Phương Pháp Khiến Phu Quân Đứng Về Phía Tôi

Chương 21: Ám Dạ




Edit: Kaylee

Lục Trầm điên cuồng cười phá lên, nghĩ đến những năm gần đây mình trả giá, trái tim của y lập tức giống như bị kiến cắn, đau không cách nào tự kềm chế.

Sắc mặt của Hạ Minh nháy mắt thay đổi, ngay cả tay bóp cổ Thu Na cũng không tự chủ được buông lỏng ra, ánh mắt tràn ngập sát khí chuyển về phía Lục Trầm.

Hạ lão gia tử quả thật là bị y hạ độc hại chết! Chuyện này ngay cả mẫu tử Tuyết nhi cũng không biết, vì sao y lại rõ ràng như thế?

"Ha ha, ngươi nhất định tò mò làm sao ta có thể biết chuyện này?" Lục Trầm cười lạnh một tiếng: "Nếu ta không có một chút nhược điểm nơi tay, ta có thể bảo hổ lột da lâu như thế? Hạ Minh, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, chuyện ngươi giết Hạ lão gia tử ta đây lập tức công bố khắp thiên hạ! Làm cho mọi người thấy rõ khuôn mặt xấu xa của Hạ Minh ngươi, đây là cái giá Hạ gia các ngươi lừa ta nhiều năm như vậy!"

Lục Trầm tuyệt không tin, Hạ Minh không biết chuyện Hạ Sơ Tuyết cũng không phải là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp.

Chuyện Thu Na cho y mang nón xanh, khả năng y không biết, nếu không mà nói cũng sẽ không thể yêu thương một tư sinh nữ (con gái riêng) như thế, nhưng mà, chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, Hạ Minh là khẳng định biết!

Cho nên, chỉ cần nghĩ đến mấy người Hạ gia liên hợp lại lừa gạt y, Lục Trầm lập tức tức phát cuồng!

Nếu không phải vì âm mưu này, nói không chừng y sớm cưới Hạ Nhược Vân, lấy thiên phú của Hạ Nhược Vân đột phá đến Võ Đế chỉ là chuyện sớm muộn.

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng lực lượng mạnh mẽ hung hăng đánh vào trên người Hạ Minh, làm cho thân mình y lui về sau mấy bước, l.q.đ đang lúc y tức giận ngẩng đầu, một giọng nói thanh lãnh truyền đến từ trên đỉnh đầu của y.

"Lão gia tử Hạ gia, là ngươi giết?"

Trong nháy mắt Hạ Minh ngẩng đầu, lập tức chạm vào trong một đôi con ngươi thanh lãnh.

Con ngươi kia quá mức thanh lãnh, lạnh đến không có một chút cảm tình, trên người nữ tử bao phủ vô cùng vô tận sát khí, sát ý kia làm cho trái tim của y đều không tự chủ được hoảng loạn cả lên.

"Ha ha ha!"

Đột nhiên, y nở nụ cười, tiếng cười kia vang lên ở trong đại đường huyên náo, có vẻ đặc biệt khiếp người.

"Nếu các ngươi đều đã biết việc này, vậy hôm nay tất cả mọi người không cách nào rời đi."

Y chậm rãi đứng lên từ trên đất, một chút tươi cười lạnh lẽo xuất hiện ở khóe môi y: "Chỉ cần các ngươi đều chết, hôm nay mặc kệ nơi này đã xảy ra chuyện gì, đều sẽ không có người truyền ra, mà Hạ Minh ta, như trước là chân quân tử bình bình thản thản kia!"

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người cho rằng Hạ Minh này là bị tức điên rồi.

Phải biết rằng, Y thánh và Kim Đế đều là cường giả cảnh giới Võ Đế, chỉ bằng y, như thế nào đối kháng hai người kia.

"Ha ha ha!" Bạch Trung Thiên điên cuồng cười hai tiếng, trào phúng hỏi: "Hiện tại ta đây muốn nhìn xem, ngươi dùng phương pháp gì làm chúng ta đều chết ở chỗ này."

"Bạch Trung Thiên, những năm gần đây, ngươi luôn luôn tìm phiền toái cho Hạ gia chúng ta, cho nên người đầu tiên ta không bỏ qua chính là ngươi!" Một chút sát ý chợt lóe lên trong mắt Hạ Minh, đột nhiên, y la lớn với bầu trời: "Chu Tước đại nhân, xin ngài giúp ta diệt những người này!"

Chu Tước?

Cố Nhược Vân ngây ra một lúc, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, chợt nghe thấy một tiếng thét dài truyền xuống từ trên bầu trời, âm thanh kia giống như vạn mã phi nhanh nghiền áp mà qua, một số người thực lực thấp trực tiếp không thở nổi.

"Ai là Cố Nhược Vân? Lăn ra đây cho bản đại nhân!"

Rống!

Theo tiếng gầm giận dữ này truyền đến, đột nhiên một ngọn lửa hạ xuống từ trên bầu trời, ‘phanh’ một tiếng trực tiếp đánh vào đại đường.

Đó là một con hỏa điểu khổng lồ, cả người thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, một đôi cánh ‘phành phạch’ như như gió, đôi mắt sắc bén đảo qua mọi người ở đây, mang theo hương vị từ trên cao nhìn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.