Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 22: Quyền Thần Đại Nhân Thật Sự Là Lắm Chuyện




Lão tế ti râu tóc muối tiêu ngồi khoanh chân trên chiếc đệm mềm mà nhắm mắt dưỡng thần, tia sáng từ ngọn đèn dầu đang nhảy múa trên khuôn mặt già nua của lão. Một vị tế ti tuổi còn trẻ đẩy rèm lụa nơi cửa phòng ra, chậm rãi đi vào.

“Đại nhân, đứa trẻ kia vẫn còn ở bên ngoài.” Tế ti trẻ tuổi thoáng lo lắng chỉ ra ngoài cửa sổ.

Lão tế ti mở mắt ra, nhìn hướng lên bầu trời đêm đen thẳm phía ngoài cửa sổ, dưới bầu trời đêm mơ hồ có thể thấy được, một thân ảnh gầy yếu vẫn bất động quỳ trên mặt đất.

“Cậu ta ở ngoài kia quỳ đã ba ngày rồi”. Tiểu tế ti bổ sung, “Người thật sự không muốn gặp cậu ta sao?”

Lão tế ti thở dài một tiếng, vuốt.. lại vuốt lên bộ râu dài tới bụng của lão.

“Cho cậu ta vào đi.”

“Dạ.”

Tử Nhã ngạc nhiên vui mừng từ trên mặt đất đứng lên, đi theo người nam tử đã nói  ”Đại Tế Ti mời cậu vào” để vào nhà. Tử Nhã mới đi vài bước hai chân đã không còn chút sức lực nào mà mềm sụp xuống, nam tử liền tốt bụng dìu đỡ đứng lên. Tử Nhã quỳ đến mức hai chân sưng đỏ nát da, phải khó khăn đi từng bước trên đường. Thế nhưng Tử Nhã không có nửa câu oán giận. Bản thân đã cầu kiến Thủ Tịch tế ti (đại tế ti cấp cao nhất) đức cao vọng trọng nhất Phù U Giới, lão cũng là yêu hồ sống lâu nhất Phù U Giới, không có ai dám so với lão tri thức phong phú hơn, chỉ cần lão nguyện ý tiếp kiến bản thân, muốn bản thân quỳ hơn một tháng cũng có thể.

Tử Nhã vào trong phòng Đại Tế Ti, chịu đựng mệt mỏi cùng đau nhức mà quỳ xuống hành lễ.

“Tiểu nhân Tử Nhã, bái kiến Đại Tế Ti.”

“Không cần đa lễ, ban cho ngồi.” Nghe lão tế ti phân phó, tiểu tế ti kia nhanh chóng đưa Tử Nhã chiếc ghế dựa. Lão tế ti đi thẳng vào vấn đề mà nói:

“Tử Nhã, ngươi cũng biết phép tắc của ta, mỗi một người được ta tiếp kiến có thể hướng ta đưa ra ba câu hỏi, ta sẽ dùng hết khả năng giải đáp cho họ. Ngươi có vấn đề gì, mời nói.”

Tử Nhã hít sâu một hơi, đưa ra câu hỏi thứ nhất:

“Đại Tế Ti, tôi nghĩ hỏi, truyền thuyết về Dục Thần chi quả có thật chăng?”

Đại Tế Ti thẳng thắn trả lời rõ ràng:

“Thần sinh sản Cai Á đem cuống rốn của Thiên Đế chôn ở Cấm viên lý, vì thế ở phía trên mọc lên một gốc cây sinh mệnh, cây này sau năm mươi năm sẽ ra mọc ra một quả non, quả cần thời gian một trăm năm mới có thể hoàn thiện trọn vẹn, quả màu tím sẫm là đã chín rồi, quả bị hái xuống phải lập tức ăn ngay, không thì nó sẽ mất đi sinh mệnh (bên trong quả). Đồng thời ăn cả quả chín lẫn hột, hơn nữa phải trong một canh giờ cùng người yêu thương giao hợp, một tháng sau khi giao hợp có thể mang thai, một năm sau là có thể sinh ra trẻ con. Việc này, chính xác là chuyện có thật, đều không phải truyền thuyết.”

