Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 1




Tòa cao ốc ba mươi tầng của tập đoàn Hằng Viễn nằm tại trung tâm thành phố Giang Nam, cao vút tầng mây, từ xa nhìn vào vô cùng khí thế.

Quảng trường trước cửa tập đoàn, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen chậm rãi dừng lại, bảo vệ tòa nhà nhìn thấy biển số xe quen thuộc, lập tức chủ động lại gần, trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Trời nóng như vậy mà Giản tiểu thư còn tới thăm tổng giám đốc Mạnh sao, đúng là phu thê tình thâm.”

Đây là trung tâm thương mại phồn hoa nhất Giang Nam, chung quanh đầy rẫy nhà cao tầng, chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ tại nơi này hấp dẫn vô số ánh mắt, mọi người đều hiếu kỳ, chỉ thấy một cô gái mặc chiếc váy đen có khuôn mặt xinh đẹp từ trên xe bước xuống.

Cô gái trẻ nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài tới eo xõa trên vai, da thịt toàn thân trắng mịn như tuyết, càng tôn lên mái tóc đen dài, sáng bóng, khiến người người đều nảy sinh cảm giác vô cùng kích động.

Trên khuôn mặt tinh xảo của cô đeo cặp kính Cehearts, không nhìn rõ ngũ quan, nhưng phong cách ăn mặc thực sự quá mức mỹ lệ, thanh thoát, bộ váy AndrenGn thủ công cao cấp trên người cô càng làm tăng thêm vẻ phong tình, chỉ thấy cô gái ừ nhẹ một tiếng coi như đáp lại.

Sau đó khẽ liếc mắt, nhẹ giọng nói với tài xế ngồi trong xe: “Bác Vương cứ về công ty trước đi, không cần chờ cháu, buổi tối Thiếu Văn sẽ đưa cháu về nhà.”

So với phong cách lạnh nhạt, giọng nói của cô gái càng thêm mát lạnh êm tai, giống như một dòng suối mát chậm rãi chảy vào trong lòng những người đang đi trên đường ngày hè.

Rolls-Royce Phantom, tài xế, cả người toàn đồ hàng hiệu, những kẻ đi ngang qua đều sợ tới ngây người, vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.

Giản Uyển Như cũng không thèm đem những ánh nhìn chua chát của mọi người để vào mắt, cô cùng bảo vệ Bao Bao đang lễ phép nghênh đón đi thẳng vào sảnh lớn.

Nhân viên trong cao ốc này từ công nhân vệ sinh cho tới thành viên ban giám đốc ai ai cũng biết đại tiểu thư nhà họ Giản và công tử Mạnh Thiếu Văn con trai Mạnh Kiệt Đình chính là thanh mai trúc mã vô cùng thân thiết, hơn nữa nhà họ Mạnh cũng đã chọn nàng dâu này, hiện tại chỉ còn thiếu cái danh phận mà thôi.

Mà Mạnh Kiệt Đình chỉ có một nam một nữ, tất cả của nhà họ Manh, bao gồm cả tập đoàn Hằng Viễn về sau đều giao cho Mạnh Thiếu Văn, là bà chủ tương lai của tập đoàn Hằng Viễn, tất nhiên Giản Uyển Như rất được hoan nghênh.

Từ lúc cô bước vào, chỉ một đoạn ngắn ngủn từ cửa cho tới thang máy đã không ít người lễ phép chào hỏi, hơi gập eo, thành ý mười phần.

Sau khi vào thang máy, cô mới tháo kính mát xuống, bỏ vào trong túi xách, gương mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay lộ ra dung nhan tinh xảo, làn môi phấn hồng, đáy mắt thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.

Học Thuật sinh được một Giản Uyển Như vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, cô cũng giống mọi phụ nữ trên đời đều yêu hoa yêu quần áo đẹp yêu trang điểm yêu giày cao gót.

Có vài người bởi vì điều kiện gia đình mà không mua nổi xa xỉ phẩm, nhưng đối với người sinh trưởng trong gia đình quyền thế, sang trọng như Giản Uyển Như, xa xỉ phẩm cũng chỉ là những món đồ bình thường trong sinh hoạt hàng ngày, đã là thứ có thể dùng tiền để mua thì không đáng nói.

Thang máy dần lên cao, cô lấy điện thoại di động ra xem xét, không có bất kỳ tin nhắn nào được gửi tới, trong lòng âm thầm giận dỗi: Mạnh Thiếu Văn đáng ghét, không nhận điện thoại của cô thì thôi, đã đi lâu như vậy rồi, còn không trở về cho cô, cũng không biết mỗi ngày đều bận rộn cái gì, đến ngay cả chuyện đại sự như đi thử áo cưới cũng dám cho cô leo cây.

