Phượng Linh Kỷ

Chương 39: Hồi 2




Từ khi Lê Thành Tường qua đời, chi thứ hai lên chiếm lĩnh cả gia tộc và công ty. Đã qua bao nhiêu năm, nhưng thù hận của họ với chi thứ nhất vẫn vô cùng sâu đậm, lần này chuyển mình, cái cách họ đối đãi với chi thứ nhất vô cùng hà khắc, như thể phải triệt để hận, đối nghịch đến cùng. Vốn định trông cậy vào việc chi thứ ba về nước thì còn có thể nói đến chuyện tình thân, nhưng chi thứ ba lại không định can thiệp vào việc nhà nữa, nên chỉ về lo hậu sự cho Lê Thành Tường rồi đi luôn. Hiện giờ chi thứ nhất cô nhi quả phụ, chẳng ai có tính hiếu thắng, chi thứ hai vừa lên nắm quyền thì lập tức dồn ép họ đến cùng. Lê Tuyết Ca chán ngán cái không khí đấu đá gay gắt trong nhà nên thà tự ra ngoài tìm việc. Xem tình hình thì sớm muộn cũng phải ra ở riêng, còn cố thủ ở đó làm đại tiểu thư chắc chắn chẳng phải cách lâu dài, cô ấy cho rằng, vẫn nên ra ngoài tiếp xúc với xã hội thì hơn. Vậy nên, cô ấy chọn tạm công việc đó. Tuy rằng không khá khẩm gì, nhưng vẫn tốt hơn là ở nhà rồi bị người ta đâm sau lưng.

Lê Diệp rất cảm kích cô em này, cô ấy đối xử với mình như thế nào, cô đều nhớ rõ. Để cô ấy ra ngoài làm thuê như vậy, Lê Diệp không đành lòng, “Để chị hỏi anh Chính Đạc xem có tìm được việc gì thích hợp không. Em học tài chính đúng không?”

Lê Tuyết Ca lắc đầu, “Đừng chị, em muốn dựa vào bản thân cho thoải mái, nếu mà hỏi anh rể, chắc chắn anh ấy sẽ sắp xếp cho em làm ở một chỗ rất tốt, nhưng mà thế sao được, em học hành chẳng giỏi giang gì, sau này đâu thể dựa vào anh ấy mãi được.”

Lê Diệp không ngờ cô ấy lại có suy nghĩ như vậy, không giống như Lê Vân Hán, đàn ông đàn ang mà chỉ ham chơi, chẳng buồn để ý đến chuyện trong nhà hay ở công ty, chỉ cần có tiền đi chơi là được, một chút toan tính cũng không có.

“Đô Đô đáng yêu quá.”, Lê Tuyết Ca ngồi chơi với bé con. Con gái Lê Diệp đầy tháng, người nhà họ Lê đều biết tin nhưng chẳng ai được mời. Lê Diệp từ lâu đã chẳng phải người nhà họ, người bên đấy cũng chẳng chịu nhận, thế nên Lê Diệp không có ý định quay lại.

Nói chuyện phiếm suốt dọc đường, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Lê Tuyết Ca vừa đùa với Hi Hi vừa tỏ vẻ do dự.

Lê Diệp nghĩ là cô ấy ngại, nhưng lúc chuẩn bị xuống xe thì Lê Tuyết Ca bỗng nhỏ giọng nói, “Chị Diệp Diệp, chị xuống đây, em có mấy câu muốn nói với chị.”

Lê Diệp lo liệu các thứ cho con rồi xuống xe, đi đến cạnh Lê Tuyết Ca.

Nhìn cô, Lê Tuyết Ca thầm cảm thán, lúc Lê Diệp trở về, ai cũng cảm thấy bộ dạng cô thật thảm hại, đương nhiên rồi những ngày đau khổ cũng sẽ qua, nhưng điều không ngờ là cô lại được sống trong ngọt ngào nhường ấy.

“Chị Diệp Diệp.”, Lê Tuyết Ca cố lấy dũng khí, “Chuyện này cũng lâu lắm rồi. Có một đêm, em muốn tìm Lê Thiên Tố để lấy ít đồ nên sang phòng cô ta, em vô tình nghe thấy cô ta với thím hai nói chuyện với nhau.”

Từ việc cô ấy bảo có chuyện muốn nói, Lê Diệp thầm đoán xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ, Lê Tuyết Ca lại nói thế này…

“Chị Diệp Diệp.”, Lê Tuyết Ca có vẻ căng thẳng, cô ấy hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp, “Em nghi là, cái chết của Sơ Vũ không phải là vô tình đâu, mà là… Lê Thiên Tố giết chị ấy đấy.”

