Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 251: Kỳ Thi Mùa Xuân3




Cảnh giới giao chiến cao như vậy, Lâm Bích Nhược nhìn hoàn toàn không hiểu. Nàng chỉ cảm thấy kiếm quang trước mắt lập lòe, vẻ mặt nàng mờ mịt không thôi.

Không có biện pháp, ai bảo cảnh giới kém quá nhiều như vậy chứ?

Bóng người từ trong hư không xuất hiện, Sở Mộ hoàn toàn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn. Chỉ là có thể nhìn thấy kiếm của đối phương.

Có thể nhìn thấy kiếm đã đủ rồi.

Điều thú vị là sau khi đối phương từ trong hư không xuất hiện, xuất kiếm, cũng không có vận dụng bao nhiêu lực lượng, thuần túy chỉ dùng kiếm pháp huyền diệu khó lường nhằm vào Sở Mộ.

Đã như vậy Sở Mộ cũng không có sử dụng tu vi, cũng dùng kiếm pháp giao đấu.

Kiếm pháp thuần túy giao phong, nhìn qua không có thanh thế to lớn, lực phá hoại cũng không có mạnh. Nhưng mà từng chiêu thâm ảo, từng chiêu kinh người, vô cùng hung hiểm.

Chỉ chớp mắt song phương đã xuất kiếm mấy chục lần, toàn bộ đều là chiêu thức của kiếm pháp cơ sở.

Nhưng mà kiếm pháp cơ sở của Sở Mộ khác với kiếm pháp cơ sở của đối phương.

Huyền diệu.

Kiếm pháp của đối phương khiến cho Sở Mộ có cảm giác huyền diệu, một loại cảm giác không có cách nào hình dung được rõ ràng.

NHư nhanh như chậm, giống như yếu hơn, lại giống như độn quang, huyền diệu không thôi.

Rõ ràng là một kiếm đâm tới Sở Mộ, sắp tới nơi nhưng lại giống như không có đâm tới, như đang thu kiếm về.

Rõ ràng là một kiếm thu hồi, nhưng kỳ thực lại đang đâm về phía Sở Mộ.

Loại cảm giác này vô cùng quái dị, quấy rầy phán đoan của Sở Mộ.

Sở Mộ có thể thấy được, kiếm pháp cơ sở như vậy đã không phải là kiếm pháp cơ sở đơn giản, còn có liên quan tới vận dụng khác, là một loại lĩnh vực khác. Một loại cấp độ vận dụng khác, là lĩnh vực mà Sở Mộ không biết.

Có tạo nghệ kiếm pháp bực này tuyệt đối không phải là người tầm thường. Cho dù là lục đại tinh thần cũng không có cách nào so sánh được.

Trong lúc đấu kiếm, Sở Mộ chăm chú, lấy ý kiếm phân tích dấu hiệu xuất kiếm và quỹ tích của đối phương, để cho mình có thể thoải mái giao đấu kiếm pháp.

Đảo mắt, hơn mười tức qua đi, song phương vẫn chiến đấu trong một phạm vi nhỏ, phạm vi này không quá ba trượng.

Lâm Bích Nhược nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhìn hoàn toàn không hiểu. Nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy bắt đầu chóng mặt, không thoải mái, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Phản ứng của Lâm Bích Nhược rất là bình thường, bởi vì tu vi của nàng còn chưa đủ, nguyên thần cũng không đủ cường đại, lực lượng thần hồn không đủ cường đại. Quan trọng nhất là tạo nghệ kiếm pháp vẫn không đủ cao thâm. Cho nên lúc này nhìn nhiều mới hoa mắt, ảnh hưởng tới lực lượng thần hồn của nàng, làm cho nó chấn động, rất là không ổn định.

Nếu như tạo nghệ kiếm pháp đủ, hơn nữa nguyên thần cũng đạt tới trình độ nhất địnnh rồi quan sát, nhất định sẽ có thu hoạch.

Chỉ chớp mắt Sở Mộ và người thần bí này đã đối chiến một phút đồng hồ, từng kiếm rất là hung hiểm.

Vô số loại biến hóa dưới thân kiếm được diễn dịch ra, càng chiến đấu Sở Mộ càng có thể cảm nhận được loại khí tức huyền diệu trên kiếm của đối phương.

Hết lần này tới lần khác, loại huyền diệu này khiến cho Sở Mộ có cảm giác như là lục bình không rễ, khó có thể nắm bắt.

Đối chiến một phút đồng hồ, Sở Mộ cũng không có cách nào nắm được tới da lông.

