Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 2




Giản Uyển Linh không phải là bình hoa di động, ngược lại, bây giờ cô ta đang đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc đế quốc xa xỉ phẩm của gia tộc, so với Giản Uyển Như luôn thư nhàn, không biết giỏi hơn gấp bao nhiêu lần.

Ngay cả ở trên phương diện vận động cũng luôn kiên trì rèn luyện, vừa mới ra khỏi phòng làm việc, chỉ bước vài bước, đã đuổi kịp cô gái đang điên cuồng ấn nút thang máy.

Bước tới níu lấy cánh tay của cô, nụ cười trên mặt cô ta càng sâu: “Chị gái tốt của em, sao lại bỏ đi vội vã như thế? Thực ra trong lòng anh Thiếu Văn chỉ có mình chị thôi, chị đừng tức giận nữa có được không.”

Cô ta vừa nói vừa cười nhìn chăm chú vào Giản Uyển Như, gương mặt xinh đẹp giống cô như đúc nở nụ cười ưu nhã, nhưng đáy mắt lại thật lạnh lẽo, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ người thắng cuộc.

“Giản Uyển Linh, cô tránh xa tôi ra một chút, tôi thật sự không muốn nói chuyện với cô.” Toàn thân Giản Uyển Như phát run, hận thấu xương cái kẻ ở trước mặt cô giả bộ em gái, vung tay muốn hất tay cô ta ra, nhưng lại nhận ra sức lực của cô ta quá lớn, bóp chặt cổ tay cô tới phát đau.

Cô em này bình thường luôn có bộ dáng ôn nhu, yếu đuối thế nhưng lúc này lại có sức lực lớn tới mức cô chịu không nổi, Giản Uyển Như đau đớn rên lên một tiếng, ánh mắt bốc hỏa nhìn cô ta chằm chằm: “Giản Uyển Linh cô còn muốn như thế nào nữa? Mục đích đã đạt được rồi, cô đã thành công đả kích tôi, đừng quên rằng, tôi chính là chị gái cô, giữa nơi đông người như này, không lẽ cô còn định đánh tôi?”

Cô vẫn luôn biết đứa em gái này hết sức lợi hại, thủ đoạn vô cùng thâm sâu, ngay cả việc xã giao cũng rất mưu tính, nhưng cô thế nào cũng không ngờ được cô ta lại có khí lực lớn như vậy, vì sao bình thường mình đều không phát hiện ra?

“A ……” Giản Uyển Linh cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt tinh xảo trắng như sứ lộ ra nụ cười như nước, sóng mắt lưu chuyển, thần thái mị hoặc: “Chị gái tốt của tôi, chị đúng là suy nghĩ nhiều rồi, là tôi thấy anh Thiếu Văn quá đau khổ, nên mới bảo chị quay lại, vì sao chị cứ không hiểu được tâm ý của tôi thế?”

Giọng nói của cô ta trong trẻo giống như Hoàng Oanh, khóe mắt xếch lên, đúng là xinh đẹp không gì sánh được.

Phải nói rằng, nếu hỏi giữa hai chị em nhà này có điểm gì khác biệt, ai cũng sẽ trả lời là tính cách.

Giản Uyển Như trời sinh lạnh nhạt, tính tình cao quý, nổi tiếng là khuôn phép. Mà Giản Uyển Linh thì không giống thế, cô ta đảm nhiệm trọng trách trong công ty, chuyện xã giao xảy ra bình thường như cơm bữa.

Đáng nói nhất là cô ta rất biết cách xã giao, nói chuyện với ai cũng dễ lấy lòng, Giản Uyển Như đúng là rất xinh đẹp, nhưng lại quá mức lạnh lùng, nếu đem hai chị em ra đặt chung một chỗ để so sánh, mọi người tự nhiên sẽ thích khuôn mặt luôn tươi cười của Giản Uyển Linh hơn.

Chẳng qua những thứ này Giản Uyển Như vẫn chưa hiểu được, ngước nhìn cô gái phách lối trước mắt, cô bị chọc tức tới nỗi gò má ửng đỏ, bực bội nói: “Cô có còn liêm sỉ hay không? Những việc hạ tiện như thế đều là cô làm ra, cô còn không mảy may xấu hổ, lại cho rằng như thế là vinh quang sao?”

Giản Uyển Linh nghe thấy thế, đuôi lông mày càng nhếch lên, cũng chẳng hề cảm thấy xấu hổ. Đúng lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra, không để ý tới người chị đang giãy giụa, Giản Uyển Linh lập tức kéo cô vào trong thang máy.

