Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 10: Tiểu Thư Sẽ Có Phúc Báo




Editor: Tiểu Hách

“Ba, cẩn thận tay của ba, đừng để bị gãy nữa!” Lâm Húc cẩn thận lấy tay của Lâm ba đang chống trên cửa sổ, treo ở trước ngực ông.

“Không sao, ba chỉ muốn dựa vào một chút!” Lâm ba lắc lắc cánh tay băng bột thạch cao, vì gãy xương, bên trong còn lót tấm nẹp.

“Ba, ba đừng lắc!” Lâm Húc có chút lo lắng đỡ tay của Lâm ba.

“Ông cứ nghe lời con trai ông đi!” Lâm mẹ ở bên cạnh lên tiếng. Ba người đang ngồi trong xe thuê riêng của Lam Tiếu Chính, đi về thị trấn.

“Lần này ở Thành Đô, làm phiền thằng bé Lam Tiếu Chính này quá. Không biết nó có đúng là ba mươi hay không, thoạt nhìn rất trẻ, cũng không biết kết hôn chưa?” Lâm mẹ sờ sờ cằm, chép miệng.

“Thế nào? Bà còn muốn giới thiệu bạn gái cho nó à? Bà giới thiệu chắc chắn người ta không thích, tôi thấy bà vẫn là lo lắng cho con trai chúng ta trước đi!” Lâm ba liếc xéo Lâm mẹ.

“Tôi vẫn quan tâm đến nó mà!” Lâm mẹ cũng bất mãn liếc Lâm ba, nói vài câu cũng không cho.

“Ba mẹ!” Lâm Húc ở bên cạnh nhỏ giọng xen miệng vào.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Hai người nghĩ Lam tiên sinh và Hoa Nhi là mối quan hệ gì?”

“Cái gì?” Lâm mẹ rõ ràng lộ vẻ sửng sốt “Chẳng lẽ tụi nó không phải là bạn bè sao? Là Hoa Nhi đã nói mà”

“Tại sao Lam tiên sinh lại đối đãi tốt với Hoa Nhi nhiều thế? Con thấy chúng ta đối với Hoa Nhi cũng chưa tốt như vậy” Lâm Húc liếc mắt nhìn biểu cảm của ba mẹ, vẫn quyết định từ từ thăm dò thái độ của bọn họ một chút.

“Tại sao Tiếu Chính không thể đối xử tốt với Hoa Nhi?” Lâm mẹ có hơi ấm ức phản bác lại Lâm Húc, con trai của mình thoạt nhìn là bé bỏng ốm yếu, cần người bảo vệ, có người che chở không phải rất tốt à?

“Vậy anh ta có ý đồ gì? Đối tốt với Hoa Nhi thì có lợi gì cho anh ta, gia đình chúng ta lại không có địa vị gì tốt có thể toan tính, hơn nữa ba mẹ suy nghĩ một chút về tình trạng của Lam tiên sinh” Lâm Húc cũng có chút hậm hực lớn tiếng nói, bây giờ mọi người hời hợt như thế, nào có người không màng cái gì liền vô duyên vô cớ chăm sóc một người? Lâm mẹ sẽ nghĩ không ra điểm này.

“Đúng đó! Tôi cũng cảm thấy Tiếu Chính đối với chúng ta thật sự rất tốt!” Không chờ Lâm mẹ trả lời, Lâm ba liền lên tiếng nói phụ họa. Mấy ngày nay Lam Tiếu Chính chăm sóc cho bọn họ, bọn họ cũng để ở trong mắt.

Lâm mẹ nhìn sang Lâm ba, lại nhìn con trai mình, không biết phải phản bác thế nào “Vậy hai người giải thích, giữa Hoa Nhi và Lam Tiếu Chính rốt cuộc có quan hệ gì?” Không phải là bạn bè sao? Chăm sóc lẫn nhau thì có gì không đúng. Nếu như Lâm Húc không nói, ai trong bọn họ cũng không nghĩ đến sâu xa. Mà Lâm Húc nói ra được nguyên nhân, đơn thuần là y biết nguyên do trong đó, cho nên nhìn thấy Lam Tiếu Chính chăm sóc cả nhà bọn họ, thì có loại cảm giác không thoải mái.

