Phượng Thiên Đế Thần

Quyển 1 - Chương 44: Âm mưu thế thân, đêm khuya xông vào khuê phòng




Sáng hôm sau, run rẩy hơn mức độ cô muốn thừa nhận, Eve bước vào văn phòng của bác sĩ Mira. Theo lời mời của Mira, cô ngồi xuống, gấp hai bàn tay lại để tránh những cử động bồn chồn làm lộ tẩy.

“Bà đã có thời gian để lập bản mô tả tiểu sử chưa?”

“Cô yêu cầu tình trạng khẩn cấp đấy.” Thực tế thì Mira đã thức gần suốt đêm, đọc các báo cáo, sử dụng kinh nghiệm và khả năng phân tích tâm lý để soạn một bản mô tả. “Tôi muốn có thêm thời gian để nghiên cứu vụ này, nhưng có thể cho cô một cái nhìn tổng quát bây giờ.”

“Được.” Eve cúi ra phía trước. “Gã là gì?”

“Gọi gã là gần như chính xác. Theo truyền thống, những án mạng có bản chất loại này không do người cùng giới tính gây ra. Hắn là một người đàn ông, thông minh trên trung bình, có khuynh hướng chống xã hội và quan sát cảnh tình dục. Hắn táo bạo nhưng không liều lĩnh, mặc dù có lẽ tự xem bản thân là thế.”

Theo kiểu cách duyên dáng của mình, Mira đan các ngón tay vào nhau, bắt chéo chân. “Những tội ác của hắn đều được tính toán kỹ. Hắn có quan hệ tình dục với nạn nhân hay không là ngẫu nhiên. Lạc thú và thỏa mãn của hắn xuất phát từ sự lựa chọn, chuẩn bị và thi hành.”

“Tại sao lại là gái mại dâm?”

“Sự điều khiển. Tình dục là điều khiển. Chết là điều khiển. Và hắn cần được điều khiển con người, tình hình. Vụ giết người đầu tiên có lẽ là bốc đồng.”

“Tại sao?”

“Hắn bị bất ngờ vì bạo lực, khả năng bạo lực của chính hắn. Hắn đã có phản ứng, một cử động giật mình, hít vào rồi thở ra run rẩy. Hắn tỉnh táo lại, tự bảo vệ một cách có hệ thống. Hắn không muốn bị bắt nhưng muốn, cần được ngưỡng mộ, được kính sợ. Vì thế có những đĩa ghi hình.”

“Hắn sử dụng vũ khí của các nhà sưu tập,” bà bác sĩ tiếp tục bằng cùng giọng nói đều đều đó, “một biểu tượng đẳng cấp giàu có. Một lần nữa là quyền lực và điều khiển. Hắn bỏ vũ khí lại để chúng chứng tỏ hắn độc đáo trong đám đàn ông. Hắn đánh giá cao tính bạo lực công khai của súng đạn và khía cạnh khách quan của chúng. Giết người từ một khoảng cách an toàn, thái độ tách biệt của nó. Hắn quyết định con số người sẽ bị giết để chứng tỏ hắn có tổ chức, có tính toán chính xác. Tham vọng.”

“Liệu ngay từ đầu hắn có nhắm sẵn tới sáu người phụ nữ đó không? Sáu mục tiêu?”

“Mối quan hệ được thẩm tra duy nhất giữa ba nạn nhân là nghề nghiệp của họ,” Mira bắt đầu nói và nhận thấy Eve đã đi tới cùng một kết luận như vậy, nhưng bà muốn xác nhận rõ điều đó. “Hắn có để ý đến nghề đó. Quan điểm của tôi là những phụ nữ hắn chọn là ngẫu nhiên. Dường như hắn nắm chức vụ cao, chắc chắn là có trách nhiệm. Nếu hắn có một bạn tình hay hôn phối thì người đó - dù là đàn ông hay đàn bà - chỉ là thứ yếu. Quan điểm của hắn về phụ nữ là thấp kém. Hắn hạ giá trị và làm nhục họ sau khi chết để chứng tỏ sự ghê tởm và tính ưu việt của hắn. Hắn không nhận thức đây là tội ác mà là những khoảnh khắc của quyền lực cá nhân, tuyên ngôn cá nhân. Nghề mại dâm, nam hay nữ, vẫn còn là một nghề bị đánh giá thấp kém trong tâm trí nhiều người. Phụ nữ không đồng đẳng với hắn; gái mại dâm ở dưới sự khinh rẻ của hắn, thậm chí cả khi hắn sử dụng cô ta cho sự giải phóng của chính hắn. Hắn thích thú hành vi của mình, Trung úy. Hắn rất thích thú.”

