu ngốc nên chuyện làm phản bị bại lộ, Hàn Úc cũng bị liên lụy, nuốt vàng tự sát.

Mà kiếp trước của Vệ Từ thì… thôi không nói nữa, dù sao kết cục cuối cùng của anh cũng là tự sát.

A, nghĩ lại mới thấy cái chết của mấy học trò Uyên Kính tiên sinh đều có liên quan với bệ hạ.

Những học trò khác xuất thân từ thư viện Lang Nha cũng bị chết bị thương vô số.

Vệ Từ thật lòng muốn kéo hết các đồng môn quen biết về đây, tốt xấu gì cùng tránh được một trận huyết chiến, đúng không?

Có điều với tính cách của chủ công nhà anh, không phải mưu sĩ nào cũng thích hợp với cô.

Quan hệ giữa quân thần là quan hệ hai phía, chỉ khi hai bên đều thấy hợp nhau mới có thể tạo thành giai thoại thiên cổ.

Lấy ví dụ, Hoàng Tung cũng coi là một chủ công anh hùng mưu lược kiệt xuất trong tương lai, kiếp trước anh ta chỉ cách vị trí đứng đầu thiên hạ có một bước, Trình Tĩnh cũng từng được Uyên Kính tiên sinh khen rằng “có tài phò tá vua, là vị hiền thần cứu đời’, hai người này gặp nhau đáng lẽ phải là hai kẻ mạnh bắt tay nhau mới phải, kết quả thì sao?

Mối quan hệ quân thần giữa Hoàng Tung và Trình Tĩnh rạn nứt, Trình Tĩnh bị cầm tù hai năm trong ngục, cuối cùng tự vẫn theo chủ.

Nhân tài giỏi nhất chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất, chủ công của anh cần phải chọn lựa những người thực sự có thể phò tá cô mới được.

“Mỗi người có một lựa chọn riêng, không thể bắt ép được.” Vệ Từ nói.

Anh tận tâm tận sức suy nghĩ vì Khương Bồng Cơ, đương nhiên cũng phải chọn lựa cho cô những trợ thủ thích hợp nhất, tốt nhất, cái đám chỉ biết ngáng chân nhau thì thôi quên đi.

Sống lại một lần, Vệ Từ đã nhìn ra rồi.

Dương Tư chép miệng, cười giễu nói: “Ta thấy, tám phần là do quan hệ của chủ công nhà cậu với bạn bè trong lúc đi học quá kém, đúng không? Tại sao chủ công nhà cậu còn có tiềm lực hơn cả Hoàng Tung vậy mà Trình Tĩnh lại chọn Hoàng Tung? Nghĩ kỹ lại thì chắc là do cái miệng độc địa của chủ công nhà cậu chứ gì… Chậc, giả thiết như thế này nhé, có phải là lúc còn đi học chủ công nhà cậu đã đắc tội nặng với Trình Tĩnh không?”

Vệ Từ cứng họng, đành nói giảm nói tránh.

“Hữu Mặc đã sớm xuất sư, lúc chủ công theo học ở Lang Nha, hai người chắc cũng không gặp nhau mấy.”

Không gặp nhau đương nhiên cũng không tồn tại vấn đề có đắc tội hay không.

Có điều…

Khi Khương Bồng Cơ học ở Lang Nha thì phần lớn thời gian Vệ Từ đều ngao du bên ngoài, nhưng điều này không có nghĩa là anh không quan tâm đến tình hình trong thư viện Lang Nha.

Nếu nói đến mối quan hệ thì đúng là khi đi học ở Lang Nha, quan hệ của chủ công nhà anh với bạn bè chẳng ra sao cả.

Người ta thường nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tính cách của chủ công anh khá tùy tiện, học sinh trong thư viện Lang Nha phần nhiều đều là những người đứng đắn, làm việc nề nếp ngăn nắp, quy củ, bọn họ rất xem thường tác phong tùy tiện của Khương Bồng Cơ, thậm chí chỉ hận không thể che mũi mà bỏ đi.

Nhưng cô cũng có những người bạn khá thân thiết.

Có điều, đại đa số đều là bạn nhậu, cái kiểu cùng nhau đi uống rượu dạo kỹ viện.

Dương Tư chống cằm nói: “Ài, chắc là do vô duyên vô phận thôi. Nhưng ta nghe người ta nói, tài năng của Trình Tĩnh không thua kém gì Hoàng Phủ thừa tướng tiền triều, cậu không lo Trình Tĩnh sẽ giúp Hoàng Tung đứng vững ở phía Bắc, đến lúc đó sẽ trở thành mối họa lớn sao?”

Vệ Từ nói: “Không bột đố gột nên hồ.”

“Là sao?”

“Hắn ta thiếu tiền.” Vệ Từ cười nói: “Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát triển nhanh được đâu.”