“Hai người không cảm thấy... Không cảm thấy...” Lâm Húc có hơi ấp úng không nói ra được.

“Cảm thấy cái gì?”

“Không cảm thấy, không cảm thấy quan hệ của bọn họ... Quan hệ...” Lâm Húc vẫn là ấp úng không nói ra được.

“Quan hệ gì? Có thể nói rõ một chút hay không?” Lâm mẹ hơi sốt ruột rồi.

“Rất đặc biệt!” Lâm Húc nghĩ tới một chữ thích hợp, có chút chờ mong nhìn ba mẹ, mong muốn bọn họ cho một câu trả lời rõ ràng.

Thế nhưng Lâm Húc thấy hai người họ đều ngẩn người nhìn y. Rất đặc biệt? Là rất đặc biệt, tất cả mọi người đều nhìn ra mà.

Thấy ba mẹ của mình không nói gì, Lâm Húc có chút lúng túng gãi đầu, nói rõ ràng như vậy mà cũng không hiểu? Thế nhưng, về điểm này y đã nói rất rõ ràng?

“Mẹ, Lam tiên sinh không có bạn gái, mẹ cũng đừng giới thiệu bạn gái cho anh ta, cũng đừng giới thiệu bạn gái cho Hoa Nhi!” Lâm Húc không biết nên nói gì nữa, chỉ đành phải chốt lại câu này.

“Tại sao?” Nghe được câu tổng kết khó hiểu của Lâm Húc, Lâm mẹ nhất định muốn hỏi đến cùng.

“Không vì sao cả, mẹ cứ nghe con là được rồi!” Lâm Húc trả lời rõ ràng, sau đó liền nhắm mắt lại dựa vào ghế trên xe, làm ra bộ dạng không muốn nói thêm.

“Con...” Lâm mẹ còn muốn nói thêm gì đó, thấy bộ dạng giả vờ ngủ của Lâm Húc, liếc ngang liếc dọc.

Lâm mẹ và Lâm ba thoáng nhìn lẫn nhau, trong mắt đối phương đều có điểm gì đó mơ hồ.

Nhất thời trong xe liền rơi vào yên lặng, tất cả mọi người đang suy tư gì đó, ai cũng không đánh vỡ được cái bầu không khí yên ắng này.

Tuy rằng Tết Dương lịch bị nhỡ, thế nhưng Tết Âm lịch lại muốn đến rồi. Chính là lúc này đón tiếp một cái lễ khác, đều luôn luôn trong mong ngày nghỉ.

Cho nên Lâm Hoa lại có chuyện có thể làm rồi.

Hào hứng lật cẩm nang du lịch Tứ Xuyên trong tay nghiên cứu, Lâm Hoa muốn chọn một nơi thật tốt.

“Chẳng lẽ em không nghĩ tới muốn đi nơi khác?” Lam Tiếu Chính ở bên cạnh không nhịn được, Lâm Hoa nếu muốn đi du lịch lúc nào cũng nhắm vào mấy địa phương trong tỉnh. Hơn nữa, đã được cậu lơ đãng kể qua, hắn mới biết trở về Đài Loan lại chính là lần đầu tiên hắn ra khỏi tỉnh! Lam Tiếu Chính thật sự không biết một mình sống ở đây, có thể ngây ngô lâu như thế.

“Đi nơi nào? Em nghĩ Tứ Xuyên đẹp vô cùng nha!” Lâm Hoa không đồng ý quan điểm của Lam Tiếu Chính. Tứ Xuyên rất đẹp, muốn núi có núi, muốn sông có sông, hơn nữa phong cảnh du lịch rất nhiều, có thể đi mỗi chỗ một chút. Quan trọng là, không cần ra khỏi tỉnh, bao gần nhé! Còn tiết kiệm tiền lộ phí gì đó, nói chung có lợi rất nhiều.