Giản Uyển Như không khỏe bằng cô ta, bị cô ta lôi kéo vào thang máy, cũng nhụt chí, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, mím môi cười lạnh: “Đúng là làm khó cho cô, bình thường không phải rất chán ghét tôi sao, lần này lại còn chủ động đứng gần tôi như vậy.”

Giản Uyển Linh bày ra dáng vẻ cao ngạo liếc qua cô gái bên cạnh, buồn cười nói: “Cũng chẳng còn cách nào, tôi đã đồng ý với anh Thiếu Văn rồi, muốn thay anh ấy giải thích với chị.”

Giản Uyển Như nghe xong, không thèm khách khí hừ lạnh một tiếng, một chút cảm kích cũng không có, cô cũng đâu phải kẻ ngu, làm sao có thể tin tưởng lời cô ta nói là thật.

……….

Thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm, Giản Uyển Linh một đường lôi kéo Giản Uyển Như lên chiếc Audi màu đỏ của cô ta, dọc theo con đường này cô ta đều cẩn thận tránh được camera, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước.

Chỉ có Giản Uyển Như vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không phát hiện hiện ra tất cả, sau khi ngồi lên xe, cô thậm chí còn cười lên trào phúng: “Đùa giỡn cũng chỉ tới đây thôi, cô còn định làm gì? Tôi không cần lời giải thích thối tha của cô! Thế nào? Thấy tôi không khóc có cảm thấy thất vọng không? Giản Uyển Linh cô nên bỏ cái suy nghĩ này đi, tôi sẽ không ở trước mặt cô mà tỏ ra yếu thế, sau khi trở về tôi sẽ nói hết sự thật cho cha mẹ biết, nếu cô muốn mặt mũi, thì ngay lúc này nên suy nghĩ thật kỹ đối sách đi.”

Nghe được lời châm chọc này, Giản Uyển Linh cũng không hề tỏ ra tức giận hay khẩn trương, cô ta bình tĩnh cầm lái, vừa cười híp mắt nhìn cô gái bên cạnh có khuôn mặt giống hệt mình, đáy mắt xẹt qua một tia ngoan độc.

“Chị à, cha mẹ nuôi chị đúng là công toi, chị quên gia đình chúng ta như thế nào sao? Tính tình cha mẹ thế nào sao? Dù bọn họ có biết chân tướng thì thế nào? Chẳng lẽ lại vì công tâm trả lại công bằng cho chị mà đuổi tôi ra khỏi cửa sao?”

Nói xong, chính cô ta cũng không nhịn được mà cười khì một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo, khẽ nhếch môi, lạnh giọng nói: “Chậc chậc, đáng đời chị không đấu lại được tôi, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu. Nói cho chị biết, cho dù cha mẹ thực sự biết mọi chuyện, tôi cũng không thèm sợ. Một là bởi vì chị không có chứng cớ, hai là vì tôi so với chị thông minh hơn, bản lãnh hơn, hơn nữa còn lên giường với anh Thiếu Văn, có khi bọn họ càng vui mừng nhìn tôi được gả vào nhà họ Mạnh, như vậy sẽ giúp cho nhà họ Giản thu được rất nhiều lợi ích đó.”

Cô ta đem từng câu từng chữ nói rõ ràng, lời nào cũng đâm tới đáy lòng Giản Uyển Như, khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt trong nháy mắt.

Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ làm thục nữ, lớn lên như một cô công chúa, cha mẹ đều là những người hiểu cao biết rộng, gia tộc sáng lập ra nhãn hiệu xa xỉ phẩm có trên trăm năm lịch sử, ở trong mắt một người, bọn họ chính là một gia đình hạnh phúc.

Nhưng những lời Giản Uyển Linh vừa thốt ra đã đem những ý nghĩ trước kia của cô bóp vụn, không không hề suy nghĩ mà vội vàng lắc đầu chối bỏ, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ hoảng hốt: “Không đâu, cha mẹ sẽ không làm thế với tôi! Tôi cũng là máu mủ của bọn họ, họ sao có thể để tôi chịu uất ức?”

Đúng, cô thừa nhận, cha mẹ đúng là thích Giản Uyển Linh nhiều hơn một chút, nhưng cũng chưa từng đối xử tệ với cô, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ nhất định sẽ không để cô phải uất ức? Hơn nữa luôn là Giản Uyển Linh hãm hại cô, những chuyện nhỏ nhặt thường ngày thì không tính, nhưng lần này chính là liên quan tới lễ nghi, liêm sỉ, sao có thể yên lặng cho qua được?