“Đó là công việc, thưa bác sĩ, hay một sứ mạng?”

“Hắn không có sứ mạng. Chỉ có tham vọng. Đó không phải là tôn giáo, không phải tuyên ngôn đạo đức, không phải thái độ xã hội.”

“Không, tuyên ngôn là cá nhân, thái độ là điều khiển.”

“Tôi đồng ý,” Mira nói, hài lòng với những phân tích trung thực của tâm trí Eve. “Đối với hắn, một sự thích thú, một thú tiêu khiển mới và có phần quyến rũ là điều hắn phát hiện bản thân mình thông thạo. Hắn nguy hiểm, Trung úy, không chỉ vì không có lương tâm, mà vì hắn giỏi việc. Và thành công của hắn nuôi dưỡng hắn.”

“Hắn dừng lại ở con số sáu người,” Eve thầm thì, “với phương pháp này. Nhưng hắn sẽ tìm một cách sáng tạo khác để giết người. Hắn quá kiêu ngạo để có thể nuốt lời với chính quyền, và hắn đang thưởng thức thú tiêu khiển quá say mê nên không thể bỏ cuộc.”

Mira nghiêng đầu. “Người ta sẽ nghĩ, Trung úy ạ, rằng cô đã đọc báo cáo của tôi. Tôi tin rằng cô đang bắt đầu hiểu rõ hắn.”

Eve gật đầu. “Phải, từng chút một.” Có một câu cô phải hỏi, một câu mà cô đã trằn trọc cả một đêm dài không ngủ. “Để tự bảo vệ, để làm trò chơi khó hơn, liệu hắn sẽ thuê mướn kẻ nào đó, trả tiền cho kẻ nào đó để giết nạn nhân mà hắn đã chọn, trong khi đó hắn có chứng cớ ngoại phạm?”

“Không.” Ánh mắt Mira dịu đi với sự đồng cảm khi bà nhìn Eve gần được giải tỏa. “Theo quan điểm của tôi thì hắn cần có mặt tại hiện trường. Để xem, để ghi hình, hầu hết là để trải nghiệm. Hắn không muốn thỏa mãn gián tiếp qua người khác. Hắn cũng không tin cô sẽ qua mặt hắn. Hắn thích thú nhìn cô toát mồ hôi, Trung úy. Hắn là người quan sát người khác, và tôi tin là hắn tập trung vào cô khi biết cô là nhân viên điều tra chính. Hắn nghiên cứu cô và biết cô quan tâm. Hắn thấy đó như một điểm yếu để khai thác, và làm điều đó bằng cách dồn cho cô những vụ giết người, không diễn ra tại nơi làm việc mà ở chỗ cô sống.”

“Hắn gửi cho tôi đĩa hình cuối cùng. Nó nằm trong bọc thư buổi sáng, được gửi đi từ một nơi tại trung tâm thành phố khoảng một giờ sau án mạng. Chúng tôi đã đặt tòa nhà trong tình trạng giám sát. Hẳn là hắn đã hình dung ra và tìm đường vòng để tránh.”

“Hắn là một kẻ hành động bẩm sinh.” Mira trao cho Eve một cái đĩa và bản sao trên giấy của bản mô tả ban đầu. “Hắn là một người đàn ông thông minh và chín chắn. Đủ chín chắn để kiềm chế các ý thích bốc đồng, một con người của phương tiện và trí tưởng tượng. Hắn hiếm khi để lộ xúc cảm, hiếm khi có xúc cảm để lộ ra. Đối với hắn thì đó là trí tuệ - và, như cô đã nói, là kiêu ngạo.”

“Cảm ơn bác sĩ đã tìm hiểu chuyện này rất nhanh cho tôi.”