Lam Tiếu Chính nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hoa, thầm thở dài một hơi.

“Ba em qua một khoảng thời gian nữa phải tháo nẹp!” Lam Tiếu Chính nhắc nhở Lâm Hoa nói “Gỡ bỏ hết nẹp cũng còn băng vải, thế nào cũng phải lăn qua lăn lại hai tháng!”

“Vậy ý của anh là?” Lâm Hoa trợn to hai mắt nhìn Lam Tiếu Chính, thế này là ý nói mình phải dẹp bỏ kế hoạch xuất hành à?

“Ở lại Thành Đô đối với bọn họ cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa không phải đã nói mời ba mẹ em tới đây ăn tết à?”

“Vì em nghĩ bọn họ nói chơi” Lâm Hoa trề trề môi, rõ là hắn quan tâm ba mẹ cậu còn hơn người làm con trai như cậu, thật là làm cho cậu xấu hổ.

Tuy nói là không thể đi chơi khắp nơi, nhưng mà cái tết này cũng cần phải vượt qua. Lúc không có Lam Tiếu Chính, từ trước đến giờ Lâm Hoa cũng không nghĩ tới muốn đi ra ngoài du lịch, chỉ cần một mình yên ổn ở nhà, không xài tiền bậy bạ thì được rồi. Hiện tại, có Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa mới cảm thấy cuộc sống của mình thực sự có nhiều niềm vui hơn, sống càng giống như chính cậu nhiều hơn. Cho nên tính bướng bỉnh, tính trẻ con mà thường ngày Lâm Hoa giấu kỹ cẩn thận, đều hoàn toàn bày ra ở trước mặt Lam Tiếu Chính. Mà Lam Tiếu Chính luôn luôn nhìn cậu mỉm cười, điều này làm cho Lâm Hoa cảm thấy ấm áp mà trước giờ chưa từng có.

Lễ mừng năm mới mua cái gì cho Lam Tiếu Chính đây? Lâm Hoa suy nghĩ có chút hao tâm tốn sức, mình cho tới bây giờ chưa có mua qua món đồ nào cho hắn, mà hình như hắn cũng không thiếu thứ gì cả.

Trong những ngày này, Lâm Hoa tính toán phải mua đồ tết nào, lúc thì phi nhanh đi mua đồ gì đó cho ba mẹ, anh trai và chị dâu. Cậu trang trí nhà của Lam Tiếu Chính càng ngày càng có bầu không khí ngày tết, màu đỏ rực rỡ, một mảnh sắc ấm áp, còn dán lên trên cửa đôi liễn. Ngay lúc Lâm Hoa còn muốn dán Thần giữ cửa, bị Lam Tiếu Chính ngăn cản không cho phép dán. Dán Môn Thần trên cửa để phòng trộm, thật sự không có mấy nhà.

Môn thần – Thần giữ cửa: đây là một tín ngưỡng của dân gian Trung Quốc về vị thần linh giữ cửa, mọi người đem tranh của Môn Thần dán trên cánh cửa vào dịp lễ tết, để trừ tà ngừa quỷ, bảo vệ nhà cửa, duy trì bình an, phù hộ công danh lợi lộc, ban may mắn…

Cuộc sống vui vẻ, luôn luôn phải trải qua chấn động gì đó, mới càng lộ ra cái hạnh phúc bình thường đến càng thêm không dễ dàng.

Lúc Lam Tiếu Chính nhận được điện thoại của Lam Dữ Chính, Lâm Hoa đang cùng hắn tranh cãi phải mua hạt dưa vị nào.

Thấy Lam Tiếu Chính đi ra ban công nghe điện thoại, Lâm Hoa có chút buồn bực, điện thoại của ai mà không thể nói chuyện trước mặt cậu?

Trong điện thoại Lam Dữ Chính nói Lam ba bệnh nặng, muốn Lam Tiếu Chính quay về một chuyến, đúng lúc, cũng vì mừng lễ năm mới, mọi người ở chung một chỗ đón năm mới cũng tốt.