Biết được Dục Thần chi quả thực sự có tồn tại, Tử Nhã xúc động không thôi, vui mừng tới mức nói không nên lời. Đại Tế Ti hỏi:

“Câu hỏi thứ hai của ngươi là gì?”

“Có biện pháp nào có thể giúp tôi thuận lợi tiến vào cấm viên?” Tử nhã thận trọng hỏi.

Đại tế ti tháo xuống một viên hồng bảo thạch (đá ruby) từ dây chuyền đeo trước ngực.

“Viên này là Hỏa thần châu, đem ngậm trong miệng, đặc chất yêu hồ trên người ngươi sẽ được che giấu hết, ngươi có thể không bị phát hiện khi đi xuyên qua thành chắn của Thiên Giới, Cấm viên ở chỗ hắc ám nhất Thiên Giới, ngưới hướng về phía đen tối mà đi là có thể tìm thấy. Cấm viên cũng có kết giới, lúc này, người phun ra Hỏa thần châu, kết giới của Cấm viên chỉ dùng để đề phòng thiên thần thôi, cho nên đặc chất yêu hồ ngược lại có thể giúp ngươi thuận lợi tiến vào. Ta đem Hỏa thần châu này giao cho ngươi.”

“Cảm tạ Đại Tế Ti.” Tử Nhã vui mừng ngây ngất mà nhận lấy.

“Câu hỏi cuối cùng của ngươi là gì?”

Tử Nhã trầm tư một hồi lâu, hỏi:

“Xin hỏi Đại Tế Ti, trước đây đã từng có yêu hồ sử dụng Dục Thần chi quả thành công sinh con chưa?”

Khi Tử Nhã đưa ra vấn đề này, ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) Đại Tế Ti vốn “gió thổi bất động” lại thoáng rung rung. Lão trầm mặc rất lâu, cư nhiên lại không cho ra đáp án, Tử Nhã cùng tiểu tế ti đều buồn. Trên đời này lại còn có câu hỏi mà Thủ tịch Đại tế ti đáp không ra?

Đại tế ti trước sự hoang mang vô cùng của bọn họ, cuối cùng cũng than thở một hơi:

“Có, có một...”

Tử Nhã không biết cái đáp án đơn giản này vì sao làm Đại tế ti phải đấu tranh lâu như vậy mới trả lời, nhưng ba câu hỏi đều đã hỏi xong, không thể tiếp tục nghiên cứu sâu thêm.

“Ta không ngại nói cho ngươi hay..” Đại tế ti khôi phục vẻ mặt bình tĩnh nói “Ngày mùng mười, ba tháng sau, chính là ngày ánh sáng mặt trời yếu ớt nhất, lúc này thành chắn của Thiên Giới sẽ rơi vào trạng thái mỏng manh nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để ngươi lẻn vào Thiên Giới.”

“Cảm tạ Đại Tế Ti đã báo cho biết.” Tử Nhã hướng Đại tế ti khấu đầu, sau cùng cũng cáo từ.

Sau khi Tử Nhã rời khỏi, tiểu tế ti không chịu nổi hỏi:

“Đại nhân vì sao nguyện ý đem Hỏa thần châu đưa cho cậu ta? Đó không phải là bảo vật bên mình của Người sao?”

“Ta giữ lại cũng vô dụng thôi.” Đại tế ti có thâm ý khác mà nói: “Hơn nữa … Cho dù ta đem Hỏa thần châu giao cho cậu ta, cậu ta cũng không thể an toàn trở về.”

“Ý của ngài là …”

“Cậu ta là một đứa trẻ dũng cảm, nguyện ý vì người yêu mạo hiểm, thế nhưng đi vào thiên giới, sẽ chỉ có một cái tử lộ…”

Tiểu tế ti một hồi không nói gì, rất lâu sau, lại hỏi:

“Đại Tế Ti, thần có thể hỏi Người không...? Duy nhất một yêu hồ ăn dục thần chi quả sinh hạ hài tử là ai?”