“Eve,” Mira nói trước khi cô kịp đứng lên. “Có phụ lục đây. Về vũ khí bị bỏ lại trong vụ giết người cuối cùng. Kẻ gây ra những án mạng này sẽ không phạm sai lầm ngớ ngẩn mà bỏ lại hung khí có thể bị truy tìm nguồn gốc. Cuộc phân tích bác bỏ điều này với xác suất 93,4%.”

“Nó đã ở đó,” Eve lạnh nhạt đáp. “Tự tôi bỏ nó vào túi.”

“Như tôi chắc chắn thì hắn muốn cô làm thế. Có khả năng hắn thích thú lôi kéo người nào khác để làm sa lầy hệ thống hơn nữa, làm méo mó tiến trình điều tra. Và có khả năng hắn chọn người đặc biệt đó để làm cô bối rối, phân tâm, thậm chí làm hại cô. Tôi có ghi điều đó trong bản mô tả. Về cá nhân, tôi muốn nói rằng tôi lo lắng về sự chú ý của hắn chĩa vào cô.”

“Tôi sẽ chăm sóc sao cho hắn còn lo lắng nhiều hơn thế về sự chú ý của tôi chĩa vào hắn. Cảm ơn bác sĩ.”

Eve đi thẳng đến văn phòng của Whitney để giao bản mô tả phân tâm học. Với bất kỳ chút may mắn nào, Feeney hẳn đã xác minh được những ngờ vực của cô về việc mua và giao vũ khí giết người.

Nếu Eve đúng, và có phải tin rằng mình đúng, thì điều đó và sức nặng của bản mô tả của Mira sẽ giải tỏa cho Roarke.

Eve biết, qua cách Roarke nhìn cô - xuyên thấu cô - trong lần truyền phát vừa qua, rằng những bổn phận nghề nghiệp của cô đã phá hủy bất cứ cầu nối cá nhân nào mà họ đã xây nên.

Cô chỉ càng chắc chắn hơn về điều đó khi được cho vào văn phòng và thấy Roarke ở đó.

Hẳn là Roarke đã dùng phương tiện vận chuyển riêng, Eve quyết định thế. Sẽ không thể đến nhanh như thế qua các kênh thông thường. Roarke chỉ nghiêng đầu mà không nói gì khi cô bước qua để trao đĩa và bản mô tả cho Chỉ huy Whitney.

“Bản mô tả của bác sĩ Mira.”

“Cảm ơn Trung úy.” Ánh mắt ông ta chuyển sang Roarke. “Trung úy Dallas sẽ đưa anh đến khu vực thẩm vấn. Chúng tôi ghi nhận sự hợp tác của anh.”

Roarke vẫn không nói gì, chỉ đứng lên và chờ Eve đi ra cửa. “Anh có quyền mời luật sư có mặt,” cô lên tiếng khi gọi thang máy.

“Tôi biết điều đó. Tôi có bị buộc tội hình sự nào đó không, Trung úy?”

“Không.” Nguyền rủa Roarke, Eve bước vào trong thang máy, yêu cầu lên Khu B. “Đây chỉ là thủ tục tiêu chuẩn thôi.” Roarke tiếp tục yên lặng đến khi cô muốn thét lên. “Khốn kiếp, tôi không có chọn lựa ở đây.”

“Cô không có sao?” Roarke thì thào và theo cô ra khỏi thang máy khi cửa mở.

“Đây là công việc của tôi.” Những cánh cửa của khu vực thẩm vấn vụt mở, rồi đóng sầm lại sau lưng họ. Những máy quay giám sát giấu trong mỗi bức tường mà bất cứ tên trộm hạng xoàng nào cũng biết đang bắt đầu hoạt động. Eve lấy ghé tại một chiếc bàn nhỏ và chờ Roarke ngồi xuống đối diện cô.

“Những tiến trình này đang được ghi lại. Anh hiểu chứ?”

“Vâng.”

“Trung úy Dallas, số căn cước 5347BQ, thẩm vấn viên. Đối tượng: Roarke. Ngày tháng và giờ ghi tắt. Đối tượng đã khước từ sự hiện diện của luật sư. Đúng không?”

“Đúng, đối tượng đã khước từ sự hiện diện của luật sư.”