“Ha ha.” Nhìn cô gái cứng đầu bên cạnh, Giản Uyển Linh không khỏi cười lạnh thành tiếng, cô ta lái xe một mạch ra khỏi nội thành lên đỉnh núi, cười giễu lòng tự ái đáng thương của cô: “Cô nghĩ rằng cô là ai? Cha mẹ vì sao phải để ý tới cô? Cô còn không trợn mắt chó lên mà nhìn cho kỹ một chút, cô họ gì! Cô họ Giản nha, cô cho rằng cha mẹ sẽ muốn cho người ngoài biết chuyện xấu trong nhà hay sao? ……”

Cô ta nói một câu thì sắc mặt của Giản Uyên Như lại tái đi một phần, đến cuối cùng cô trực tiếp trốn tránh, bịt kín lỗ tai không muốn nghe những lời như thế: “Tôi không nghe, tôi không nghe, …… Giản Uyển Linh, cô nói láo, tôi không tin!”

Miệng nói như vậy, nhưng đáy lòng cô cũng không dám thực sự chắc chắn.

Đúng vậy, Giản Uyển Linh nói không sai chút nào, cô họ Giản, là trưởng nữ nhà họ Giản người người để ý, bên ngoài có vô số ánh mắt soi mói bọn họ, chỉ chờ chuyển xấu của nhà họ Giản để gièm pha.

Cha mẹ sao có thể dễ dàng để loại chuyện như thế này lộ ra ngoài? Chuyện này không chỉ hoàn toàn phá hủy danh tiếng của hai chị em cô, còn khiến cho nhà họ Giản phải hổ thẹn, quan trọng nhất là sẽ khiến cho Mạnh Thiếu Văn trong ngoài đều không được lòng người, nhà họ Mạnh sẽ tìm mọi cách ngăn cản.

Nếu nói chuyện lúc trước khi Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn cùng nhau triền miên trong phòng làm việc khiến cho cô cảm thấy tức giận, phẫn nộ, thì hiện tại điều vừa nhận thức đã khiến cho trái tim cô trở nên băng giá.

Cô cắn chặt hàm răng đang run lẩy bẩy, kiêu ngạo từ trước tới giờ hoàn toàn sụp đổ, gục đầu, những sợi tóc mảnh dẻ rũ xuống hai bên vai, cũng che đi sự thất vọng chợt lóe lên trong đôi mắt ngập nước.

Thấy cô như vậy, Giản Uyển Linh rủ lòng từ bi mà không nói lời khiêu khích cô nữa, chỉ chuyên tâm lái xe, đi theo con đường lên núi.

…………

Lúc lâu sau, Giản Uyển Như rốt cuộc cũng tĩnh tâm, vẻ mặt cô lạnh lẽo vô sắc, nhìn những cành cây tươi tốt thoáng qua ngoài cửa sổ, lông mày kẻ đen nhíu lại thật chặt, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn cô gái bên cạnh: “Cô đưa tôi đi đâu thế? Tôi muốn về nhà, cô dừng xe! Giữa chúng ta không còn gì để nói, tôi và cô cũng không chung sở thích.”

Chỉ tiếc rằng, Giản Uyển Linh căn bản là không để lời cô nói vào tai, cô ta phóng xe lên thẳng đỉnh núi thì ngừng lại.

Giờ phút này cô ta lộ ra nét mặt chân thật nhất, lạnh lùng, thù hận, u oán ……

“Chị ơi, cô đúng là ngây thơ, cho tới bây giờ, cô còn chưa hiểu ý tôi sao?”

Cô ta đột ngột hỏi, khiến Giản Uyển Như càng thêm nhăn mày, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ta, trong lòng có chút lo lắng.

“Ha ha, chị gái tốt của tôi, cô đúng là suy nghĩ đơn thuần.” Từ ánh mắt trong veo của cô, Giản Uyển Linh thấy mình thật điên cuồng, cô ta mím môi đỏ mọng, nhàn nhạt cười một tiếng vô cùng mê người: “Không lẽ, anh Thiếu Văn thích cô vì cô đơn thuần ngây thơ? Nhưng mà chúng ta là chị em sinh đôi, cô có thì tôi cũng có, nếu anh ấy đã thích phụ nữ đơn giản, thì tôi cũng có thể đóng giả.”

Lúc nói xong câu cuối, hàng lông mi đen dày của cô ta khẽ chớp, rũ xuống, trong đáy mắt là một mảng lành lạnh cô đơn.