Chẳng lẽ nắm chắc rằng cô sẽ gả cho hắn, cho nên mới dám lớn lối như thế?

Nghĩ đi nghĩ lại, Giản Uyển Như không kìm được khẽ nhếch môi cười, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng nụ cười trên môi lại giống như ngàn hoa nở rộ khiến lòng người ấm áp.

Hiện tại Mạnh Thiếu Văn đang đảm nhận chức vụ tổng gián đốc tài vụ, phòng làm việc của hắn nằm bên trong, bên ngoài là phòng họp nhỏ dùng để tiếp khách, bình thường đều có thư ký ở đây, nhưng hôm nay lại yên tĩnh tới một bóng người cũng không thấy.

Trong lòng Giản Uyển Như hơi ngạc nhiên, cô chau mày đẩy cửa bước tới, mở miệng kinh ngạc hỏi: “Thiếu Văn, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy? Ngay cả thư ký cũng không có ở đây?”

Mặc dù không hề thích thú gì nữ thư ký của hắn, nhưng rốt cuộc vì công việc, cô cũng không bao giờ can thiệp vào, chỉ thỉnh thoảng oán trách đôi câu, lúc đó hắn đều sẽ cười cô, giọng điệu cưng chiều bảo cô yêu quá hóa ghen.

Chỉ là lần này Giản Uyển Như không nhìn thấy được gương mặt tươi cười cô ngày nhớ đêm mong, mà đổi lại chính là bóng lưng của một đôi nam nữ đang trong cơn kích tình triền miên.

“A … A … A ừ ……” Cô gái rên rỉ phóng đãng, tiếng rên khàn khàn ướt át, một tiếng lại một tiếng, nối gót nhau mà đến, còn người đàn ông thì điên cuồng thở dốc.

“Phốc …… Phốc ……” Âm thanh giao triền vang lên rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh, nhất thời Giản Uyển Như trợn to hai mắt, sắc mặt trắng bệch, bị một màn trước mắt khiến cho hoàn toàn kinh sợ.

Người đàn ông cô luôn nhớ thương giờ phút này lại đang tận tình dong duổi trên một người phụ nữ khác, bọn họ ân ái quá mức nồng nhiệt, không hề phát hiện ra cô đã tới.

Hai mươi ba năm trong đời Giản Uyển Như quá mức thuận buồm xuôi gió, được cha mẹ yêu chiều, gia cảnh cực tốt, từ nhỏ đã quen biết với Mạnh Thiếu Văn, cô càng thêm hạnh phúc.

Bọn họ luôn luôn ân ái, nhiều năm tình cảm khiến cho cô tin rằng người đàn ông này sẽ cũng mình đầu bạc răng long.

Nhưng một màn vừa rồi đã hoàn toàn bóp nát ý tưởng đó của cô, người đàn ông luôn dịu dàng gọi cô là “Như Như” giờ phút này đang quay lưng về phía cô mà triền miên cùng người phụ nữ dưới thân, cơ thể họ quấn chặt lấy nhau, ngay cả quần áo cũng chưa thèm cởi hết, nhìn qua cũng biết là rất vội vã.

Bọn họ đói khát nhau đến thế sao? Lại có thể ở trong phòng làm việc mà chơi đùa, tài liệu rơi đầy dưới đất còn có hương vị kích tình mãnh liệt tràn vào trong đầu Giản Uyển Như, khiến cho đầu óc cô trở nên mờ mịt, trong chốc lát đã trở nên vô hồn, trống rỗng.

“Nhẹ …… Nhẹ một chút …… Anh Thiếu Văn, không cần, không cần ……” Thuận theo tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, cô gái bên dưới nũng nịu khóc, âm thanh mềm mại như vậy lại càng lúc càng lớn, không giấu được sự phóng đãng cùng thích thú.

Cô gái hết sức nhỏ nhắn hoàn toàn bị Mạnh Thiếu Văn đè ở trên bàn làm việc, khiến cho người khác nhìn rõ không được một phần dung mạo. Đôi chân bạch ngọc quắp ngang cái hông tinh tráng của hắn, mắt cá chân còn treo lủng lẳng chiếc quần lót viền tơ, đung đưa theo từng lần đụng chạm thô lỗ của người đàn ông, quần lót mắc ở mắt cá chân không tuột xuống, càng thêm phần kích thích.