“Anh quen một bạn tình có giấy phép hành nghề là Georgie Castle?”

“Không.”

“Anh đã đến số 156 đường Tây Tám Chín?”

“Không, tôi không nghĩ mình đã đến đó.”

“Anh có sở hữu một khẩu Ruger P-90, vũ khí chiến đấu tự động, khoảng đời 2005?”

“Có khả năng tôi sở hữu một vũ khí mang nhãn hiệu và đời đó. Tôi phải kiểm tra lại cho chắc. Nhưng vì lợi ích của lý lẽ, chúng ta cứ nói là tôi có đi.”

“Anh mua thứ vũ khí được nói đến khi nào?”

“Một lần nữa, tôi phải kiểm tra.” Roarke không hề nháy mắt, không hề rời mắt khỏi ánh mắt Eve. “Tôi có một bộ sưu tập lớn và không ghi nhớ tất cả chi tiết trong đầu hay trong nhật ký bỏ túi.”

“Anh mua thứ vũ khí được nói đến tại Sotheby?”

“Có thể. Tôi thường bổ sung vào bộ sưu tập qua những cuộc đấu giá.”

“Đấu giá thầm lặng?”

“Đôi khi.”

Bụng dạ Eve, vốn đã rối, bắt đầu nhộn nhạo. “Anh đã bổ sung vào bộ sưu tập thứ vũ khí đã nói ở trên tại một cuộc đấu giá thầm lặng ở Sotheby vào ngày hai tháng Mười năm ngoái?”

Roarke rút nhật ký ra khỏi túi, đọc lướt ngược về thời điểm. “Không. Tôi không có ghi chép về cuộc đấu giá này. Có lẽ ngày đó tôi đang ở Tokyo, tham gia các cuộc họp. Cô có thể xác minh dễ dàng.”

Chết tiệt nhà anh, chết tiệt nhà anh, Eve nghĩ. Anh biết đó không phải là câu trả lời mà. “Trong các cuộc đấu giá vẫn thường có người đại diện.”

“Đúng vậy.” Thản nhiên nhìn Eve, anh ta nhét nhật ký lại vào túi. “Nếu kiểm chứng với Sotheby, cô sẽ được báo là tôi không sử dụng người đại diện. Khi tôi quyết định giành món gì, đó là do tôi đã thấy, bằng chính mắt mình. Tính toán giá trị của nó đối với tôi. Nếu khi nào quyết định đặt giá, tôi sẽ đích thân tiến hành. Trong cuộc đấu giá thầm lặng, tôi sẽ có mặt hoặc tham gia qua đường kết nối.”

“Không phải truyền thống là sử dụng một cuộc đặt giá điện tử niêm phong, hoặc một đại diện được ủy quyền tiến hành đấu giá đến mức trần sao?”

“Tôi không quan tâm đến truyền thống quá nhiều. Sự thật là tôi có thể đổi ý thích hay không thích thứ gì đó. Vì một lý do này hay khác, thứ ấy có thể mất vẻ hấp dẫn của nó.”

Eve hiểu ẩn ý trong lời khai của Roarke, cố gắng chấp nhận anh ta đã xong chuyện với cô. “Vũ khí đã nói đến, được đăng ký dưới tên anh và mua qua đấu giá thầm lặng tại Sotheby vào tháng Mười năm ngoái, bị sử dụng để giết chết Georgie Castle vào khoảng bảy giờ ba mươi tối hôm qua.”

“Cả cô và tôi đều biết tôi không có mặt ở New York lúc bảy giờ ba mươi tối hôm qua.” Cái nhìn chằm chằm của Roarke lướt qua mặt Eve. “Cô đã lần dấu vết cuộc truyền phát, phải không?”

Eve không trả lời. Không thể. “Vũ khí của anh bị phát hiện tại hiện trường.”

“Chúng ta đã xác định nó là súng của tôi chưa?”

“Ai có quyền tiếp cận bộ sưu tập của anh?”

“Tôi. Chỉ mình tôi.”

“Nhân viên của anh thì sao?”

“Không. Nếu cô nhớ lại, Trung úy, các kệ trưng bày của tôi đều bị khóa. Chỉ tôi mới có mật mã.”

“Mật mã có thể bị phá.”