Giản Uyển Như vẫn còn ở đó nổi nóng, trực tiếp lên tiếng châm chọc: “Cô bây giờ cần gì giả bộ, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần cô cùng anh ta lên giường, anh ta còn có thể không thích cô sao?”

Cô cùng Mạnh Thiếu Văn đã quen biết từ nhỏ, tính ra cũng sắp có mười lăm năm tình cảm, Tết năm ấy hắn tỏ tình với cô, cô đồng ý, vẫn qua lại tới bây giờ, cô còn luôn cho rằng sau này mình vẫn còn có vô số mười lăm năm như thế.

Nhưng thực tế vẫn luôn tàn khốc, nếu như đây chính là tình yêu của hắn, thì cô thà rằng không cần, cô không cần cả đời này đều có Giản Uyển Linh sống trong bóng tối, càng không muốn lấy một người đàn ông mà sau này người bên gối mình là ai cũng không nhận rõ.

“No.” Đúng là hiếm có, đây là lần đầu tiên Giản Uyển Linh bình tĩnh như thế nói chuyện với cô: “Anh Thiếu Văn không phải là người đàn ông như thế, tôi thừa nhận, buổi chiều hôm nay chính là tôi dùng một chút thủ đoạn khiến anh Thiếu Văn say rượu, cũng chính tôi cho anh ấy uống xuân dược. Nhưng cô có biết không? Trong lúc cùng tôi ân ái, anh ấy vẫn luôn miệng gọi tên cô, cả một buổi chiều bên tai tôi đều quanh quẩn ‘Như Như’ ‘Như Như’. ”

Nói đến đây, trong mắt cô ta hiện ra một tia bi thương cười gượng, nhưng rất nhanh vẻ ảm đạm này đã bị cô ta che giấu.

Giản Uyển Như nghe những lời này, sâu trong đáy lòng mềm mại bị đâm trúng, mím chặt cánh môi, lặng yên không nói.

Cô chưa bao giờ hoài nghi tình cảm mà Mạnh Thiếu Văn giành cho mình, cho nên ngay từ lúc đầu thấy một màn kia thì trong đầu cô luôn có một suy nghĩ, chính là hắn bị Giản Uyển Linh sắp xếp.

Giữa bọn họ có nhiều khoảng thời gian tươi đẹp như vậy, bây giờ đều trở thành mây trôi, lúc hắn đè người phụ nữ khác dưới thân, cô và hắn đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

……………….

Đỉnh núi vắng vẻ, phía trước là biển rộng mênh mông vô tận, Giản Uyển Linh ngồi trong xe, cùng với Giản Uyển Như yên lặng mấy phút, nhất thời hai người đều không lên tiếng.

Nhưng rất nhanh Giản Uyển Linh đã không chờ được, giọng nói độc ác: “Tôi rất hận chúng ta có gương mặt giống nhau như tạc, chị gái tốt của tôi, cô nói xem, anh Thiếu Văn là yêu thích bản thân cô, hay vẫn là yêu thích gương mặt xinh xắn này?”

Ánh mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn đứa em gái đang nói ra những lời độc ác, Giản Uyển Như cũng không chịu yếu thế: “Cô cho rằng tôi rất muốn làm chị em với cô sao? Cô từ nhỏ đã không xem tôi là chị, giữa chúng ta chỉ có thâm thù đại hận.”

Về phần tình yêu của Mạnh Thiếu Văn, cô ta hiện tại cũng không lo lắng, nếu như nói cái gì là trở ngại cuối cùng đối với cô ta, đơn giản chính là cô ta và Giản Uyển Như có tướng mạo giống nhau như đúc.

Cô và người đàn ông kia quen biết mười lăm năm, nhưng cuối cùng hắn lại nhầm Giản Uyển Linh thành cô, như thế thì tình cảm có thể sâu tới đâu?

“OK, lời này tôi thích nghe.” Giản Uyển Linh gật đầu tán thành, nhìn gương mặt giống mình như đúc, cô ta nhịn không được tiến sát lại cẩn thận suy nghĩ, xem xét một chút, cô ta chợt cười nhạo một tiếng, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng lạnh lùng: “Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi không thể không nói, da thịt của cô so với tôi phấn nộn hơn nhiều, hay là thứ anh Thiếu Văn yêu chính là da thịt của cô?”

Dù sao dáng dấp hai chị em họ giống nhau như đúc, mà anh Thiếu Văn chỉ thích mình chị ta? Chẳng lẽ Giản Uyển Linh cô thực sự kém hơn so với Giản Uyển Như? Không …… Sẽ không, cô nhất định là ưu tú nhất.

