Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 6




"Con hoang ở đâu ra phá đám đây, mau đi đi!" Chỉ có điều không phải ai cũng tốt tính như Mạnh Thiếu Văn, mẹ của Giản Uyển Linh, cũng chính là vợ của Giản An Dương - Chung Tiếu Dung sắc mặt tái mét đứng lên.

Bà ta đưa tay chỉ vào đứa trẻ cách đó không xa, khuôn mặt đỏ bừng cực kỳ tức giận: "Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Bảo vệ đâu? Tại sao lại để người lạ tuỳ tiện đi vào thế kia?"

Chung Tiếu Dung là con nhà gia giáo, lúc còn trẻ cũng là một người đẹp uyển chuyển hàm xúc, nhưng khi đến tuổi trung niên, việc ăn mặc bình thường không lo, cũng không có việc gì phiền lòng, vì vậy thân thể ngày càng mập ra.

Vì muốn giữ vững dáng vẻ thục nữ nên Giản Uyển Linh chỉ đứng trên đài nhỏ giọng khóc thút thít, không dám làm gì.

Nhưng trong lòng cô ta lại tức muốn hộc máu, thằng nhóc thối tha này rốt cuộc là con của ai? Thiếu Văn có con không chẳng lẽ cô ta lại không biết?! Đây rõ ràng là cố tình đến quấy rối.

Mạnh Thiếu Văn theo bản năng cau mày, đứng dậy nhìn Chung Tiếu Dung đang trong cơn giận dữ, khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Dì Chung, đứa trẻ này bị lạc đường, con sẽ cho người đưa nó về nhà."

Mẹ của Tiểu Như vẫn luôn nóng nảy như vậy, cũng không biết tại sao lại có thể sinh ra đứa con xinh đẹp khéo léo như Tiểu Như nữa.

Thấy chuyện càng ngày càng diễn ra ác liệt, bạn tốt của Mạnh Thiếu Văn là Lãnh Tĩnh Bách liền đi tới, anh ta mặc âu phục màu trắng, diện mạo anh tuấn, đôi mắt hoa đào xếch lên, tay cầm điện thoại di động đưa tới trước mặt Bảo Bảo, ôn hòa nói: "Có phải cháu lạc mất ba mẹ không? Mau gọi cho ba mẹ cháu đi, đừng để họ lo lắng."

Lãnh Tĩnh Bách là bạn thân với Mạnh Thiếu Văn từ nhỏ, quan hệ rất tốt, mặc dù anh ta không hài lòng lắm về bữa tiệc đính hôn này, nhưng anh ta vẫn mong người anh em của mình có thể hạnh phúc.

Bảo Bảo năm nay bốn tuổi, mới cao hơn đầu gối của một người đàn ông trưởng thành một chút, nhưng lại mặc bộ tây trang nhỏ giả bộ thành thục, quả thật là rất đẹp trai.

Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt nhìn chiếc điện thoại trước mặt, trong lòng khinh thường hừ một tiếng, tưởng cậu là thằng nhóc chẳng hiểu gì à? Không phải là muốn lừa cậu đưa số điện thoại của ba mẹ ra sao? Hừ hừ, còn lâu cậu mới mắc mưu.

Mạnh Thiếu Văn thấy đứa bé chậm chạp không có hành động gì, không khỏi nóng lòng: "Tĩnh Bách, thằng bé này giao cho cậu, cậu phụ trách tìm ba mẹ cho nó."

Anh ta đã thật lòng xin lỗi Tiểu Như rồi, phải để cô ấy thật vui vẻ trong bữa tiệc đính hôn này mới đúng.

Lãnh Tĩnh Bách rất hiểu người bạn này, trước sự dặn dò ấy, anh ta gật đầu đồng ý: "Được, cậu mau an ủi Uyển Như trước đi. . . . . ."

"Tiện nhân." Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Bảo Bảo bên người anh ta chợt có động tĩnh, cậu nhóc vụt chạy lên đài, hung dữ nhào vào ngực Giản Uyển Linh, khiến cô ta ngã xuống đất.

Thấy vậy, Bảo Bảo càng hài lòng, cậu ngồi trên người Giản Uyển Linh, đánh loạn lên người cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ căm phẫn: "Hồ ly tinh, dám quyến rũ ba tôi! Cô từ bỏ đi, tôi sẽ không để cô làm mẹ kế của tôi đâu."

"A. . . . . . Cứu mạng. . . .. ." Cậu nhóc cứ mở miệng là hồ ly tinh, tiện nhân khiến Giản Uyển Linh tức muốn ứa máu, cô ta đi giày cao gót, còn mặc váy cưới khiến hành động rất bất tiện, bị bảo bảo đè phía dưới không có chút sức lực đánh trả: "Thiếu Văn. . . . . . Mau cứu em."

Bảo bảo cười lạnh, đánh chưa đã, cậu còn dùng răng cắn, bất kể chiêu gì, cứ có thể sử dụng là cậu đều dùng tới: "Gọi ba tôi cũng vô dụng, chẳng lẽ không ai muốn hồ ly tinh như cô sao?! Cần gì phải quấn lấy ba tôi?"

Chẳng ai ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhất là hành động cực đoan của đứa nhỏ này càng khiến mọi người bất ngờ, đã có không ít người bắt đầu tin, dù sao trẻ con cũng không nói dối, nhìn vẻ kích động của nó, hẳn là bởi vì không hài lòng khi ba nó tìm về một bà mẹ kế.