Giản Uyển Như sững sờ chứng kiến khuôn mặt tuyệt mỹ mà quen thuộc, càng thêm kinh ngạc, cô cắn chặt răng, cả người phát run, trái tim cũng trở nên băng giá.

Là Giản Uyển Linh, sao lại là Giản Uyển Linh, chị em sinh đôi của cô, là Giản Uyển Linh luôn thân thiết kéo tay cô mà gọi chị.

Giản Uyển Như trở nên choáng váng, trong lúc kinh hãi không để ý lui về sau hai bước, đúng lúc đụng phải cửa chính phòng làm việc, tiếng động lọt vào trong cơn kích tình của đôi nam nữ khiến họ giật mình.

“Cút ra ngoài.” Gào thét sau khi đã hưng phấn tới cực điểm, Mạnh Thiếu Văn hiển nhiên không phát hiện ra sau lưng có vị khách không mời mà đến, hắn cũng không quay đầu lại, mà tiện tay cầm một sấp tài liệu trên bàn làm việc ném thẳng ra đằng sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy vẻ giận dữ:

“Biến, không được tôi cho đồng ý, ai cũng không được phép vào.”

Đang lúc nói chuyện, hắn cầm lấy chiếc áo vest ở bên cạnh đắp lên người cô gái, sau đó ôm cô thật chặt, ánh mắt tràn đầy thâm tình, giọng nói lại càng dịu dàng như nước: “Như Như đừng sợ, anh lập tức bảo kẻ đó cút đi.”

Lúc này Mạnh Thiếu Văn vẫn còn đang trong cơn mơ hồ, hiển nhiên vẫn chưa biết cô gái bên dưới là ai.

Giản Uyển Linh cũng không lên tiếng nhắc nhở, cô ta nhu thuận rúc vào ngực người đàn ông, khẽ gật, lông mi thật dài rũ xuống cặp mắt trong suốt, nhưng ánh mắt kia lại như có như không nhìn về phía Giản Uyển Như vừa bị chửi đang đứng sau lưng người đàn ông, chứng kiến được bộ dạng mất hồn mất vía của cô thì lại cười thầm, cười tới độ xấu xa.

Cô ta giả vờ kinh ngạc, hoang mang nhìn chằm chằm vào Giản Uyển Như đứng ở cửa, sững sờ gọi: “Chị?” Giống như bây giờ mới thực sự phát hiện ra Giản Uyển Như ở đấy.

Một tiếng ‘Chị’ kia lập tức kéo đầu óc mơ hồ của Mạnh Thiếu Văn trở về với thực tế, cũng khiến cho Giản Uyển Như chợt bừng tỉnh, dù bị đống tài liệu nện vào trán cũng không có cảm giác đau đớn.

Cô ngẩn ngơ đứng trước cửa, mắt nhìn trân trân cô gái luôn miệng gọi cô là chị kia.

Gương mặt tinh xảo giống cô như tạc sau khi trải qua kích tình càng trở nên mỹ lệ, đôi mắt xinh đẹp trong suốt, cơ thể mỵ hoặc. Nếu như màn hoan ái vừa rồi không phải là giữa người đàn ông mình yêu thương với em gái của mình, cô cũng sẽ cảm thấy rất duy mỹ, nhưng bây giờ thì trong lòng cô chỉ còn ngập tràn căm hận và ghê tởm.

Cô cười, nhìn vào gương mặt hồng nhuận vì thỏa mãn của Giản Uyển Linh, ánh mắt cô bén nhọn, lạnh lùng: “Tôi hiểu rồi …… Tôi hiểu rồi, Mạnh Thiếu Văn, chúng ta quen biết hơn mười năm, cho tới bây giờ, anh quả thực vẫn không biệt được ai là Giản Uyển Như, ai là Giản Uyển Linh.”

Tiếng gọi ‘Chị’ khiến cho Mạnh Thiếu Văn đang trong men say hoàn toàn thức tỉnh, hắn nhìn chằm chằm Giản Uyển Linh trong ngực, bất chợt lùi về phía sau mấy bước, gương mặt hoảng sợ, càng không tin vào sự thật mà thốt lên: “Không …… Không …… Em là Uyển Linh?”

Người đàn ông với khuôn mặt tuấn dật, tròng mắt đen nhánh mà thâm trầm, yên tĩnh, thế nhưng lúc này lại lộ ra vẻ kinh hoảng, đầu hắn vẫn còn nhức ong ong, sắc mặt chuyển sang tái nhợt.