Đại Tế Ti không có trả lời, ánh mắt lão nhẹ nhàng hướng chân trời xa xăm ngoài cửa sổ, lẩm nhẩm nói:

“Người đó đi tới thiên giới, cũng sắp được bảy mươi năm rồi...” (*)

“A? Người nói cái gì?”

“Không có.”

“...?”

(*: yêu hồ này chính là Mặc Nhiên [tung hoa] là phụ thân của Hắc Chước- cựu Hồ vương và đang là Thiên hậu của Thiên Giới, sinh hạ Long tử Ân Tường)

Sau khi bái biệt Đại tế ti, Tử Nhã về tới vương cung, hậu cung Hắc Chước lạnh lạnh thanh thanh, náo nhiệt ngày xưa giờ đây đã không còn nữa. Từ khi thảm kịch của Mạc Cẩn xảy ra, không ít Bích động yêu hồ như bản thân đều thỉnh cầu từ biệt, bọn họ biết bản thân đợi chờ thêm nữa cũng chỉ tự giày vò chính mình. Nguyên bản hậu cung trên trăm nam sủng giờ đây chỉ còn lại không đến ba mươi người, những người này có rất nhiều là không còn chỗ để đi, nhiều người vẫn chưa từ bỏ ý định, ngóng trông Vệ Đình tuổi già xuống sắc sẽ có ngày bị Hắc Chước vứt bỏ.

Thế nhưng Tử Nhã biết, chỉ cần Vệ Đình vẫn giành được niềm vui của Hắc Chước, muốn trường sinh bất lão cũng hoàn toàn có thể. Thánh bảo của yêu hồ vương tộc “Tam cẩn thạch” có thể giúp con người trở thành thần nhân bất lão, Hắc Chước hiện tại tuy rằng chưa đem Tam cẩn thạch cho Vệ Đình, bất quá Tử Nhã có thể đoán được vương cuối cùng sẽ phải làm như vậy.

Muốn ngồi đợi Vệ Đình thất sủng, căn bản là không thực tế. Ngoại trừ tự mình tìm kiếm lối thoát, thì không còn cách nào khác.”

Trong ba tháng chờ đợi. Tử Nhã bỏ quên chúng búp bê đất, bắt đầu bắt tay chuẩn bị lên Thiên Giới, Tử Nhã phải thành thạo thuật bay mới có khả năng tiến nhập Thiên Giới. Nhân Giới ở chỗ bầu trời của Phù U Giới, Thiên Giới lại ở phía trên bầu trời của Nhân Giới (Nhân Gian giới). Muốn từ Phù U Giới lên Thiên Giới, sẽ phải vượt qua một đoạn đường xa xôi cỡ nào?

Dù vậy Tử Nhã vẫn không lùi bước, mỗi khi thấy tình trạng thân thiết giữa Hắc Chước và Vệ Đình, quyết tâm của Tử Nhã lại càng tăng thêm. Tử Nhã bây giờ không chỉ để bảo vệ địa vị bản thân, không chỉ để vãn hồi (xoay chuyển) tâm tư Hắc Chước, mà hơn nữa còn muốn vì Mạc Cẩn và những nam sủng đã bỏ đi giành lại tiếng công bằng.

Tử Nhã nhất định phải sinh ra hậu duệ của Hắc Chước, không tin bản thân mình sẽ thất bại trước Vệ Đình.

[TBC]

Cố gắng làm việc vậy:”3 chương hạ trở thành truyện hành động rồi = =

Chương 3 hạ

Người dịch: Nao a.k.a Heian

Beta-reader: Nhược Ảnh (yêu yêu)

(For my Lãng only)

Ba tháng trôi qua, ngày mùng mười đó, bầu trời Phù U Giới so với trước đây lại càng thêm tăm tối. Vầng thái dương rực rỡ bị tầng tầng mây đen bao phủ. Trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên trận trận gió xoáy. Dường như là dấu hiệu giông tố đang đến.