Lam Tiếu Chính có chút không tin nhíu nhíu mày, làm sao ba của mình cũng xảy ra chuyện? Thật ra Lam Tiếu Chính hiện tại luôn là lạnh nhạt với người trong gia đình như vậy, ngoại trừ hắn làm việc ở công ty, làm sao hắn cũng không liên lạc với người nhà.

Có một số việc chung quy cũng không thể nào quên được.

Vì Lam Dữ Chính ở trong điện thoại nói rất nghiêm trọng, Lam Tiếu Chính cũng không khỏi không quyết định đến lúc phải về Đài Loan một chuyến.

Buổi tối, hai người nằm trên giường, Lam Tiếu Chính ôm Lâm Hoa. Vuốt ve làn da trơn truột của cậu,  ở trong lòng hắn đang cân nhắc phải nói thế nào chuyện mình không đón năm mới cùng bọn họ.

“Lâm Hoa.” Lam Tiếu Chính áp sát bên tai Lâm Hoa, nói thật nhỏ.

“Sao vậy?” Lâm Hoa có chút mơ mơ màng màng đáp lại, nằm trong lòng ấm áp, cứ làm cho cậu buồn ngủ.

“Anh phải về Đài Loan một chuyến.”

“Cái gì?” Lâm Hoa trong nháy mắt cũng có chút thanh tỉnh “Khi nào, sao lại đột nhiên quyết định thế?”

“Hôm nay anh nhận được điện thoại của anh trai, nói ba anh lâm bệnh nặng!” Lam Tiếu Chính xoa đầu Lâm Hoa, nhẹ nhàng nói.

“Bệnh nặng?” Lâm Hoa khẽ hô một tiếng “Có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm hay không? Anh mau trở về đi!”

Tuy rằng luyến tiếc Lam Tiếu Chính quay về Đài Loan, nhưng mà vẫn là người cha quan trọng hơn, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì hết.

“Không cần lo lắng, cũng không nghiêm trọng, anh chuẩn bị ngày mốt trở về thăm hỏi, cũng sắp nghỉ rồi.” Dừng một chút, Lam Tiếu Chính mới tiếp tục nói “Đã hứa đón năm mới cùng với em, lại không thể rồi” Hắn có chút áy náy cười cười.

“Không có gì mà, gia đình quan trọng hơn, quay về thăm hỏi cũng tốt. Cần em đi không?”

“Không cần, anh trở về một mình là được, em ở đây chăm sóc bác trai. Đón người nhà của em đến nhà chúng ta mừng năm mới đi, dù sao cũng mua nhiều đồ như thế, không ăn thì uổng lắm!” Lam Tiếu Chính có chút đau lòng ôm chặt Lâm Hoa.

“Ừ, em biết rồi” Lâm Hoa cũng ôm lấy Lam Tiếu Chính, trong mắt còn ngấn lệ.

Người này, chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho mình.

Hai người dán sát vào nhau, biết Lam Tiếu Chính phải đi, Lâm Hoa tiến đến là có vẻ phá lệ chủ động. Triền miên một đêm, làm hô hấp khó nhọc và tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, tràn đầy tình cảm nồng nàn.

Vào ngày Lam Tiếu Chính đi, Lâm Hoa liền bắt đầu vì hắn sắp xếp hành lý, chuẩn bị một đống lớn gì đó. Như là ít quần áo, đồ ăn, găng tay giữ ấm, một đống đồ lặt vặt vân vân… Thẳng đến khi Lam Tiếu Chính nhắc nhở cậu cái va li không chứa nổi nữa, Lâm Hoa mới thôi.

Ngày Lam Tiếu Chính đi, cũng đúng lúc Lâm ba đến Thành Đô tháo nẹp.

Sau khi quyến luyến tiễn Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa lại ngựa không dừng vó, lái xe của Lam Tiếu Chính chạy đến nhà ga. Có xe cảm giác có chút khác, cậu hơi dè dặt, lại có chút đắc ý.

End chap 40

Một số tranh Môn Thần khác, Tết Âm lịch thì người ta thường dán mấy tranh màu đỏ như thế này nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.