Có mấy phu nhân đã bắt đầu chỉ trích Mạnh Thiếu Văn: "Thiếu Văn, không phải dì nói con nhưng con hãy nhìn đi, mau đưa con trai của con về giáo dục lại đi, con và Giản tiểu thư cũng yêu nhau nhiều năm rồi, tại sao không mang nó đến gặp Giản tiểu thư? Nếu quen thuộc một chút thì không đến nỗi xảy ra chuyện như ngày hôm nay."

Thấy Giản Uyển Như bị bắt nạt, Mạnh Thiếu Văn cũng không thèm giải thích, anh ta chạy đến, nóng nảy kéo bảo bảo ra, trầm mặt lạnh lùng nói: "Cháu thật quá đáng! Chú không phải ba cháu, cháu nhận nhầm người rồi."

Vừa nói anh ta vừa đưa tay đỡ Giản Uyển Linh dậy, ôm chặt cô ta vào trong lòng, gương mặt lộ vẻ áy náy: "Anh xin lỗi, anh không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh không biết đứa trẻ này. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ xử lý tốt, đòi lại công đạo cho em."

Giản Uyển Linh vừa bị đánh vừa bị cắn, sớm đã không còn tư thế cao ngạo tuyệt diễm vô song lúc trước, đầu tóc cô ta lộn xộn, trên chiếc váy cưới trắng như tuyết toàn là dấu chân của bảo bảo, đôi mắt đỏ lên vì khóc, đối mặt với sự cười nhạo của người khác, trong lòng cô ta càng thêm giận dữ, mặt trong mặt ngoài tất cả đều mất hết.

Cô ta không nhịn được dựa vào ngực của Mạnh Thiếu Văn, nhỏ giọng khóc òa lên: "Thiếu Văn. . . . . . Đây là bữa tiệc đính hôn của chúng ta, anh xem, bây giờ đều bị phá hủy hết rồi."

Dứt lời, từng giọt nước mắt trong suốt của cô ta tuôn rơi, cực kỳ đau lòng uất ức. Mơ ước nhiều năm rốt cuộc đã thành sự thật, nhưng không ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim (kẻ cản đường).

Mặc dù đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhưng có cô gái nào không mong muốn có một lễ cưới? Mặc dù đây chỉ là một bữa tiệc đính hôn nhưng cô ta cũng đã đợi rất lâu, chỉ có điều nó đã bị thằng nhóc thối tha kia phá hỏng.

Đối mặt với tiếng nghị luận vang lên bốn phía, Mạnh Thiếu Văn không khẩn trương, nhưng nhìn cô gái khóc lóc trong ngực mình, anh ta lại rất hoảng hốt, gọi bảo vệ tới, lạnh lùng nói: "Mấy người mau ném nó ra ngoài cho tôi, nếu nó còn dám làm loạn thì đưa nó vào đồn cảnh sát, Mạnh Thiếu Văn tôi tới giờ cũng chưa có đứa con nào cả, cho dù có thì cũng là Uyển Như sinh cho tôi."

Giọng nói của chàng trai ôn hòa nhưng lại kiên định lạ thường, khiến khách khứa đang nghị luận đều an tĩnh lại.

Đưa đến đồn cảnh sát? Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự không có liên quan gì đến nhà họ Mạnh?

Bảo vệ sớm đã bị màn trước mắt doạ đến ngây người, bây giờ nghe Tổng giám đốc lên tiếng, liền tiến đến bắt thằng bé đưa ra ngoài.

"Đợi đã nào...!" Khi bảo vệ đang chuẩn bị ôm bảo bảo đi ra ngoài thì một giọng nói trầm thấp cách đó không xa vang lên: "Tôi rất muốn nhìn xem, ai dám đưa con trai của Hoắc Cố Chi tôi đến đồn cảnh sát?"

Vừa nói, người đàn ông vừa đến gần, khí thế thản nhiên, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ hờ hững, ánh mắt lướt qua đôi nam nữ đang đứng ôm nhau trên đài, nhếch miệng cười châm biếm.

Cuối cùng tầm mắt của anh rơi lên người bảo bảo đang bị bảo vệ bắt đi, anh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Con đúng là không có tiền đồ, thừa dịp mẹ con ngủ trưa lại dám chạy tới đây, cẩn thận mẹ con sẽ đánh con rồi lôi con về Mĩ đấy."

Bảo bảo nghe vậy, vội vàng bưng mặt, sợ hãi hô lên, bộ dạng lanh lợi rất đáng yêu.

Trong mắt Hoắc Cố Chi loé lên ý cười, anh đưa mắt ra hiệu cho Hà Cửu, anh ta hiểu ý, lập tức tiến lên nhận lấy bảo bảo từ tay bảo vệ.

Bảo bảo vừa vào trong ngực Hà Cửu liền không an phận, cậu chớp đôi mắt to, cuống cuồng hỏi: "Chú Hà Cửu, mẹ cháu giận thật ạ?"

Được phân phó, Hà Cửu cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể đau khổ nhìn tiểu thiếu gia trong ngực, nhỏ giọng nói: "Chút nữa cháu về thì biết."

Dường như hiểu ra, Mạnh Thiếu Văn nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Hoắc Cố Chi, mím môi cười lạnh: "Cậu, dù cậu trở về từ Mỹ để tham gia tiệc đính hôn của cháu rất cực khổ, nhưng chẳng lẽ đây chính là quà tân hôn cậu tặng cho cháu ư?" Chỉ vào đống hỗn độn dưới đài, anh ta càng cười giễu cợt: "Con trai ngoan của cậu vừa chơi trò tìm ba đấy, không những phá hỏng tiệc đính hôn của cháu, mà còn làm Tiểu Như bị thương! Cháu nghĩ cậu phải lấy lại công đạo cho cháu mới đúng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.