Sau đó hắn đột nhiên xoay người, hối hận cùng bi thương nhìn về phía Giản Uyển Như đang cười lạnh ngoài cửa, nhìn thấy vẻ mặt lùng lùng băng giá của cô thì trong lòng hắn cả kinh, hoàn toàn tỉnh hẳn rượu: “Uyển Như, thật xin lỗi, anh không biết sao lại như vậy. Anh uống nhiều quá rồi …… Anh nhìn nhầm Uyển Linh thành em ……”

Hắn đang giải thích, vẻ mặt khẩn khoản, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn thẳng vào mắt cô, hiển nhiên là đang rất chột dạ.

Người đàn ông này luôn là Mạnh thiếu gia kiêu ngạo, tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực xuất chúng, còn trẻ đã đảm nhiệm vị trí quan trọng trong tập đoàn Hằng Viễn.

Đồng dạng, hắn chính là kiêu ngạo của cô, Giản Uyển Như vẫn luôn không thích cô em gái giống mình như tạc, tính cách của em gái so với cô luôn cởi mở khiến người khác vui vẻ, cũng hơn hẳn cô về ca múa hay giao tiếp.

Nhưng duy chỉ có trong chuyện bạn trai, cô tốt số hơn so với Giản Uyển Linh, cô có người đàn ông ưu tú nhất trên đời yêu thương mình.

Nhưng thực tế lúc này lại giống như một sự đả kích trầm trọng, khiến cho cô á khẩu không nói nên lời, đối mặt với đôi mắt đen nhánh đầy vẻ thâm tình và bi thương của Mạnh Thiếu Văn, cô liều mạng lắc đầu, thực sự không muốn đối mặt với tất cả mọi chuyện.

Đúng lúc này, Giản Uyển Linh đang bị hai người quên lãng đột nhiên tiến tới lôi kéo cánh tay Giản Uyển Như, nụ cười tươi đẹp trên khuôn mặt cô ta hiện ra một chút hổ thẹn, ánh mắt rưng rưng đầy vẻ chân thành: “Chị, thật xin lỗi, chị đừng trách anh Thiếu Văn, anh ấy không kiềm chế được, anh ấy coi em là chị nên mới …… Mới có thể như vậy.”

Cô em tốt của cô chỉ ra đời muộn hơn cô vài phút, lại tập trung đủ vẻ hoàn mỹ trên đời, thông minh hơn cô, khéo léo hơn cô, lại càng có tiền đồ hơn cô.

Cho tới bây giờ cô em này vẫn luôn là cơn ác mộng của Giản Uyển Như, chỉ cần có cô ấy ở đây, cô vĩnh viễn đều là kẻ bên lề.

Giống như lúc này, bộ dạng cô ta khóc lóc giải thích với cô cũng xinh đẹp không sao tả xiết, rõ ràng là một cuộc hoan ái đáng khinh, không chấp nhận nổi, nhưng qua lời cô ta lại trở thành hiểu lầm nho nhỏ.

Bình thường Giản Uyển Như luôn lạnh lùng cao quý, dáng vẻ hoàn toàn là một thiên kim đại tiểu thư, đúng tiêu chuẩn danh gia vọng tộc.

Nhưng hôm nay, cô thực sự không muốn giả bộ danh giá, cô hung hăng đẩy Giản Uyển Linh ngã xuống đất, từ trên cao nhìn xuống cô ta, nói giọng ác độc: “Giản Uyển Linh, cô không cần ở trước mặt tôi mà làm bộ, cô thật khiến tôi chán ghét, có phải bây giờ cô rất thỏa mãn vì bò được lên giường của Mạnh Thiếu Văn hay không? Tôi nói cô biết, tôi không thích nữa, một chút cũng không thích, người đàn ông này cô cứ việc nhận lấy.”

Đại tiểu thư trước giờ luôn lạnh nhạt như cô lúc này do quá nổi nóng lại nói ra những lời không suy nghĩ như thế, Mạnh Thiếu Văn khẽ trợn mắt, nhìn cô gái đang nổi đóa, đầu đau muốn vỡ ra: “Uyển Như …… em ……”

“Đừng có nói chuyện với tôi.” Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp nói hết đã bị giọng nói trong vắt của Giản Uyển Như cắt ngang, cô gái nhỏ thường ngày luôn dịu dàng, lúc này trở nên mất hết lý trí, cả người run rẩy kích động: “Chúng ta quen biết mười lăm năm, mười lăm năm rồi, anh còn có thể nhận nhầm tôi với Giản Uyển Linh. Mạnh Thiếu Văn, chúng ta kết thúc, tôi sẽ không kết hôn với anh, muốn cưới thì anh đi mà cưới Giản Uyển Linh.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Giản Uyển Như lớn tiếng la hét như vật, cô luôn rất gia giáo, lễ phép, luôn chú trọng lễ nghi, nhưng bây giờ cô cũng chẳng để ý nhiều như vậy, chỉ muốn biểu đạt sự tức giận trong lòng.

