Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 15: Tiểu Khóc Bao Dễ Thương Hay Không




Editor: Tiểu Hách

Chúng ta đi loanh quoanh trên thế giới này, có người sẽ mãi mãi không gặp được một người thích hợp, một nơi thích hợp, hoặc một tâm trạng thích hợp.

Em có thể gặp được anh, là may mắn lớn nhất đời này của em.

Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính cùng nhau trở về Thành Đô. Trước khi đi, Lâm Hoa mời Lam ba và gia đình của Lam Dữ Chính đến nhà Lam Tiếu Chính (nhà riêng ở Đài Loan), Lâm Hoa xuống bếp nấu một bữa cơm thịnh soạn đãi mọi người.

Trong mắt Lam ba lộ ra cảm động, cũng làm trong lòng Lam Tiếu Chính chấn động, có lẽ mình thật sự phải chăm sóc ba mình thật chu đáo.

Có gì có thể so với cả gia đình cùng chung một chỗ, cuộc sống đầy đủ đầm ấm khiến cho người khác phải hâm mộ?

Ngồi trên máy bay, hai tay đan vào nhau dưới tấm chăn.

“Cám ơn em!” Lam Tiếu Chính dựa vào chỗ ngồi, khẽ nói với Lâm Hoa.

“Anh không cần phải cám ơn em!” Lâm Hoa đối mặt với Lam Tiếu Chính là một nụ cười thật tươi.

Đúng vậy! Sự thân thiết giữa hai người còn cần phải nói cám ơn, cuộc sống sau này có hắn cùng nhau trải qua, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này.

“Còn cần phải giải quyết chuyện ba mẹ em” Xuống máy bay, lúc hai người trở về nhà, Lâm Hoa có chút thương cảm nói với Lam Tiếu Chính.

“Không sao!” Lam Tiếu Chính nắm chặt tay Lâm Hoa “Anh và em cùng nhau giải quyết!”

“Anh đương nhiên phải cùng với em rồi!”

Trong nhà rõ ràng vắng vẻ vì nhiều ngày không có ai ở, lạnh thật nhiều so với khí trời ở Đài Bắc, làm cho Lâm Hoa ở trong nhà cũng không khỏi nổi lên một trận da gà.

Lúc năm mới, Lâm mẹ mua cho Lâm Hoa một cái áo len còn lẳng lặng để ở phòng ngủ, cậu nhìn ở trong mắt có chút chua xót. Lâm mẹ khi đó cũng mua đồ cho Lam Tiếu Chính, vì không biết mua cho hắn thứ gì, cũng ngại ngùng sợ mua đồ rẻ, cho nên Lâm mẹ đan (sửa) lại áo len vốn là cho Lâm Hoa lớn hơn một size, trở thành kích thước của Lam Tiếu Chính.

Cái áo len này và cái áo len mua cho Lâm Hoa, tất cả đều để trên giường, Lam Tiếu Chính vuốt ve cái áo len đó, một cảm giác ấm áp từ trong trái tim di chuyển. Từ nhỏ cũng chưa từng nhìn thấy mẹ, mẹ kế đối với hắn cũng không mấy gần gũi, bây giờ lại đột nhiên có một loại cảm giác của người mẹ.

“Gọi điện cho ba mẹ em đi!” Lam Tiếu Chính khẽ nói với Lâm Hoa. Điều hòa đã làm cho gian nhà ấm lên rất nhiều, cũng làm cho cái nhà này có chút sinh khí hơn.

“Ừm” Lâm Hoa gật đầu.

“Mẹ” Kết nối được số của Lâm mẹ, hốc mắt Lâm Hoa đột nhiên cũng có chút ươn ướt.

“Hoa Nhi?” Giọng nói của Lâm mẹ có chút ngạc nhiên truyền đến.

“Mẹ.” Thanh âm của Lâm Hoa cũng có chút nghẹn ngào.

“Con đã trở về?”

“Dạ” Lâm Hoa dùng sức gật đầu, cũng không quản Lâm mẹ có nhìn thấy hay không.

“Con ở nhà chờ mẹ một lát, bây giờ ba mẹ qua đó ngay!” Tút một tiếng Lâm mẹ liền buông điện thoại xuống.

“Hả?” Lâm Hoa cầm điện thoại, ngẩn ngơ, chuyện này là sao đây?

“Mẹ em nói thế nào?” Lam Tiếu Chính ở bên cạnh hỏi.

“Cái gì cũng chưa nói, chỉ nói mẹ muốn đến đây!”

Lâm mẹ và Lâm ba ở trong thị trấn, lập tức đón xe đến Thành Đô, Lâm Húc cũng muốn đến tăng cường thanh thế, bị vợ của y cản lại “anh đi góp vui cái gì?” Lâm Húc có chút mất hứng mếu máo, dầu gì cũng là em trai của mình.

Thoáng cái đến Thành Đô, cũng đã là bốn giờ chiều.

Lúc gõ cửa cộc cộc nhà Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa và hắn đều có hơi buồn ngủ.

