Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 11: Nàng Phạm Vào Sai Lầm Lớn Ngập Trời




Editor: Tiểu Hách

“Ba mẹ, anh, mọi người cứ ngồi tự nhiên!” Lâm Hoa đã dẫn Lâm ba, Lâm mẹ và Lâm Húc về nhà, nhưng cả ba người đều có chút câu nệ đứng ở huyền quan, không đi vào trong.

“Đây là chỗ ở của con?” Lâm mẹ có chút nghi ngờ hỏi Lâm Hoa. Bà đã từng đến căn phòng nhỏ của cậu, so với nơi ở hiện tại thì sự khác biệt cũng quá lớn đi thôi? Tuy rằng bà biết Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính ở ghép chung với nhau, nhưng mà, cũng không biết có thể rộng lớn như thế này.

“Dạ, đúng vậy, đây là nhà của Lam Tiếu Chính” Lâm Hoa dẫn mọi người đến ghế sofa, còn rót nước.

“Ở đây phải trả bao nhiêu tiền thuê nhà hả?” Lâm mẹ cầm ly nước lọc, ngắm nhìn bài trí xung quanh trong phòng.

“Đây là Lam Tiếu Chính mua, con… con thuê của anh ấy!” Trong lòng Lâm Hoa âm thầm thè lưỡi, mình không có đưa tiền thuê nhà, nhưng mà lo việc nhà.

“Mua à!” Lâm mẹ tấm tắc khen ngợi, ở cái xã hội tấc đất tấc vàng này, có thể có một căn nhà cho riêng mình, thật là có nhiều tiền lắm đó! Bây giờ cảm giác của Lâm mẹ đối với Lam Tiếu Chính là ngày càng tốt, mấy đứa con gái kia xem ra thật sự không xứng với đứa nhỏ này mà! (là mấy cô nàng Lâm mẹ chấm, định làm mai cho Lam ca)

“Đúng rồi, ba mẹ!” Lâm Hoa dừng một chút, Lâm ba Lâm mẹ đều nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp “Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, Lam Tiếu Chính phải về Đài Loan, sẽ không ăn tết ở Tứ Xuyên, mọi người ở đây đón năm mới đi. Con và Tiếu Chính đã mua thật nhiều đồ tết, hơn nữa lúc đầu ba mẹ cũng nói muốn ăn tết ở Thành Đô cùng nhau mà”

“Tiếu Chính phải về Đài Loan?” Lâm mẹ hỏi.

“Dạ, ba của ảnh bệnh nặng”

“Bệnh nặng ư? Vậy phải về thăm hỏi một chút, người lớn tuổi đều mong muốn con của mình có thể ở bên cạnh mình vào dịp lễ tết” Lâm mẹ gật đầu đã hiểu “Được rồi, chúng ta đón năm mới ở đây đi, mẹ thấy con cũng không muốn về quê lắm”

“Nào có!” Lâm Hoa bị Lâm mẹ nói trúng tim đen, có chút quẫn bách phản bác.

“Thật ra mỗi lần con về quê, cũng đừng mua nhiều quà cho ba mẹ và mấy người họ hàng. Con cũng còn đang đi làm, cũng không có tiền cưới vợ. Mẹ phải nhanh chóng giới thiệu một người cho con, con cũng đã hai mươi sáu rồi, sang năm sau không đến bốn tháng, thì đã hai mươi bảy, đã lớn như thế mà còn chưa tìm được vợ, sau này thì không dễ kiếm đâu!” Lâm mẹ có chút nóng nảy nói, chuyện này đề cập với Lâm Hoa việc chung thân đại sự.

“Anh trai cũng đến hai mươi tám mới kết hôn. Hơn nữa, con không muốn kết hôn” Câu nói phía sau của Lâm Hoa, nói nhỏ vô cùng, nếu không phải lỗ tai Lâm mẹ tốt, sợ rằng cũng không nghe được cậu rốt cuộc đang nói gì.