Nghe cô muốn hủy hôn, Mạnh Thiếu Văn luống cuống, hắn vội vã chạy tới muốn giải thích, nhưng Giản Uyển Như lại không cho hắn cơ hội này, cô thất vọng xoay người bỏ đi, nhanh chóng thoát khỏi cái nơi khiến cô ghê tởm và đau lòng.

“Như Như ……” Mạnh Thiếu Văn không kịp suy nghĩ đã muốn đuổi theo, nhưng ống quần lại bị giữ chặt, hắn nhìn xuống, chỉ thấy người con gái bị ngã dưới đất rưng rưng nước mắt nhìn hắn, giọng nói uất ức: “Anh Thiếu Văn, thật xin lỗi, em không biết sẽ như vậy, sớm biết như vậy em đã không tới thăm anh.”

Hai chị em sinh đôi, hai khuôn mặt nhìn có vẻ giống nhau như đúc, nếu là ngày thường Mạnh Thiếu Văn có thể phân biệt rõ ràng, nhưng hôm nay hắn uống quá nhiều, trong cơn mơ màng, lại tưởng Uyển Linh là Uyển Như.

Nghĩ đến một hồi tình cảm mãnh liệt vừa xong, hắn đã cảm thấy trước mắt là một mảng u tối, hắn tự mình đỡ cô gái dưới mặt đất lên, sau đó tựa lưng vào bàn làm việc cười khổ: “Làm sao đây, anh làm ra chuyện như vậy, Uyển Như nhất định sẽ không tha thứ cho anh.”

Cô gái trước mắt cũng chỉ là người bị hại, Mạnh Thiếu Văn là kẻ được dạy dỗ chu đáo nên cho dù có tâm hoảng ý loạn, cũng sẽ không trút giận lên Giản Uyển Linh.

Trong lòng hắn cảm thấy bực bội, Như Như luôn yêu ghét rạch ròi, hôm nay để cho cô thấy một màn như vậy, về sau cô ấy còn có thể tha thứ cho mình không?

Nghĩ tới tương lai đường ai nấy đi, trái tim Mạnh Thiếu Văn quặn thắt từng trận, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Người đàn ông khẽ nhắm hai mắt, trên mặt là vẻ hối hận khôn cùng, Giản Uyển Linh cũng thấy được, trong lòng vừa thương tiếc vừa thù hận.

Cô mím môi thật chặt, nước mắt lã chã, nhưng trước mặt Mạnh Thiếu Văn, cô lại giả bộ kiên cường: “Thật sự xin lỗi anh Thiếu Văn, em sẽ tìm chị ấy để giải thích, chị ấy có thể hận em, nhưng tuyệt đối không thể hận anh, anh thực sự rất yêu chị ấy ……” Ngay cả trong lúc triền miên với cô cũng luôn miệng gọi “Như Như” “Như Như”.

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Giản Uyển Linh đau như dao cắt, cô liếc mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng hối hận, sau đó xoay người không chút do dự, trong khoảnh khắc cô xoay người, nét mặt hiền lành lúc trước lại lộ ra vẻ độc ác.

Mỗi một bước đi, tim của cô giống như chảy máu, trong lòng không ngừng khắc sâu cái tên Giản Uyển Như, ánh mắt lạnh lẽo, hai bàn tay trắng nõn buông thõng hai bên lại nắm chặt thành quyền, đáy lòng không ngừng cười lạnh.

Người chị tốt của tôi, cô ở trước mặt tôi kiêu căng ngạo mạn hơn hai mươi năm, hôm nay thấy tôi ân ái với anh Thiếu Văn, cô có cảm nhận được cảm giác của tôi lúc trước không?

Không nên nóng vội, rất nhanh thôi cô sẽ không còn đau khổ, tôi sẽ thay thế cô, từ nay trên đời sẽ không tồn tại chị em song sinh nhà họ Giản nữa.

Chỉ có một mình Giản Uyển Linh này, tôi sẽ dùng tên của cô, độc chiếm tình thương của cha mẹ, ngay cả Mạnh Thiếu Văn cô luôn yêu thương cũng sẽ thuộc về tôi ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.