Lúc này sắc mặt Giản Uyển Linh âm trầm, trong mắt không ngừng tỏa ra khí lạnh, Giản Uyển Như để ý thấy, trong lòng sợ hãi, cô lấy tay đẩy Giản Uyển Như đang dán chặt ở bên người ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cô đúng là có bệnh, Giản Uyển Linh, cô cách xa tôi ra một chút. Nếu cô không đưa tôi về nhà, thì tự tôi đi về cũng được.”

Chỉ là cô còn chưa nói hết, đã bị Giản Uyển Linh hung hăng tát một cái, kỳ thực, cô ta vẫn luôn lừa dối mọi người mà rèn luyện thân thể, học các môn võ thuật, chính là chờ đợi ngày này.

Nhìn thấy Giản Uyển Như đờ đẫn, cô ta không nhịn được mà nhếch môi nở nụ cười hài lòng, sâu trong đáy mắt đều là vẻ điên cuồng: “Chị à, đã tới chỗ này, chị còn muốn đi đâu nữa? Thiên đường đang ở cách đây không xa mà chờ chị đấy!”

Lời vừa dứt, Giản Uyển Như lập tức trợn tròn mắt, cũng không để ý tới chuyện vừa bị tát một cái, cô sững sờ nhìn cô em gái đang nở nụ cười ma quỷ trước mắt, tim đập bình bịch: “Giản Uyển Linh, cô muốn làm cái gì?”

Bọn họ ngoài mặt chính là chị em thân thiết, nhưng sau lưng lại thường xuyên đấu đá, chỉ là cho dù có đấu đá đến đâu, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn tổn thương đứa em gái này.

“Chị à, nói thật nhé, em thực sự vô cùng chán ghét chị.” Không thèm trả lời câu hỏi của cô, Giản Uyển Linh tự mình lầm bầm: “Chị nhìn xem, hôm nay chúng ta mặc váy giống nhau, đồ trang sức và giày cũng giống nhau, đúng là chị em tốt mà. Chị nói xem, nếu như chúng ta đồng thời chết đi, mọi người có thể phân biệt được ai là ai không?”

Nơi này chính là đỉnh núi vắng vẻ không người ở, cô ta lại hỏi như thế, càng khiến cho Giản Uyển Như lo lắng không yên, che lại gò má bị đánh đỏ bừng, đáy mắt cô là một mảnh khiếp sợ.

Cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Giản Uyển Linh cười nhạo một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ giễu cợ: “Thế nào, mới như vậy đã sợ sao? Nếu như tôi nói cho cô biết, kế hoạch tiếp theo của tôi là lái xe lao thẳng xuống biển, có phải cô sẽ sợ tới mức hét chói tai hay không?”

Trong lúc Giản Uyển Như còn đang kinh ngạc thì Giản Uyển Linh đã nổ máy, liều mạng phóng về phía biển sâu.

“Chị ơi, em quên mất không nói cho chị biết, trong lúc chị còn là vịt lên cạn, em đã lén học xong bơi lội rồi, lần này chỉ cần em may mắn còn sống, em thề, em nhất định sẽ lợi dụng thật tốt cơ hội này để thay thế chị.”

Trong nháy mắt chiếc xe lao xuống biển khơi, Giản Uyển Như nghe được bên tai truyền đến một tiếng la hét điên cuồng.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Giản Uyển Linh chân thành gọi cô là chị, cũng chính là âm thanh cuối cùng cô nghe thấy trong bóng tối, chỉ là hết thảy đều đã muộn, chung quy thì thời gian không chờ đợi cô, kế tiếp chờ đợi cô chính là bóng đen ập tới.

………….

Tùm một tiếng …… Chiếc Audi màu đỏ chìm rất nhanh xuống biển, phát ra âm thanh cực lớn.

Người đàn ông vẫn trốn ở bên bờ len lén quan sát lúc này lại không nhịn được, anh ở trong rừng rậm vội vã chạy ra như bay không chút suy nghĩ định nhảy theo chiếc xe hơi kia xuống biển.

“Tham mưu trưởng, anh đừng vội, ai, đừng mà ……” Người đàn ông mặc áo đen đi cùng anh muốn ngăn cũng không ngăn được, hắn đứng ở bờ biển nhìn người đàn ông đang nhảy xuống, dáng vẻ cấp bách: “FML (f*** my life)…… Đầu năm nay đàn bà so với đấng mày râu đúng là điên rồ hơn nhiều ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.