“Không chắc xảy ra nhưng có thể,” Roarke đồng ý. “Tuy nhiên, trừ khi dấu lòng bàn tay tôi được dùng để nhập, bất cứ kệ nào bị mở ra bằng bất kỳ cách nào đều sẽ kích hoạt báo động.”

Khốn kiếp, cho tôi một lối mở xem nào. Roarke không thể thấy cô đang nài xin, đang cố cứu anh ta sao? “Báo động có thể vượt qua.”

“Đúng. Khi kệ được mở ra mà không được phép của tôi thì toàn bộ lối vào phòng bị đóng kín. Không cách nào thoát ra ngoài, và bên an ninh được báo động cùng một lúc. Tôi có thể cam đoan với cô, Trung úy, điều đó thật rõ ràng. Tôi tin vào sự bảo vệ đối với những gì là của tôi.”

Eve liếc nhìn lên khi Feeney vào. Ông ta hất đầu và cô đứng dậy.

“Xin lỗi.”

Khi cửa đóng lại sau lưng họ, Feeney thọc tay vào túi. “Cô đúng đấy, Dallas. Đấu giá điện tử, thỏa thuận tiền mặt, giao hàng đến một trạm giao hàng điện tử. Gã đứng đầu Sotheby nói đây là một thủ tục bất thường đối với Roarke. Anh ta luôn luôn đích thân tham dự, hoặc bằng đường kết nối trực tiếp. Chưa bao giờ dùng đường dây này trong khoảng mười lăm năm Roarke giao dịch với họ.”

Eve tự cho phép mình thở phào đầy thỏa mãn. “Điều đó khớp với lời khai của Roarke. Còn gì khác nữa?”

“Đã kiểm tra ngầm việc đăng ký. Khẩu Ruger mới xuất hiện trong sổ sách dưới tên Roarke một tuần trước đây. Không cách quái nào chúng ta bắt tội anh ta được. Chỉ huy bảo thả Roarke đi.”

Eve không thể tỏ ra nhẹ nhõm, chưa được, và chỉ gật đầu. “Cảm ơn, Feeney.”

Cô trở vào bên trong. “Anh được tự do ra về.”

Roarke đứng lên khi Eve lùi ra sau qua cánh cửa mở. “Chỉ thế thôi ư?”

“Vào thời điểm này, chúng tôi không có lý do để bắt giữ hay gây bất tiện cho anh thêm nữa.”

“Gây bất tiện?” Roarke bước về phía Eve đến khi những cánh cửa lích kích đóng lại sau lưng. “Cô gọi chuyện này như thế phải không? Một sự bất tiện?”

Anh ta có quyền tức giận, cay đắng, Eve tự bảo mình. Cô buộc phải làm công việc của mình. “Ba phụ nữ đã chết. Mỗi khả năng đều phải được thăm dò.”

“Và tôi chỉ là một trong số những khả năng của các người?” Roarke đưa tay ra, cử chỉ hung hãn đột ngột của bàn tay anh ta túm áo Eve, làm cô ngạc nhiên. “Đó là điều xảy ra giữa chúng ta phải không?”

“Tôi là cảnh sát. Tôi không thể bỏ sót bất cứ điều gì, giả bộ bất cứ điều gì.”

“Để tin tưởng,” Roarke cắt lời. “Bất cứ điều gì. Hoặc bất cứ ai. Nếu sự việc nghiêng một chút theo hướng khác, cô sẽ cho bắt giam tôi? Cô sẽ nhốt tôi vào chuồng phải không, Eve?”

“Lùi lại.” Mắt long lên, Feeney sải chân bước xuống hành lang. “Lùi lại đi đồ chết tiệt.”

“Để chúng tôi yên, Feeney.”

“Tôi cóc nghe đấy.” Mặc kệ Eve, ông ta xô đẩy Roarke. “Đừng giở trò nặng tay với Eve, đồ máu mặt. Cô ấy đã trợ giúp anh. Và cứ theo tình hình sự việc thì Eve có thể mất việc. Simpson đã chuẩn bị biến cô ấy thành con cừu hy sinh vì cô ấy ngốc đến nỗi đi ngủ với anh.”

“Im đi, Feeney.”

“Chết tiệt, Dallas.”