“Con nói cái gì? Con không muôn kết hôn ư?” Lâm mẹ nghe Lâm Hoa nói xong thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên “Sao con không muốn kết hôn hả, sao có thể không kết hôn chứ. Nếu không thì, ba mẹ vay tiền mua cho con một căn hộ ở Thành Đô này?” Lâm mẹ còn nhìn Lâm ba trưng cầu ý kiến, chung thân đại sự của đứa con này cần phải quan tâm mới được.

“Không cần!” Lâm Hoa khẳng định nói, trong lòng có chút hỗn loạn, không biết nên nói với ba mẹ thế nào, càng không biết bọn họ có chấp nhận hay không. Tuy rằng ba mẹ mình cũng không phải là loại người bảo thủ, thậm chí còn có thể nói chuyện tiến bộ hơn nữa còn rất chọc cười người khác. Thế nhưng, loại chuyện này, đối với các bậc cha mẹ chắc cũng không thể bình tâm tĩnh khí tiếp thu?

Mua nhà, Lâm Hoa cuối cùng cũng không lấy ra một cái cớ (từ chối) với người nhà.

Lâm mẹ muốn vay tiền trước là đặt cọc, sau đó thì thế chấp ngân hàng, nhưng Lâm Hoa cũng chết sống không đồng ý mua nhà.

Tại sao Lâm Hoa bướng bỉnh như thế, Lâm mẹ nghĩ mãi cũng không hiểu rõ. Nhưng mà, nếu Lâm Hoa không đồng ý, cũng không để cho mình an bài cho cậu xem mắt, Lâm mẹ cũng chỉ có thể thầm thở dài một hơi.

Còn có một tuần sẽ sang năm mới. Lam Tiếu Chính không ở đây, công ty vẫn là có vẻ bận rộn, cuộc họp thường niên và tổng kết vẫn làm theo thông lệ. Bởi vì chủ tịch và tổng giám đốc chính là Lam ba và Lam Dữ Chính, Lam Tiếu Chính cũng đúng lúc có thể trở về tham dự cuộc họp thường niên.

Mỗi ngày đều tính toán thời gian, thế nhưng tính tới tính lui, cũng nhiều nhất là mười ngày nghỉ, Lâm Hoa có chút than vãn. Đồng thời cũng lặng lẽ tính toán ngày Lam Tiếu Chính trở về, công ty bắt đầu đi làm, vậy Lam Tiếu Chính có trở về không?

Bầu không khí ngày tết càng ngày càng náo nhiệt, ba mẹ đã ở Thành Đô mấy ngày, Lâm Hoa lại cảm thấy có chút xíu vắng vẻ. Bởi vì không có cái người luôn sống chung một chỗ với mình, cho nên có vẻ khá vắng lặng đi.

Hôm nay là đêm ba mươi tết, Lâm Hoa và Lâm ba Lâm mẹ cùng nhau trở về nhà Lâm Húc. Một nhà sáu người, kể cả đứa bé còn chưa biết đi. Thấy mọi người đều có người bầu bạn, trong lòng Lâm Hoa bỗng nhiên không biết làm sao có hơi chua xót. Ngày tết hồi trước, sao không cảm thấy nhỉ?

Một mình chạy đến ban công gọi điện thoại cho Lam Tiếu Chính, giọng nói Lâm Hoa cũng có chút buồn bã.

“Tiếu Chính, anh ở Đài Loan có khỏe không?”

“Rất khỏe. Em ở bên đó lạnh lắm, em mặc dày một chút, không thì lại bị cảm!”

“Ừm, em biết!” Lâm Hoa hít mũi một cái, trên ban công thật là lạnh “Khi nào anh trở về vậy?”

“Không biết, bên này có nhiều công việc!”

“Xong việc thì anh có thể trở về không?” Lâm Hoa hỏi có chút mong đợi, công việc nhiều hơn cũng sẽ không đi nhiều nơi khác chứ?