Chờ đến lúc Lâm Hoa mở cửa, thì thấy hai ông bà già đằng đằng sát khí, đứng ở cửa nhà mình, một bộ dạng muốn đánh trận với người khác.

“Ba, mẹ, hai người... Muốn làm gì?” Lâm Hoa có chút lắp bắp hỏi.

“Lam Tiếu Chính trở về chưa?” Lâm ba Lâm mẹ vừa vào cửa, liền hỏi tới Lam Tiếu Chính.

“Bác trai bác gái?” Lam Tiếu Chính đứng ở phòng khách, nhìn Lâm ba Lâm mẹ.

“Nghe nói cậu muốn kết hôn?” Lâm ba Lâm mẹ ngồi trên ghế sofa, một dáng vẻ hưng sư vấn tội. (phát động hay tập hợp một nhóm người đi đến nhà đối phương chất vấn, hỏi tội)

“Ba mẹ, là hiểu lầm, không phải Tiếu Chính sắp kết hôn!” Lâm Hoa vội vàng đứng ra giải thích dùm Lam Tiếu Chính.

“Chúng ta không hỏi con!” Lâm mẹ rất bất mãn thục cùi chỏ Lâm Hoa xích ra! Nhưng mà, bà dường như đã quên, đứa con trai nhà mình, đã bị người ta bắt cóc rồi.

“Bác trai bác gái, xin lỗi.” Lam Tiếu Chính hướng về phía hai vị lão nhân nóng lòng lo cho con lạy một cái thật sâu.

“Tiếu Chính!” Lâm Hoa ở bên cạnh gọi hắn.

“Cậu...” Lâm mẹ Lâm ba muốn đưa tay đỡ Lam Tiếu Chính đứng dậy, nhưng lại nghĩ tới mình dường như là tới hỏi tội, lại có chút ngượng ngùng thu tay về. Rồi liếc ngang liếc dọc vẻ mặt và bộ dáng lo lắng của Lâm Hoa.

“Bác trai bác gái, lâu như vậy, cũng chưa kịp nói với hai bác” Qua thật lâu Lam Tiếu Chính mới thẳng lưng lên “Con và Lâm Hoa đã sớm ở cùng một chỗ, bây giờ mới nói với hai người. Ít ngày trước con quay về Đài Loan, là bởi vì ba con bệnh nặng, không phải đi về kết hôn, bạn của con không nghe rõ đã đi nói với Lâm Hoa. Con thành thật xin lỗi” Lam Tiếu Chính nói rất thành khẩn, làm trong lòng Lâm mẹ rất không thoải mái.

“Lâm Hoa tốt lắm, chỉ là có chút tính trẻ con, lúc nào cũng một bộ dạng nhút nhát!”

“Này!” Lâm Hoa có chút bất mãn hô một tiếng.

Lam Tiếu Chính không có phản ứng với bất mãn của Lâm Hoa “Nhưng có đôi khi em ấy rất dũng cảm, em ấy rất đáng yêu, cháu thực sự rất thương em ấy. Lâm Hoa rất hay cáu kỉnh, cũng rất keo kiệt, thế nhưng em ấy luôn luôn suy nghĩ vì người khác.”

Lâm mẹ Lâm ba nhìn Lam Tiếu Chính rồi nhìn ánh mắt của con trai đang nhìn mình, thực sự không muốn đồng ý, nhưng lại thật sự bị cảm động rồi.

“Cháu nhất định sẽ chăm sóc em ấy cả đời, mong hai người tin tưởng cháu!” Lam Tiếu Chính lại cúi lạy Lâm ba Lâm mẹ một cái thật sâu.

Lâm ba Lâm mẹ không mở miệng, Lam Tiếu Chính liền không đứng dậy. Lâm Hoa ở bên cạnh cũng có chút sốt ruột.

“Ba, mẹ!” Lâm Hoa gọi ba mẹ mình còn đang đờ ra nhìn Lam Tiếu Chính.

“Khụ” Lâm ba ho nhẹ một tiếng “Cháu đứng dậy đi!”

Đến khi Lam Tiếu Chính đứng lên nhìn về phía hai ông bà, nhưng hai người đều đưa ánh mắt dời về hướng khác.

“Tiếu Chính à” Lâm mẹ vẫn có chút không tự nhiên nghiêng đầu qua “Lâm Hoa nhà bác giống như một đứa con nít, con không được bắt nạt nó!” Lâm mẹ kéo Lâm Hoa qua, cậu từ nhỏ đã gầy gò óm nhom như thế này, nhưng vẫn là một cái mặt con nít.

“Mẹ! Con đâu phải con nít, cũng không phải con gái!” Lâm Hoa mếu máo hét lên, nhưng mà trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, chí ít ba mẹ chấp nhận bọn họ rồi.

Lâm mẹ liếc Lâm Hoa, con trai nhà mình và Lam Tiếu Chính đứng chung một chỗ, chuyện này không phải liếc mắt qua thấy ngay à?

“Bây giờ mẹ giống như là đang gả con gái!” Lâm mẹ thở dài.

“Mẹ!” Lâm Hoa không phải càu nhàu nữa, mà nhảy dựng lên bắt đầu lớn tiếng gào “Gả con gái nào? Gả con gái nào?”