Tử Nhã giấu Hỏa thần châu trân quý trong ngực, mặc lên một bộ trường bào xanh xám vừa vặn. Thi triển hai tay, đứng ở trong đình viện nơi cuồng phong nổi lên tứ phía, đến búi tóc trên đầu cũng bị thổi rơi, từng sợi tóc đen ghé vào lỗ tai bay múa.

Tử Nhã lẩm nhẩm niệm chú ngữ trong lòng. Bước chân thoáng cái đã tách rời mặt đất, lá vàng khắp trời làm bạn cùng thân hình mềm mại bay về phía chân trời. Đây là lần đầu tiên Tử Nhã tiến vào “Hỗn độn chi bích ” (~bức tường hỗn tạp)- nơi thông với Nhân Gian. Sấm sét trong mây mù không chút lưu tình mà bổ vào, mà đánh lên trên người Tử Nhã, làm toàn thân tê liệt. Nếu như chút đau đớn ấy cũng không chịu đựng xong, Tử Nhã sẽ trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất.

Tử Nhã cắn răng xuyên phá tầng mây, bạch quang chói mắt xa xa kia chính là lối ra!  Tử Nhã nhắm mắt lại lao ra. Đến khi tiếng nổ ầm vang bên tai ngừng lại, mới biết bản thân đã tiến vào Nhân Gian Giới. Nhưng Tử Nhã không có tâm tư ngắm nhìn phong cảnh kiều diễm dưới chân, tiếp tục bay lền phía trên, tiến tới bầu trời mây của Nhân Gian.

Thiên Giới ngay phía trên đỉnh đầu. Lúc này Tử Nhã lấy ra Hỏa thần châu, ngậm vào trong miệng.

Phương hướng chỉ ở phía trên, Tử Nhã cũng không tính toán xem mình rốt cuộc đã bay bao lâu. Nhưng rất nhanh, đã thấy được thành chắn kim sắc nơi Thiên Giới. Tử Nhã thuận lợi xuyên qua thành chắn. Điểm dị động này (dịch chuyển khác thường) quả nhiên đã không thu hút sự chú ý của thủ vệ Thiên Giới. Tử Nhã rất may mắn, không rơi vào trước đại môn của Thiên Giới.

Tử Nhã nhớ kỹ Đại Tế Ti nói, Tử Nhã liền tìm đến nơi tối đen nhất Thiên Giới. Khắp nơi trong Thiên Giới đều có bảy màu rực rỡ. Nơi nào tản mát ra trận trận hắc ám khí tức đen tối, nơi ấy chính là Cấm viên.

Tử Nhã hướng về khối hắc ám bay tới. Trước khi tiến nhập cấm viên, Tử Nhã lại nhả Hỏa thần châu ra.

Thật thuận lợi... Thực sự là quá thuận lợi mà …

Tử Nhã phảng phất đã thấy thành công ngay trước mắt. Dường như có thể tưởng tượng được biểu tình vui sướng của Hắc Chước khi thấy bản thân mang theo Dục thần chi quả trở về.

Thế nhưng ngay lúc Tử Nhã bước vào Cấm viên, con mắt Tử Nhã hoảng hốt mà trừng lớn ——

Trong Cấm viên có vô số kỳ hoa dị thảo (hoa hiếm cỏ lạ). Riêng cây cối có hơn một nghìn cây, đâu mới là cây Dục thần chi quả? Tim Tử Nhã không ngừng sợ hãi mà nhảy đập trong ngực, lại lần nữa lén lút thi triển phi hành thuật. Vì sợ bị người canh gác phát hiện, Tử Nhã cố ý áp thấp độ cao bay trên không.

Nhưng mà Dục thần chi quả tuyệt không khó tìm, thần khuyển hung mãnh bảo vệ dưới gốc cây quả thụ bộc lộ rõ tính quan trọng của nó.

Tử Nhã đứng xa xa thấy thần khuyển canh giữ ở dưới tàng cây. Tử Nhã lập tức giải trừ thuật bay đáp xuống ngay  trên mặt đất. Bình ổn hô hấp, lợi dụng hoa cỏ che chắn, cẩn thận từng tí một mà tiếp cận.