“Chuyện này cũng không rõ lắm, nhưng anh sẽ gọi điện thoại cho em để trò chuyện!”

“Thật sự không về được à?” Giọng nói ai oán của Lâm Hoa vang lên “Bệnh của ba anh nặng lắm không?”

“Ông ấy không sao. Thế nào, đã nhớ anh đến thế ư?” Tiếng cười khúc khích của Lam Tiếu Chính từ trong ống nghe truyền đến rõ ràng.

“Ai nhớ anh, quỷ mới nhớ anh. Em cúp đây, đi ăn cơm!” Lâm Hoa liền vội vàng cúp điện thoại, nói chuyện tiếp với Lam Tiếu Chính nữa, mặt mình không biết có thể bị thiêu đốt thành bộ dạng gì.

“Anh!” Lúc Lâm Hoa xoay người xuống ban công, Lâm Húc đã đứng phía sau cậu, làm cậu giật cả mình.

“Anh. Anh... anh có chuyện gì sao?” Lâm Húc nhìn Lâm Hoa không nói lời nào, cậu có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt Lâm Húc có chút phức tạp, nhìn Lâm Hoa còn có chút sợ sệt.

“Em gọi điện thoại cho ai?”

“À, cái đó! Một đồng nghiệp trong công ty, là đồng nghiệp!” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng cười nói, tay cầm điện thoại bỏ vào túi cất.

“Chẳng lẽ không phải là Lam tiên sinh à?”

“Ặc... Đúng vậy, là Tiếu Chính, anh ấy cũng là đồng nghiệp của em mà!”

“Các người...” Lâm Húc muốn nói lại thôi.

“Bọn em làm sao?” Lẽ nào anh trai phát hiện chuyện gì rồi? Lâm Hoa có chút khẩn trương siết quả đấm.

“Em tính lúc nào nói cho ba mẹ biết?” Lâm Húc suy nghĩ một chút, vẫn hỏi thẳng ra.

“Biết gì?” Lâm Hoa trợn to hai mắt, trố ra nhìn Lâm Húc, tự mình giả ra một bộ dạng hết sức vô tội.

“Em biết anh đang nói gì mà. Ngày ba xảy ra tai nạn, hai người ở trong xe, anh nhìn thấy!”

Lâm Hoa nhìn chằm chằm anh trai của mình, cắn cắn môi “Sao anh nhìn thấy được? Lam Tiếu Chính rất giỏi, còn giỏi hơn mọi người nghĩ, em rất yêu rất thương anh ấy!” Lâm Hoa nói xong, giọt lệ đã lởn vởn ở trong mắt.

“Haizzz” Lâm Húc thở dài nặng nề “Em là em của anh, anh thương em, anh còn có thể nói thế nào? Anh thấy Lam tiên sinh cũng là một người tài giỏi, sao lại coi trọng em chứ?”

“Anh... Ý anh là gì?” Lâm Hoa kinh ngạc nhìn Lâm Húc, âm lượng cũng không tự chủ nâng cao “Em kém chỗ nào, Lam Tiếu Chính – anh ấy tốt chỗ nào?” Lâm Hoa là quên mất lời mình vừa nói.

Lâm Húc cũng bật cười lớn tiếng “Cái này rành rành ra đó!”

Tiếng cười của Lâm Húc truyền đến Lâm ba Lâm mẹ và vợ của mình.

“Anh cười gì vậy? Vui vẻ thế à” Vợ Lâm Húc ôm em bé, thỉnh thoảng vỗ về dỗ dành.

“Cười gì đâu” Lâm Húc đổi lại vẻ mặt nghiêm túc, thu dáng tươi cười, lại cho Lâm Hoa một ánh mắt “em tự xem rồi lo liệu”.

Lâm Hoa ở bên cạnh lúng túng cười phụ họa, cậu thực sự không biết phải nói chuyện này thế nào với ba mẹ mình.