Dương Tư nói: “Cái này cũng chưa chắc, ta biết được tin tức về Hoàng Tung từ Xương Thọ Vương, nhà tên này không thiếu tiền đâu. Bà nội của Hoàng Tung vốn là quả phụ nhà nghèo nhưng vì vẻ ngoài xinh đẹp nên được Hoàng Đàm ưng lấy về làm vợ, nhận con riêng của vợ, cũng chính là cha của Hoàng Tung, coi như con ruột, Hoàng Tung lại càng được ông ta yêu thương. Cha Hoàng Tung nhờ vào mối quan hệ rộng trong triều đình của Hoàng Đàm mà buôn bán không ít, đếm tiền mỏi tay, tài sản nhiều vô cùng. Hoàng Đàm quyền thế ngang trời, còn âm thầm tham ô quốc khố…”

Mấy đời làm ăn chẳng phải là vì con cháu đời sau hay sao?

Hoàng Đàm, cha Hoàng Tung, tất cả tài sản tích lũy của hai người này cuối cùng đều cho Hoàng Tung cả.

Nhà Hoàng Tung có được sự dìu dắt của Hoàng Đàm, mấy năm nay cũng khá lên nhiều.

Hoàng Tung thiếu người chứ tuyệt đối không thiếu tiền.

Bây giờ lại có hai nhân vật đẳng cấp là Phong Giác và Trình Tĩnh giúp đỡ, ngẫm lại chắc không lâu nữa sẽ chẳng còn thiếu người nữa.

Vệ Từ cười nói: “Ý của Từ là… Hoàng Tung không nhiều tiền bằng chủ công.”

Quả thật kiếp trước Hoàng Tung phát triển rất nhanh, rất mạnh, chiếm đóng cả một vùng phía Bắc rộng lớn, còn bây giờ sao…

Vệ Từ cũng không lo lắm.

Kiếp trước điểm khởi đầu của Khương Bồng Cơ thấp như thế mà cô vẫn có thể bước lên ngôi vị đế vương được, bây giờ khởi đầu tốt như vậy, không có lý nào lại lật thuyền trong mương được.

“Hoàng Tung rất thông minh, nếu như không hoàn toàn chắc chắn hắn ta sẽ không chủ động chọc đến kẻ địch mạnh đâu.” Ý kiến của Vệ Từ giống ý kiến của Khương Bồng Cơ, tập trung phát triển thế lực của bản thân, như thế mới có thể chiếm được một vị trí trong thời đại loạn lạc này: “Trong khoảng thời gian ngắn, chắc chúng ta sẽ không phải đối đầu với bọn họ.”

Không chỉ không đối đầu, nói không chừng hai bên còn liên minh, hợp tác với nhau một thời gian ấy.

Vệ Từ vừa có ý tưởng này thì bên kia Trình Tĩnh cũng đang khuyên Hoàng Tung phải giữ quan hệ tốt với Khương Bồng Cơ.

Trình Tĩnh nhìn bản đồ, trầm giọng nói: “Thế cục phía Bắc đã thành hình. Liễu Xa chiếm Sùng Châu, quận Hứa lại là địa bàn ông ta đã quản lý nhiều năm, với thủ đoạn của ông ta, cho dù đã nhường cho người khác rồi nhưng thực tế thì quận Hứa vẫn nằm trong tay ông ta.”

Trước đây quận Hứa là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, không thuộc về bất cứ châu nào, diện tích của nó còn to hơn châu bé nhất của Đông Khánh một chút.

Bây giờ nó đã trở thành quận lớn sản xuất lương thực của Đông Khánh!

Sùng Châu, quận Hứa cùng 1/3 Hoàn Châu – địa bản của Khương Bồng Cơ, thế lực phía Bắc cơ bản đều đã nằm trong tay cha con nhà họ Liễu.

“Nếu chủ công muốn ganh đua với Liễu Hi, thì trước khi lớn mạnh đừng nên đối đầu, chúng ta nên đặt trọng tâm ở phía Nam. Cha con nhà họ Liễu hùng cứ phương Bắc nhưng phía Bắc vẫn còn Bắc Cương đang thèm thuồng như hổ rình mồi, bọn họ không còn hơi sức đâu để quan tâm đến phía Nam nữa, đây chính là cơ hội tốt cho chủ công.”

Hoàng Tung thở dài, nói: “Nhưng Hữu Mặc, phía Nam Xương Thọ Vương còn đang giằng co với Kham Châu, chúng ta không đắc tội được với ai cả.”

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Đúng là Hoàng Tung không phải đối thủ của hai vị này.

Trình Tĩnh cười khẽ, nói: “Chưa chắc.”

Xương Thọ Vương đang tranh chấp với Kham Châu, hai bên khó phân thắng bại, nhưng điều này cũng có nghĩa là cả hai đang tiêu hao thực lực của nhau.

Bọn họ càng lúc càng yếu, Hoàng Tung có thể chớp lấy cơ hội này mà làm việc thích đáng thì sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn. >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.