Thần khuyển kia nằm úp sấp dưới tàng cây ngủ gà ngủ gật. Thân thể nó tựa như một ngọn núi nhỏ màu đen. Ngay khi nó mở rộng miệng ngáp, Tử Nhã thấy rõ tinh tường miệng nó đầy răng nhọn sắc bén. Nếu như bị cắn một miếng thôi, bản thân sẽ thịt nát xương tan…

Tử Nhã khát khao nhìn đại thụ phía sau nó. Trên cây chợt lóe lên một quả lóng lánh, rực rỡ, mê hoặc—— quả này sẽ trở thành hài tử của mình cùng Hắc Chước… Chỉ bằng điểm này, tinh tường nhất định dù liều mạng cũng phải lấy được nó.

Tử Nhã đang chờ đợi thời cơ thích hợp, chỉ cần thần khuyển vẫn ngủ, là có thể hành động. Tử Nhã ngồi im trong bụi cỏ, toàn thân căng thẳng, bế khí ngưng thần mà chờ đợi...

Nữ thần đêm tối buông ra đôi cánh đen thăm thẳm của nàng. Thiên Giới rực rỡ từ từ bị màn đêm che phủ, bốn phía tối sầm xuống. Giấc ngủ thần khuyển dần dần sâu, nó vùi cái đầu vào hai chân trước, chốc lát đã ngáy khò khò.

Toàn bộ cấm viên bao phủ trong im lặng đáng sợ, ngoại trừ tiếng thở của thần khuyển phập phà phập phù, không còn một chút thanh âm khác. Tử Nhã nhìn thân thể nó theo quy luật mà hơi rung động, khẳng định nó đã chìm vào giấc ngủ. Tử Nhã nhéo nhéo lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, lại một lần nữa quan sát tình huống xung quanh.

Sau nhiều lần xác nhận không có nguy hiểm, Tử Nhã nâng lên cơ thể tê dại, nhẹ nhàng nhảy, mạo hiểm xẹt qua thần khuyển bay đến trên thân cây.

_____________________________________________________________________

Dục thần chi quả ẩn núp trong cành lá hồng có xanh có, chỉ có quả anh đào mới lớn như vậy, thế nhưng mỗi quả này đều mang theo nhịp đập của sinh mệnh. Hột của Dục thần chi quả  giống như một vật sáng, cách lớp thịt quả dày cũng có thể thấy nó ánh sáng kim sắc. Tử Nhã ở một cành rậm rạp tìm kiếm quả sắc tím.

Có...

Tử Nhã vươn tay với về hướng một quả Dục thần màu tím sậm. Quả này không chỉ thoạt nhìn đã chín, ngay cả hột nó cũng sáng rực rỡ một cách dị thường. Ánh sáng từ hột này sáng gấp đôi những quả khác.

Tử Nhã không do dự mà hái nó xuống. Khi một quả bị kéo xuống, cả cây đại thụ bỗng nhiên sống dậy run rẩy. Tử Nhã kinh hãi không ngớt mà buông thân cây ra rồi bay đi, song rung động rất nhỏ này đã kéo thần khuyển giật mình tỉnh giấc!

Thần khuyển đứng lên rít gào, Tử Nhã không hề ngẫm nghĩ, trước tiên liền đem cả quả nuốt vào bụng đã.

Tử Nhã mở rộng cánh tay, liều mạng hướng lối ra bay đi. Thần khuyển phẫn nộ gầm rú liền đuổi kịp ở phía sau, cái đuôi rất to của nó vung lên, phóng ra vài đạo lôi điện. Tử Nhã chật vật né tránh, những cành cây mọc lan tràn quất lên tay lên mặt đến chảy máu.

Đại môn ngay ở bên ngoài! Tử Nhã liều lĩnh mà bay đi, giữa lúc Tử Nhã chuẩn bị xuyên qua kết giới thì bị một đạo ánh sáng cường liệt bắn trúng——

“A ——!” Tử Nhã bị giật nhất thời tê liệt. Kêu thảm một tiếng, bị quăng tàn nhẫn xuống mặt đất, đụng  đến mức ngũ tạng lục phủ cơ hồ lệch vị trí.