Vừa nghĩ đến Lam Tiếu Chính có ăn cơm tất niên hay không, vừa nhìn gia đình mình liên hoan tiệc tối thế kia, Lâm Hoa cảm thấy mình và cả nhà hoà thuận vui vẻ, Lam Tiếu Chính và người nhà của hắn cũng sẽ vui vẻ hòa thuận chứ?

Cả buổi tối, Lâm Hoa đều nửa tỉnh nửa mê, không biết rốt cuộc là tỉnh rồi, hay là đang ngủ.

Ở qua đêm nhà Lâm Húc, mùng một tết, Lâm Hoa liền chạy về Thành Đô.

Lâm Hoa lái xe chở Lâm ba và Lâm mẹ.

“Có xe vẫn tiện thiệt!”

“Đúng đó! Không thì con cũng mua một chiếc nhé?” Lâm Hoa cũng hiểu được có chiếc xe thì thuận tiện rất nhiều. Bởi vì thỉnh thoảng lái xe của Lam Tiếu Chính một lúc, kỹ thuật của cậu cũng luyện được, lúc lên đường, sẽ không hồi hộp căng thẳng nữa.

“Mua nhà trước, mua xe sau!” Chuyện này Lâm mẹ vẫn luôn giữ khư khư nguyên tắc, xe có thể bị mất giá, mà nhà ở thì không thể nào mất giá. Cho nên, có tiền, nhất định phải mua nhà trước, mua xe sau.

Lâm Hoa bĩu môi. Bỏ đi, dù sao đi làm cũng có Lam Tiếu Chính đưa rước, mình cũng không cần xe, không mua thì không mua thôi.

Bởi vì không cần thăm bà con, hiện tại Lâm Hoa mỗi ngày đều ở nhà lên mốc. Lâm ba và Lâm mẹ thì đi dạo phố ngắm nhìn khắp nơi ở Thành Đô, cửa hàng nào có chương trình giảm giá, liền nhất định phải sáp đến.

Tay của Lâm ba rốt cuộc cũng gần hồi phục, cũng có thể tự do vận động, chỉ là không nên cầm vật gì quá nặng là được.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, ngày đi làm càng ngày càng gần. Lam Tiếu Chính cũng không có gọi điện cho Lâm Hoa, điều này làm cho cậu rất là lo lắng, không biết lúc nào Lam Tiếu Chính mới có thể trở về.

“Ba mẹ, hai người đã về!” Lâm Hoa chạy tới mở rộng cửa, thì nhìn thấy Lâm ba Lâm mẹ mua một đống bao lớn bao nhỏ gì đó.

“Mấy thứ này là gì vậy?” Lâm Hoa lật tới lật lui mấy món đồ hai người họ mua.

“Mua cho tụi con mỗi đứa một bộ quần áo, ngày lễ tết này, chính là thời điểm mua đồ tốt nhất” Lâm mẹ có hơi chút đắc ý lắc cái túi trong tay.

Nhìn cái áo len có in hình phim hoạt hình thiếu nhi trong tay mình, khóe mắt Lâm Hoa nheo lại “Mẹ, cái này chắc là không thích hợp với con?”

“Sao mà không hợp?” Lâm mẹ lấy lại cái áo, ướm thử lên người Lâm Hoa “Hợp quá, vẫn chưa tới năm mươi đồng!”

Yên lặng cầm lại cái áo ở trên người, Lâm Hoa quyết định không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Ngay lúc Lâm mẹ khoe khoang chiến lợi phẩm của mình, chuông cửa nhà lại vang lên.

Tiếu Chính! Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Hoa.

Vui vẻ chạy đi mở cửa “Tiếu Chính!”

Bộ dạng tươi cười trong nháy mắt cứng lại, tại sao mỗi lần mình đang mong đợi, luôn luôn gặp phải bản mặt của người này.

“Lâm Hoa.” Trương Mạc đứng ở cửa, chào hỏi với Lâm Hoa.

“Trương Mạc.” Lâm Hoa nghiêng người sang, để cho Trương Mạc tiến vào.

End chap 41

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.