Càng như vậy trong lòng hắn càng nghiêm túc, càng thêm phấn chấn.

Đối chiến với cường giả, lại là luận bàn kiếm pháp khiến cho Sở Mộ rất là thỏa mãn.

Vứt bỏ tất cả tạp niệm toàn tâm toàn ý chú tâm vào trận chiến với người thần bí này.

Đảo mắt lại một phút đồng hồ qua đi.

Sở Mộ không thể không vận dụng song kiếm đối địch với đối phương.

Giao chiến trong phạm vi ba trượng, trong phạm vi này kiếm quang tràn ngập, rậm rạp chằng chịt, giống như là một quả cầu bằng kiếm quang. Cho dù là Tàn Nguyệt kiếm thánh tới đây cũng không thể nào nhìn thấy gì.

Mạo hiểm toàn tâm toàn ý chúi đầu vào trận chiến, lại hai khắc qua đi, Sở Mộ hoàn toàn chú tâm vào. Tu luyện vài năm, tiềm lực tích lũy trong lúc giao chiến này cũng không ngừng bị hắn chuyển hóa, hóa thành thực lực.

Kiếm pháp ngày càng tinh diệu.

Bỗng nhiên, song kiếm thất bại, Sở Mộ bỗng nhiên tỉnh lại. Hóa ra đối phương đã bứt ra khỏi song kiếm của hắn, lùi về phía sau.

Phần thong dong này chứng minh thực lực của đối phương còn trên hắn.

Thu hồi song kiếm, Sở Mộ nhìn thẳng phía trước, mở miệng nói.

- Các hạ là ai?

- Sở Mộ, tạo nghệ kiếm pháp của ngươi quả thực hết sức kinh người, cũng không uổng công năm đó ta giúp ngươi một lần.

Người thần bí giống như ở trong khe hở không gian, Sở Mộ nhìn thấy hắn nhưng mà lại không có cách nào nhìn rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh mà thôi.

- Giúp một lần?

Sở Mộ khẽ giật mình, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lại.

Đối phương nói giúp mình một lần, đó chính là sau khi tiến vào Lưu Phóng chi địa a.

Nhớ lại một phen, nơi mình từng được người ta giúp đỡ, Sở Mộ lập tức nhớ lại. Dường như trừ lúc trước bị Trịnh Thiết Quân của Thiết Dực Doanh truy sát ra cũng không có lần nào khác nữa.

Lúc trước TrịnH Thiết Quân và Hóa Tuyết Kiếm Thánh, thực lực cao hơn hắn rất nhiều, đủ để diệt sát hắn. Nhưng mà lại đột nhiên rút lui một cách quỷ dị. Hóa ra là công của người này.

- Đa tạ tiền bối.

Sở Mộ khom mình hành lễ.

- Không cần đa lễ.

Người này cười nói, thân ảnh giống như từ trong khe nứt không gian đi ra, dần dần trở nên rõ ràng. Là một trung niên mặc trường bào màu đen, nhìn qua giống như là một văn sĩ, lại có vẻ phong lưu phóng khoáng mà văn sĩ không có được. Là một loại khí chất tùy tâm sở dục.

Loại khí chất độc nhất vô nhị này cực kỳ khiến cho người khác chú ý. Nếu như trước đó Sở Mộ từng gặp tất sẽ nhận ra được. Cho nên hắn có thể khẳng định người này mình chưa từng gặp qua.

Kết hợp với khí chất của đối phương lại thêm kiếm pháp của đối phương vừa rồi, trong lòng Sở Mộ chấn động, một cái tên hiện lên trong lòng hắn.

- Tiền bối là Huyền Diệu Vương?

Ngữ khí của Sở Mộ có vài phần ngưng trọng.

Huyền Diệu Vương, một trong thất vương của Lưu Phóng chi địa, là tồn tại tuyệt cường đứng trên đỉnh Lưu Phóng chi địa.

Có thể khẳng định Thất vương tuyệt đối là tuyệt thế cường giả, về phần trong tuyệt thế cường giả ở cấp độ gì Sở Mộ cũng không biết được.

Dù sao tuyệt thế cường giả là lĩnh vực Sở Mộ còn chưa có cách nào chạm tới được. Một lĩnh vực cường đại. Tuyệt thế cường giả phân chia mạnh yếu thế nào hắn cũng hoàn toàn không biết được.

Nhưng mà coi như là tuyệt thế cường giả yếu nhất cũng không biết hơn hắn hiện tại bao nhiêu lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.