Tử Nhã không thể đứng lên, một cây gậy loé chớp ánh điện đã tàn nhẫn đánh lên lưng. Tử Nhã phun ra một búng máu, thiếu chút nữa hôn mê mất.

Một chân giày kim sắc cố sức dẫm lên đầu của Tử Nhã, giống như muốn đem mặt Tử Nhã vùi vào bùn đất, Tử Nhã ngoan cường mở to mắt nhìn lại ——

Đó là thủ vệ của cấm viên, một hán tử văn võ song toàn. Trên tay cầm cây gậy vừa dùng để đánh Tử Nhã, khinh thường mà theo dõi cậu.

Thần khuyển chạy đến đây, đang muốn một ngụm cắn chết Tử Nhã, bị hán tử kia quát bảo ngưng lại.

Thủ vệ nhìn thấy Tử Nhã không có năng lực phản kháng, liền nhấc chân ra, một tay nhấc đầu Tử Nhã khiến cậu đứng lên. Tử Nhã cảm giác da đầu bị kéo mạnh, đau đến chảy cả nước mắt.

“Tiểu yêu lá gan rất lớn đó, cư nhiên dám đột nhập cấm viên.”

Tử Nhã thấy miệng hắn vừa nở nụ cười ác độc, ngực một trận rét run. Thủ vệ dùng gậy đẩy cằm Tử Nhã, tàn khốc nói rằng:

“Dù sao ta ở chỗ này mỗi ngày đều nhàm chán, ngươi tới vừa đúng lúc mà...”

Hai mắt Tử Nhã  mở ra trừng lớn, cậu gào một tiếng, không kịp đề phòng bất ngờ biến ảo thành hình hài hồ ly, chỗ bị thủ vệ nắm tóc liền biến thành bộ lông, đối phương cũng không bắt được Tử Nhã nữa!

Tử Nhã vươn móng vuốt hướng thủ vệ, đối phương nhất thời bị Tử Nhã cào đến bật máu. Tử Nhã nhanh chóng mà thoát khỏi rồi chạy đi, thủ vệ kia tức giận hét lớn một tiếng, một gậy đánh hướng Tử Nhã.

Tử Nhã bỗng nhiên bị cây gậy to dài đánh trúng vai, đầu khớp xương vai nhất thời vỡ vụn. Tử Nhã hét lên một tiếng bị đánh bay ra ngoài, thần khuyển vẫy đuôi phóng điện, Tử Nhã lại bị bắn trúng ——

Mình không thể chết được! Mình không thể chết ở chỗ này!

Tử Nhã dùng chút sức lực cuối cùng, niệm ra chú ngữ thuật bay, thân thể Tử Nhã chồng chất vết thương. “Ầm” một tiếng liền bay lên. Thủ vệ cùng thần khuyển ở phía sau theo đuổi không bỏ, rối loạn trong cấm viên đã kinh động các thần tướng khác, chúng thiên thần dốc toàn bộ lực lượng, vây bắt Tử Nhã.

Tử Nhã bay xa xông loạn, rốt cuộc chạy vào tẩm cung của Thiên đế.

Không được... Tử Nhã sắp ngất xỉu rồi... Tử Nhã cảm thấy bản thân đau quặn bụng dưới, vết thương toàn thân làm bản thân không thể bay cao được nữa. Tử Nhã từ từ nhắm hai mắt nhảy vào nơi lộ ra tia sáng trước cửa sổ, đụng vào làm các vật phẩm trong phòng lộn xộn hết lên.

Tử Nhã đau nhức thở dài, ôm thân thể cuộn mình trên mặt đất. Một vài tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, đồng thời cùng với một giọng nam trầm thấp xen lẫn trong trẻo ——

“Tiểu tử kia từ đâu tới?”

Tử Nhã kinh ngạc mà ngẩng đầu.

Tử Nhã nhìn nam tử trước mắt, vô pháp hoàn hồn. Cũng không phải bởi vì người kia có khuôn mặt quá kiều diễm, cũng không phải bởi vì trên đầu người kia là mái tóc đen dài huyền diệu, mà là bởi trên thân nam nhân tràn ngập mùi vị quen thuộc. Vị đạo này rất thơm, tựa hồ là hoa lài, lại điểm chút hương hoa mai.

