Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi?

Chương 40: 40: Tình Chị Em Với Chị Gái Lão Đại




Tại bên trong quán trà, Diệp Thần cho Nghi Lâm chút ngân lượng để nàng đi thay một cái bộ y phục, mặc cái này tăng ni y phục hắn thật sự nhìn trướng mắt. Một bên Lệnh Hồ Xung cả thở cũng không dám thở ngồi im. Vừa rồi chỉ vì hắn nhìn Nghi Lâm có chút thất thần một chút thôi, liền bị Diệp Thần không chút nào thương tiếc đem đánh gẫy một cái răng cửa cùng vâu cả hàm. Hiện tại hắn cười một cái thật sự không ai xem nổi.

“Vị này huynh đệ ngươi thấy ta võ công có soái hay không? Có lợi hại hay không?” Diệp Thần nhìn Lệnh Hồ Xung tiếp thị nói.

“Soái… soái,... lợi hại… lợi hại.” Lệnh Hồ Xung liên tục gật đầu đến đáng thương nói.

“Ngươi nghĩ lợi hại như ta sao?” Diệp Thần liền cảm giác cá đã cắn câu nói.

“Không nghĩ… không nghĩ...” Lệnh Hồ Xung liên tục lắc đầu sợ bị đánh nói.

“Mẹ nó lão tử tốn nhiều nước bọt thế, ngươi nghĩ cũng không dám, còn là đàn ông sao?” Diệp Thần cảm giác bực mình tay xách cái ghế muốn nện Lệnh Hồ Xung.

“Ách… nghĩ nghĩ… ta nghĩ… đừng đánh.” Lệnh Hồ Xung lập tức lùi ra ba thước run như cầy sấy.

“Nghĩ cái đầu ngươi, ngươi nghĩ lợi hại như lão tử để cua nữ nhân lão tử hả?” Diệp Thần nhìn Lệnh Hồ Xung cầm ghế phang hắn vài cái sau đó liền đặt ghế xuống.

Lệnh Hồ Xung đến khóc cũng không ra nước mắt, hắn rốt cuộc làm cái gì sai nha. Tại sao lại gặp phải cái ác ma này.

“Ta nói Lệnh Răng Vây huynh đệ, chúng ta có gì vẫn phải bình tĩnh nói chuyện. Động tay động chân như vậy thật sự không tốt. Ngươi nói phải không, dù sao chúng ta cũng là người có ăn có học. Nếu ngươi cứ cục súc muốn ăn đòn như vậy, ta quả thật cảm thấy rất khinh thường ngươi..” Diệp Thần sảng khoái ngồi lại trên ghế rót chén trà uống

“Ta… không phải Lệnh Răng Vâu, ta là Lệnh Hồ Xung của Phái Hoa Sơn.” Lệnh Hồ Xung cơ hồ muốn phát điên, rõ ràng là ngươi trước động tay động chân, thế nào giờ liền nói ta cục súc muốn ăn đòn? Bình tĩnh cái con khỉ, ngươi mới là người không bình tĩnh có được hay không? Động tý là muốn đòi mạng ta.

“Được, coi như ta nhầm, ngươi là Lệnh Răng Hô.” Diệp Thần gật gù nói.

“Là Lệnh Hồ Xung.” Lệnh Hồ Xung tức giận gằn từng chữ nói.

Diệp Thần cầm lên chiếc ghế rất thân thiện chào hỏi: “Vị huynh đệ, vừa rồi ta nghe thật sự không rõ. Ngươi nói cái gì lệnh lệnh nhỉ? Giỏi, nói lại thử xem.”

“Là Lệnh Răng Hô.” Lệnh Hồ Xung khí thế bừng bừng nhìn chiếc ghế trên tay Diệp Thần trả lời.

“Tốt, Lệnh Răng Hô, nghe nói chú làm đại ca bán hoa ở phái... Hoa Cúc nhỉ? Thời gian qua bán được bao nhiêu hoa rồi?” Diệp Thần nhìn Lệnh Hồ Xung dò hỏi.

“Ta không phải là kỹ nữ, là đại đệ tử phái Hoa Sơn, không phải Hoa Cúc.” Lệnh Hồ Xung đều giận đến điên.

“Ồ, nhìn ngươi tướng tá, có làm kỹ nữ cũng không ai thèm. Lần này coi như ta nhầm, đai đệ tử phái Hoa Cúc, ta nhớ rồi yên tâm.” Diệp Thần gật gật đầu nói.

Lệnh Hồ Xung nhìn Diệp Thần nhất quyết im lặng, con hàng này chính là cố ý, tuyệt đối cô ý.

“Vậy Lệnh Răng Hô phái Hoa Cúc ngươi có muốn mạnh lên sao?” Diệp Thần nhìn Lệnh Hồ Xung hỏi.

“Đương nhiên là… ta không biết.” Lệnh Hồ Xung muốn nói nghĩ sau đó liền nuốt vào. Vừa rồi nói có không được, nói không cũng không được. Dứt khoát liền nói không biết, người không biết không có tội.

“Xem ra ta hẳn phải đánh cho ngươi đầu thông suất ra vậy. Thiệt tình tại sao làm người tốt chi cho khổ.” Diệp Thần cầm lên chiếc ghế nói.

“Ách, ta thông suất, ta thông suất… không cần phải đánh.” Lệnh Hồ Xung lập tức lùi ra xa nói.

“Vậy ngươi nghĩ hay không nghĩ.” Diệp Thần nhìn Lệnh Hồ Xung làm căng hỏi.

“Ta… ta nghĩ...” Lệnh Hồ Xung liều ăn nhiều nói.