“Không có, là anh gả cho em!” Lam Tiếu Chính vòng tay ôm Lâm Hoa, có chút buồn cười trấn an.

“Anh!” Lâm Hoa là hoàn toàn nói không ra lời, sao mình cứ tủi thân như thế chứ?

“Được rồi, chúng ta thật xa đến đây một chuyến, bây giờ đã mau chóng đến giờ cơm, con cũng không mời chúng ta đi ăn một bữa?” Lâm ba Lâm mẹ từ trên ghế sofa đứng lên, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, hạnh phúc là tốt rồi.

“Đi thôi, hôm nay đi ra ngoài ăn!” Lam Tiếu Chính mỉm cười lái xe chở cả gia đình, đi ra ngoài ăn một bữa cơm đầm ấm.

Sáng sớm hôm sau, Lâm ba Lâm mẹ muốn đi, Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính làm thế nào cũng giữ không được, nói là em bé cần náo nhiệt và chăm sóc.

Thấy bóng lưng hai ông bà đón xe rời đi, Lâm Hoa ở trong lòng âm thầm cảm kích. Cảm kích ông trời ngoại trừ ban cho cậu một người yêu tốt như thế này, còn cho cậu một gia đình tốt như vậy.

“Chúng ta sẽ đối với bọn họ thật tốt” Lam Tiếu Chính nhìn theo ánh mắt của Lâm Hoa, biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

“Ừm!” Lâm Hoa nặng nề gật đầu.

“Đúng rồi!” Ở trên đường trở về, Lâm Hoa lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện “Chúng ta hết ngày nghỉ chưa? Bắt đầu đi làm chưa?”

“Đã đi làm bốn ngày rồi!” Lam Tiếu Chính nhắc nhở.

“A! Tất cả chuyên cần của em!” Lâm Hoa ngửa mặt lên trời huýt sáo dài.

Mặc kệ cuộc sống luôn xảy ra những chuyện vô thường, em đều có thể ở bên cạnh anh. Chúng ta cần gì quan tâm ánh mắt của người khác, em chỉ muốn làm chính mình là được rồi, tại vì tốc độ của trái tim quá nhanh với lại không thể nào không làm theo tâm ý của mình.

Trên thế giới này, chúng ta nhỏ bé như vậy. Vì lòng khoan dung và nhân từ của anh, khiến cho em cảm thấy hạnh phúc thật xa xỉ.

Lam Tiếu Chính và Lâm Hoa thỉnh thoảng sẽ về quê Lâm Hoa, ăn một bữa cơm của Lâm mẹ nấu, đến trên sườn núi thấp hóng gió và phơi nắng.

Lâm Hoa sẽ thỉnh thoảng lười biếng, vào giờ làm việc ngủ gà ngủ gật, ở sau lưng chị Trần, oán hận vò vò bản kế hoạch, sau đó ngoan ngoãn đi làm lại một bản mới. Lâm Hoa vẫn thỉnh thoảng nhận được thiệp mời đám cưới của bạn học cùng lớp ở Thành Đô, sau đó lôi kéo Lam Tiếu Chính cùng đi ăn một bữa no nê.

Lam Tiếu Chính cũng sẽ đi công tác ở Đài Loan, mỗi lần đều dẫn Lâm Hoa theo. Bọn họ cùng nhau đến Lam gia ăn cơm, Lâm Hoa sẽ thúc giục Lam Tiếu Chính nói mấy câu với Lam ba, bảo hắn kể về cuộc sống của mình hay là công việc. Lâm Hoa thì ở bên cạnh, cùng chị dâu của Lam Tiếu Chính vui vẻ vui đùa với cháu nhỏ của hắn, đáng yêu giống như cháu nhỏ của mình.

Mặc kệ sau này Lam Tiếu Chính và Lâm Hoa là ở Đài Loan hay là ở Thành Đô, hai người bọn họ vẫn luôn luôn chạy tới chạy lui hai nơi này. Bởi vì nơi nào cũng đều là gia đình của mình, nơi nào cũng là nhà của mình.

Mặt trời mọc nơi xa xăm, lại chính là một ngày tốt đẹp.

Lâm Hoa thức giấc nhìn người yêu của mình bên cạnh cũng đã thức, hai người nhìn nhau mỉm cười.

TOÀN VĂN HOÀN

02.05.2016 – 06.01.2017

Tiểu Hách: Cuối cùng thì mình cũng đi đến chương cuối cùng của bộ này, cám ơn các bạn đã theo dõi chuyện tình của Hoa Hoa và Lam ca trong suốt nửa năm qua. Mặc dù chuyện mình khóa nhà, chắc là làm các bạn giận và buồn vì mất hứng, mình thành thật xin lỗi, tánh mình hơi nóng nảy, giận lên thì làm cho hả giận, qua rồi thì thôi… Mong rằng các bạn sẽ vẫn ủng hộ dùm mình các bộ truyện tiếp theo trong nhà, dù nhà mình chỉ edit những câu chuyện tình bình bình đạm đạm như thế này thôi 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.