Tử Nhã không rõ vì sao nam tử này ở tại tẩm cung Thiên đế. Trên người lại mang theo một loại khí tức giống như đã từng quen biết. Vóc người nam nhân thon dài cao gầy, mà khi người kia đứng lên, tóc vẫn như trước trải trên mặt đất. Người kia ngồi xuống, cũng duy trì nhìn thẳng vào hình thái hồ ly của Tử Nhã.

Tử Nhã sợ hãi nhìn chăm chú vào người kia, trên  khuôn mặt nam nhân  mỹ lệ hiện ra dáng tươi cười thân thiết khiến người an tâm, ôn nhu vuốt đầu Tử Nhã nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi đúng là tiểu nghịch ngợm. Tự mình vào đây ăn trộm sao?”

Ngữ khí đối phương nói giống như một mẫu thân hiền lành giáo huấn hài tử,  Tử Nhã nghe ở trong lòng có cảm giác hạnh phúc chua xót. Nhưng bản thân nhanh chóng ý thức được mình giờ phút này còn đang trốn tránh bị đuổi bắt, khó khăn đứng lên nhưng đau đớn rất nhanh làm Tử Nhã không còn chút sức lực nào mà ngã xuống.

” Ngươi bị trọng thương, đừng loạn động.” Nam nhân ôm Tử Nhã vào trong lòng, ôn hòa an ủi hắn. Tử Nhã nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gầm điên cuồng của thần khuyển cùng thanh âm chúng thần tướng, lập tức toàn thân cứng ngắc.

Người nam nhân  này muốn giao bản than cho bọn chúng sao? Làm sao bây giờ? Tử Nhã bây giờ toàn thân vết thương không thể động đậy... Lần này chắc chắn sẽ phải chết …

Nam nhân tựa hồ nhìn ra sợ hãi của Tử Nhã, y nhàn nhạt cười, ngón tay thon dài mang theo pháp thuật ở trên người Tử Nhã nhẹ nhàng lướt qua —

Chúng thiên thần dưới chân giẫm lên mây bay, đứng ở ngoài phòng. Một gã thần tướng địa vị cao đi tới gõ cửa, người trong phòng hỏi:

“Chuyện gì?”

“Nương nương, có một tiểu yêu không biết tốt xấu xông vào cấm viên ăn vụng Dục thần chi quả, bị thủ vệ phát hiện đã chạy trốn đến nơi này…Khẩn cầu nương nương cho phép mạt tướng vào phòng kiểm tra.” Thần tướng cung kính hỏi.

“Nga? Ngươi nghĩ tiểu yêu đó sẽ ở trong phòng ta?”

“Mạt tướng không dám...” Thần tướng vỗi vàng xin lỗi: “Nhưng có hộ vệ thấy tiểu yêu xông vào trong tẩm cung, mạt tướng chỉ lo an nguy nương của nương, đặc biệt tới kiểm tra mà thôi…”

Người trong phòng cười khúc khích, nói: “Vậy các ngươi vào đi.”

Thần tướng mang theo vài tên thuộc hạ vào trong phòng, thần khuyển khứu giác linh mẫn ở trong phòng ngửi tới ngửi lui. Chúng thần tướng không dám nhìn thẳng Thiên hậu cao quý ngồi trên giường, chỉ có thể cúi đầu ở trong phòng tìm kiếm. Tất cả xem ra không hề khác thường, trừ việc…

Mọi người không hẹn mà cùng dời ánh mắt tập trung nhìn trên tay Thiên hậu nương nương của bọn họ, vị thượng đẳng thần tướng kia vô cùng cung kính khom người hỏi Thiên hậu:

“Xin hỏi nương nương, đậu trên tay Người chính là …”

“A? Ngươi nói tiểu gia hỏa này?” Nam nhân Thiên hậu diễm lệ không gì sánh được ôm trên đùi một con chồn  nhỏ màu đen, cười nói:  “Đây là ngày hôm nay ta ở trong hoa viên tìm được, rất dễ thương có đúng không?”