“Tốt, trả lời rất hay. Có xúc tích, ta nhìn ngươi rất có tương lai căn cốt kỳ tài. Ta tại đây có ba quấn bí kíp, giá rẻ không lấy tiền chỉ lấy một chút bèo bọt không đáng giá đồ vật. Ngươi chọn một cuốn đi.” Diệp Thần từ trong va ly lấy ra ba cuốn bí kíp nói.

“Cuốn thứ nhất Hấp Tinh Đại Pháp của Nhật Nguyệt Thần Giáo bản đủ. Hấp Tinh Đại Pháp là một môn công phu tu luyện nội lực, sau khi luyện xong có thể hút nội lực của đối phương vào chính bản thân mình. Yếu quyết để luyện môn công phu này là trước tiên phải tự hóa tán công lực của bản thân: Huyệt Ðan điền như cái rương trống rỗng, lại giống như hang sâu. Rương rỗng có thể đựng đồ, hang sâu có thể chứa nước. Nếu có nội tức thì phải tán ra những huyệt ở Nhâm mạch. Yếu quyết này đi ngược lại với phép tu luyện nội công thông thường: Nguyên tắc căn bản của luyện nội công là phải ngưng tụ chân khí đầy rẫy trong huyệt Ðan điền. Nội tức ở huyệt Ðan điền đầy rẫy chừng nào thì nội lực thâm hậu chừng ấy. ” Diệp Thần lập tức môi giới nói.

“Đồ vật của ma giáo? Tà ma ngoại đạo? Ngươi là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo.” Lệnh Hồ Xung đôi mắt đều đanh lại, sát khí lộ ra.

“Không phải, Nhật Nguyệt Thần Giáo quá bé không lưu nổi ta. Có vẻ như ngươi đối với ma giáo rất căm ghét.” Diệp Thần lắc đầu nói.

“Ta… không hẳn… chẳng qua ta rất muốn biết ngươi là ai? Tại sao biết Hấp Tinh Đại Pháp?” Lệnh Hồ Xung nghi ngờ hỏi.

“Ta chỉ là một thương gia đi lạc trong ngày tận thế mà thôi. Hãy nhớ điều đó. Ta ” Diệp Thần mỉm cười đầy bí ẩn nói. Hắn đến thế giới này vốn dĩ để đặt dấu chấm hết cho nó.

“Tận thế? Cái quỷ gì chứ?” Lệnh Hồ Xung mơ hồ.

“Hiện tại ngươi muốn mua vẫn là không? Ta cảm thấy Hấp Tinh Đại Pháp rất thích hợp ngươi sử dụng.” Diệp Thần câu dẫn nói. Tất nhiên hắn sẽ không báo giá trị trao đổi là tuổi thọ của Lệnh Hồ Xung, nói ra ai mà dám mua.

“Không cần thiết, tà ma ngoại đạo, ta không học.” Lệnh Hồ Xung kiên quyết từ chối nói.

“Võ công tốt xấu phân tại người dùng. Lệnh Răng Hô, ngươi thật làm ta quá thất vọng. Tuy nhiên ta vẫn còn có Tử Hà Thần Công ngươi nghĩ học sao?” Diệp Thần đem ra một cuốn bí kíp đề Tử Hà Thần Công bốn chữ khiến Lệnh Hồ Xung cả người đều kinh hãi.

“Đây là…” Lệnh Hồ Xung đều mau gấp.

“Tử Hà Thần Công là nội công thượng thừa của Phái Hoa Sơn.Môn võ công này chính tông đạo gia nội công. Nội công này, tu luyện khó khăn mất nhiều năm, luyện 5 năm mới xem như là nhập môn, luyện 10 năm mới xem như là tiểu thành, muốn tu luyện tới đại thành, ít nhất cũng đến 20 năm. Nhưng nếu luyện thành, nội lực tự sinh gia tăng liên tục, sẽ có một nội lực thâm hậu, thần công này còn có tác dụng chữa thương rất hiệu quả. Chân khí của người thi triển ra có màu tím, cho nên được gọi là "Tử Hà".” Diệp Thần lập tức chào hàng nói.

”Ngươi rốt cuộc ở đâu lấy ra? Còn biết rõ như vậy?“ Lệnh Hồ Xung giận dữ nói. Đây là trấn phái tuyệt học nha, chẳng lẽ tên này ăn trộm của sư phụ hắn.

“Ngươi đoán.” Diệp Thần cười bí ẩn nói. Tử Hà thần công đương nhiên từ hệ thống đem ra.

“Mau đưa cho ta.” Lệnh Hồ Xung rút kiếm muốn cướp lại Tử Hà Thần Công. Môn võ công này là hắn Hoa Sơn phái tuyệt học, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Nếu không hậu quả khó lường.

Diệp Thần thấy vậy liền tiện tay đem gần đó chiếc ghế nện thẳng vào Lệnh Hồ Xung gương mặt đem hắn nện tỉnh: “Yếu còn ra gió, nhân vật phụ chết ở thích thể hiện.”

“Hự, ngươi… nhất định là ma giáo? Cướp đoạt ta sư phụ Tử Hà Thần Công? Sư phụ… gặp nguy hiểm.” Lệnh Hồ Xung mặt đều biến dạng thành cái bàn phẳng trên mặt đất.

“Đều bị thương thành như vậy còn tại trên mặt đất sủa bậy?” Diệp Thần dứt khoát bỏ qua Lệnh Hồ Xung nói.

Vào lúc này một cái ông lão liền đem theo đứa bé gái cả người đều run rẩy đi đến hướng hắn nhìn trên tay Diệp Thần Hấp Tinh Đại Pháp một bộ kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.