“Tôi nói im đi.” Bình tĩnh lại, tỏ vẻ khách quan, Eve nhìn Roarke. “Sở Cảnh sát ghi nhận sự hợp tác của anh,” cô nói với Roarke và gỡ bàn tay của anh ta ra khỏi áo, quay người rồi vội vã bỏ đi.

“Ông muốn nói cái quái gì?” Roarke đòi hỏi.

Feeney chỉ khịt mũi. “Tôi có những điều hay hơn để làm hơn là phí thời gian vì anh.”

Roarke ép Feeney lùi vào một bức tường. “Chút nữa thôi ông sẽ có quyền nhốt tôi vì tội tấn công một sĩ quan cảnh sát, Feeney. Nói tôi nghe ý ông muốn nói về Simpson chứ?”

“Anh muốn biết sao, đồ máu mặt?” Feeney nhìn quanh tìm một nơi tương đối kín đáo rồi, hất đầu về phía cửa phòng vệ sinh nam. “Hãy vào văn phòng của tôi rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”

Eve có con mèo làm bạn. Cô đang tiếc rẻ việc sẽ phải trả lại con mèo vô dụng, nặng quá cân cho gia đình Georgie. Lẽ ra cô phải làm rồi nhưng cô thấy khuây khỏa với dù chỉ là một quả bóng lông tội nghiệp xứng đáng làm bầu bạn.

Mặc dù vậy, Eve phát cáu vì tiếng bíp của máy nội thoại. Con người không được hoan nghênh làm bầu bạn lúc này. Đặc biệt là Roarke, như cô kiểm tra thấy trên màn hình.

Eve đủ thô lỗ để chọn cách hèn nhát. Bỏ mặc những tiếng kêu gọi không được đáp lại, cô trở lại sofa, cuộn mình nằm với con mèo. Nếu có một tấm chăn, ắt hẳn cô đã trùm chăn lên đầu.

Tiếng ổ khóa mở ra sau đó vài giây khiến Eve vung chân bật dậy. “Anh, đồ chó,” cô thốt lên khi Roarke bước vào. “Anh vượt qua quá nhiều ranh giới đấy.”

Roarke điềm nhiên nhét thẻ mật mã chủ của mình vào túi. “Tại sao em không nói với anh?”

“Tôi không muốn gặp anh.” Eve ghét giọng nói của cô nghe tuyệt vọng hơn là tức giận. “Hãy hiểu lấy hàm ý.”

“Anh không thích bị lợi dụng để làm hại em.”

“Tự bản thân anh cũng đã làm được việc đó rồi.”

“Em trông đợi anh không phản ứng khi em buộc tội anh giết người sao? Khi em tin như thế sao?”

“Tôi chưa bao giờ tin như thế.” Lời của Eve phát ra như một tiếng rít, một tiếng thì thào nồng nàn. “Tôi chưa bao giờ tin,” cô nhắc lại. “Nhưng tôi để xúc cảm cá nhân sang một bên và làm công việc của mình. Giờ thì anh hãy ra ngoài.”

Cô đi về phía cửa. Khi Roarke túm lấy Eve, cô vung tay, nhanh và rắn. Anh ta thậm chí cũng không cố tránh cú đấm. Roarke bình thản lấy mu bàn tay chùi máu chảy ra từ miệng trong lúc Eve đứng sững, hơi thở nhanh và nghe thấy rõ.

“Cứ làm đi,” Roarke mời gọi. “Đấm thêm cú nữa. Em không cần lo lắng. Anh không đánh phụ nữ, hay sát hại họ.”

“Để tôi yên.” Eve quay đi, bấu chặt lưng ghế sofa, nơi con mèo ngồi ngó cô một cách lạnh lẽo. Các xúc cảm đang dâng trào lên, đe dọa tràn đầy lồng ngực để rồi vỡ tung. “Anh sẽ không khiến tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm điều phải làm.”

“Em xẻ anh thành hai mảnh đây này, Eve.” Một lần nữa Roarke lại tức điên mà thừa nhận, mà biết rằng Eve có thể dễ dàng tàn phá anh ta. “Chẳng lẽ em không thể nói tin anh sao?”