“Ách... Vâng...” Thần tướng không lời nào để nói, hắn chưa từ bỏ ý định mà nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng không thể tìm ra manh mối nào, hắn đành phải dẫn mọi người xin cáo lui.

Lúc bọn họ đi xa rồi, ngón tay Thiên hậu lướt qua trên người chồn con, pháp thuật giải trừ, chồn con khôi phục thành hồ ly màu đen.

“Đã không có việc gì nữa.” Người đó cười an ủi Tử Nhã,  Tử Nhã chịu đựng đau đớn miễn cưỡng biến trở về hình người, ở trước người người kia quỳ xuống.

“Ân cứu mạng của nương nương,Tử Nhã suốt đời khó quên... Xin nhận Tử Nhã một lạy...” Tử Nhã đang muốn dập đầu, Thiên Hậu nương nương lại đỡ Tử Nhã lên.

“Tử Nhã nói quá lời, việc đó không cần tính toán…” Thiên hậu nghĩ hài tử yêu thương của mình cũng có mái tóc đen giống Tử Nhã, hỏi: “Vì sao lại ăn trộm Dục thần chi quả?”

Tử Nhã nghẹn ngào một chút, rụt rè trả lời: “Thần... Thần muốn thay đổi ái nhân đã thay lòng đổi dạ … Thần muốn vì người đó sinh một đứa con...”

Thiên Hậu sửng sốt một chút, chợt cười.

“Người yêu người thật may mắn, người ăn quả đã bao lâu?”

“Còn chưa đến nửa canh giờ.”

“Nửa canh giờ? Như vậy mà ngươi vẫn chưa quay về à…” Thiên Hậu gọi nhỏ.

“Nga, phải làm sao bây giờ...” Tử Nhã gấp đến độ thiếu chút nữa lại muốn khóc.

“Không cần sợ, ta biết một đường tắt, nhưng mà...” – Thiên Hậu cẩn thận nói: “… Trong thông đạo kìa đầy kết giới cùng pháp chú, thời gian trôi qua sẽ rất cực khổ.”

“Thần không sợ, chỉ cần có thể nhanh trở về là được.”

“Tốt lắm, đi theo ta.” Thiên hậu kéo Tử Nhã qua bên giường, trong miệng niệm pháp chú quen thuộc với Tử Nhã, Tử Nhã cùng nắm tay Thiên hậu bay khỏi cửa sổ.

Phi hành chú ngữ của thiên thần cũng giống như của yêu hồ bọn họ sao? Tử Nhã vừa bay vừa hoang mang nghĩ.

Thiên Hậu mang theo Tử Nhã bay đến một nơi mỏng manh mây mù, đám mây phía dưới nơi này mang màu tím u ám, hơn nữa đám mây còn không ngừng mà xoay tròn, hình thành một dòng xoáy nhỏ, không giống với những nơi khác trên Thiên giới.

“Ngay ở đây, ngươi mau trở về đi thôi.” Thiên Hậu buông tay Tử Nhã ra.

Tử Nhã không biết vì sao Thiên hậu cao quý lại bằng lòng giúp đỡ bản thân, Tử Nhã lần nữa nói lời cảm ơn:

“Cảm tạ Người... Thực sự rất cảm tạ Người...”

Thiên Hậu lắc đầu.

“Không cần cám tạ ta, ngươi mau trở về bên cạnh người yêu ngươi đi.”

“Vâng... Thần đi.” Tử Nhã gật đầu, thả người nhảy xuống vòng xoáy của đám mây.

Chú văn của vòng xoáy lập tức vây xung quanh Tử Nhã, Tử Nhã chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn xé rách, Tử Nhã ở trong gió lốc xoay chuyển.. đầu váng mắt hoa, cơ hồ muốn bất tỉnh đi.

Ta phải trở về! Ta nhất định phải trở về! Tử Nhã cắn răng, ngoan cường mà hướng xuống...

Hoàn chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.