“Không.” Eve siết đanh ánh mắt. “Lạy Chúa, anh không nhận thấy tình hình sẽ tồi tệ hơn nếu tôi tin anh sao? Nếu Whitney không thể tin là tôi khách quan, nếu Simpson nghe được dù chỉ loáng thoáng rằng tôi cho anh hưởng bất cứ mức độ đãi ngộ ưu đãi nào thì sự việc sẽ tồi tệ hơn. Tôi sẽ không thể tiến hành thật nhanh theo bản mô tả tâm lý. Không thể dành cho Feeney một nền tảng ưu tiên để kiểm tra dấu vết vũ khí để loại trừ nguyên nhân có thể.”

“Anh đã không suy nghĩ đến điều ấy,” Roarke lặng lẽ nói. “Anh đã không nghĩ.” Khi anh ta đặt một bàn tay lên vai Eve, cô nhún vai hất ra, rồi quay lại nhìn với ánh mắt rực lửa.

“Khốn kiếp, tôi đã bảo anh đưa luật sư theo. Tôi đã bảo anh. Nếu Feeney không nhấn đúng nút, họ đã có thể bắt giữ anh rồi. Anh chỉ thoát nhờ ông ấy đã làm tốt, và bản mô tả không khớp.”

Roarke chạm vào Eve lần nữa, cô lại giật ngược ra. “Có vẻ như anh không cần luật sư. Tất cả những gì anh cần là em.”

“Không quan trọng.” Eve đập tan thói điều. “Xong rồi. Việc anh có chứng cớ ngoại phạm không thể bác bỏ vào thời điểm xảy ra án mạng và việc khẩu súng của anh rõ ràng là bẫy gài đã chuyển sự chú ý ra khỏi anh.” Cô cảm thấy muốn bệnh, mệt không chịu đựng được. “Điều đó có thể chưa loại trừ anh hoàn toàn, nhưng bản mô tả của bác sĩ Mira là vàng. Không ai lật đổ những phân tích của bà ấy. Mira đã loại trừ anh ra, và điều đó mang theo nhiều gánh nặng với Sở và công tố viên.”

“Anh không lo ngại Sở hay công tố viên.”

“Anh nên lo.”

“Dường như em đã lo lắng đủ cho anh rồi. Anh xin lỗi.”

“Quên đi.”

“Anh đã quá thường xuyên thấy những quầng thâm dưới mắt em từ khi biết em.” Roarke đưa ngón cái dọc theo cặp mắt Eve. “Anh không muốn chịu trách nhiệm về những quầng mắt đang thấy lúc này.”

“Tôi tự chịu trách nhiệm.”

“Và anh không liên quan đến việc gây nguy hiểm cho công việc của em sao?”

Chết tiệt Feeney, Eve giận dữ nghĩ. “Tôi có những quyết định của riêng tôi. Tôi gánh chịu những hậu quả của riêng tôi.”

Lần này thì không, Roarke nghĩ. Không gánh chịu một mình. “Đêm sau khi chúng ta ở với nhau, anh đã gọi điện thoại. Anh có thể thấy em lo lắng, nhưng em đã gạt đi. Feeney đã nói anh nghe chính xác tại sao đêm ấy em lo lắng. Ông bạn cáu kỉnh của em muốn anh trả giá vì đã làm em khổ. Ông ta đã nói tất cả.”

“Feeney không có quyền...”

“Có lẽ không. Ông ta sẽ không phải làm thế nếu em tâm sự với anh,” Roarke nắm cả hai cánh tay Eve để chặn đứng cú giằng nhanh của cô. “Đừng quay lưng lại với anh,” anh ta cảnh báo, giọng chùng xuống. “Eve, em giỏi việc gạt người khác ra ngoài. Nhưng sẽ không ích gì với anh đâu.”

“Anh trông mong chuyện gì, rằng tôi sẽ đến khóc với anh sao? ‘Roarke ơi, anh quyến rũ em, giờ đây em gặp rắc rối. Cứu em.’ Dẹp cái đó đi, anh không quyến rũ được tôi đâu, tôi ngủ với anh vì tôi muốn. Muốn đủ để không suy nghĩ về đạo đức. Tôi bị phê bình vì chuyện đó, và tôi đang giải quyết nó. Tôi không cần giúp đỡ.”

“Không muốn thì đúng hơn.”

“Không cần.” Eve không tự hạ mình bằng cách vùng vẫy thoát đi mà đứng đó thụ động. “Chỉ huy hài lòng vì anh không liên can đến các vụ giết người. Anh trong sạch, tôi cũng trong sạch. Nếu tôi sai lầm về anh thì sự việc sẽ khác.”

“Nếu em sai lầm về anh, hẳn em đã mất phù hiệu.”

“Phải. Hẳn tôi đã mất phù hiệu. Tôi sẽ mất tất cả. Tôi đáng bị như thế. Nhưng sự việc đã không xảy ra, vậy là xong. Đi đi.”

“Em thật sự nghĩ anh sẽ bỏ đi ư?”

Lời lẽ làm mềm lòng Eve, cái nhạc điệu du dương, mềm mại, dịu dàng len vào giọng nói của Roarke. “Tôi không thể có anh, Roarke. Tôi không thể dấn thân.”

Roarke bước tới trước, đặt tay lên lưng chiếc ghế dài, vây cô vào trong. “Anh cũng không thể có em. Có vẻ không quan trọng.”

“Nghe này...”

“Anh xin lỗi đã làm tổn thương em,” Roarke thầm thì. “Rất tiếc anh đã không tin em, rồi buộc tội em không tin anh.”

“Tôi không trông mong anh nghĩ khác đi. Hành động khác đi.”

Lời lẽ đó gây đau nhức hơn cả cú đấm vào mặt. “Không. Anh cũng rất tiếc về chuyện đó nữa. Em đã liều rất nhiều vì anh. Tại sao?”

Không có câu trả lời dễ dàng. “Tôi tin anh.”

Roarke ép môi lên lông mày của Eve. “Cảm ơn em.”

“Đó là tiếng gọi của óc phán xét,” Eve bắt đầu, thở ra một hơi run rẩy khi Roarke chạm môi vào má cô.

“Đêm nay anh sẽ ở lại với em.” Rồi đến thái dương Eve. “Anh sẽ lo cho em ngủ.”

“Tình dục là thuốc an thần?”

Roarke nhíu mày nhưng nhẹ lướt môi lên môi Eve. “Nếu em thích.” Anh ta nhấc bổng cô lên, làm cô xao lòng. “Để xem mình có thể tìm được liều lượng đúng không.”

Sau đó, dưới ánh đèn còn mờ, Roarke ngắm Eve. Cô ngủ sấp mặt, người xoãi lịm đi vì kiệt sức. Để tự hài lòng, Roarke vuốt bàn tay xuống lưng Eve - làn da mượt mà, khung xương thon, cơ bắp săn chắc. Cô gái không động đậy.

Để trải nghiệm, Roarke để cho những ngón tay của mình luồn qua mái tóc Eve. Dày như lông chồn, sắc màu rượu brandy lâu năm và vàng xưa, cắt tỉa xấu. Anh mỉm cười khi lần những ngón tay lên môi Eve. Dày, đầy đặn, đáp ứng mãnh liệt.

Tuy ngạc nhiên rằng mình có thể đưa Eve vượt hơn những gì cô đã trải nghiệm trước kia, Roarke bị choáng ngợp bởi điều đó cũng chiếm lĩnh chính mình một cách vô thức.

Anh tự hỏi họ sẽ đi xa hơn bao nhiêu nữa?

Roarke biết mình đã bị xé tan thành từng mảnh khi tin rằng Eve nghĩ anh có tội. Cảm giác phản bội, quá vỡ mộng, yếu đuối, và điều gì đó Roarke đã không cảm nhận trong quá nhiều năm không đếm nổi.

Eve đã đem Roarke trở lại điểm dễ tổn thương mà anh đã từ đó trốn chạy. Cô có thể xúc phạm Roarke. Họ có thể xúc phạm nhau. Đó là điều mà Roarke sẽ phải cân nhắc cẩn thận.

Nhưng trước mắt, câu hỏi dồn ép là ai muốn làm tổn thương cả hai. Và tại sao.

Roarke vẫn còn day dứt với câu hỏi đó khi anh nắm tay Eve, đan các ngón tay và thả mình vào giấc ngủ với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.