Lê Diệp kinh hãi, “Sao em lại nói như vậy?”

“Hôm đó em định gõ cửa phòng thì nghe thấy thím hai mắng cô ta ghê lắm, hình như còn nhắc đến chị nữa. Chị cũng biết là Lê Thiên Tố vẫn luôn thích anh hai Doãn mà, lúc còn Sơ Vũ, hai người đấy lúc nào cũng ngầm tranh đấu, Sơ Vũ mất rồi, đương nhiên ai cũng cảm thấy Lê Thiên Tố với anh ấy xứng đôi, người lớn trong nhà cũng nghĩ thế, không ngờ đến cuối cùng anh ấy lại lấy chị. Cô ta hận chị là điều chắc chắn rồi, em khẳng định đấy, con người cô ta á, cái tính ghen tỵ đố kỵ cực kinh khủng, có những lúc suy nghĩ vô cùng cực đoan, vô cùng đáng sợ.”

Lê Tuyết Ca nói xong lại nghĩ đến con người ấy mà rùng mình, “À lại nói chuyện kia, em nghe thím hai nói Lê Thiên Tố là, có phải đã quên Sơ Vũ chết như thế nào không, còn nói là nếu để người ta biết thì Lê Thiên Tố chỉ có nước ngồi tù. Lê Thiên Tố thì nói là cô ta không cố ý, tự Sơ Vũ muốn chết…”

Lê Diệp nghe xong thì vô cùng kinh hãi. Hiện giờ, Lê Thiên Tố đã trở thành một con quỷ không thuốc chữa rồi, nhưng không ai có thể ngờ rằng, rất lâu trước đó, cô ta đã ra tay độc ác với Sơ Vũ rồi.

Nhưng tất cả chỉ là phán đoán, hơn nữa Lê Thiên Tố không hề thừa nhận rằng cái chết của Sơ Vũ có liên quan đến mình, chỉ dựa vào lời thuật lại của Lê Tuyết Ca thì không đủ để làm chứng cứ.

“Chuyện này đáng sợ ở chỗ, Lê Thiên Tố lại ra tay với cả người nhà, hơn nữa, chú hai với thím hai chắc chắn là có biết, nhưng họ lại im bặt không nói lời nào, xong còn đổ trắng lên đầu chị nữa.”. Lê Tuyết Ca thở dài, “Bọn họ đáng sợ quá, cứ cho là giờ Lê Thiên Tố đang không rõ tung tích, nhưng mà khó đảm bảo được là sau này cô ta không về. Bố mẹ cô ta cũng cùng một loại người với cô ta, thế mới đáng sợ.”

Lê Diệp gật đầu, sự đáng sợ của Lê Thiên Tố, cô đã lĩnh giáo từ lâu rồi. Nhìn Lê Tuyết Ca, Lê Diệp không đành lòng nói cho cô ấy biết rằng, ngay cả cái chết của bác cả cũng là do Lê Thiên Tố làm. Người đàn bà kia, một chút nhân tính căn bản cũng không còn nữa.

Tuyết Ca đang vội đi học nên nói xong hết những điều mình biết rồi chạy vội vào cổng.

Lê Diệp nhìn theo cô ấy. Cô ấy đi không được bao xa thì một chàng trai ăn mặc thời thượng xuất hiện bên cạnh, hai người tay trong tay như một đôi tình nhân vậy. Xem ra, kia chính là bạn trai của cô ấy. Tuyết Ca cũng không nhỏ nữa, nếu đối phương đáng tin cậy thì yêu đương cũng là chuyện bình thường.

Lê Diệp lên xe, bảo tài xế lái xe về.

Trong đầu cô đang nảy ra suy nghĩ, lúc trước, rõ ràng Tần Thành đã nói rằng Sơ Vũ bị ông ta đâm chết, nhưng bây giờ, Lê Thiên Tố từng ngầm thừa nhận rằng mình đã làm chuyện này. Rốt cuộc là ai nói thật đây? Cô lại nghĩ, Lê Thiên Tố lén lút nói chuyện với mẹ, không nhất thiết phải nói dối. Hơn nữa, chuyện như thế này, dù thế nào đi nữa cũng không bao giờ tự chuốc vào người mình. Về phía Tần Thành, để ngăn cản Lê Diệp và Doãn Chính Đạc ở bên nhau, ông ta đã sử dụng không ít chiêu thức. Nếu ông ta muốn tạo ra mâu thuẫn giữa hai người thì rất có thể chuyện kia là do ông ta tự vơ vào mình. Dù sao thì người chết cũng đã chết rồi, ông ta muốn nói thế nào, muốn sắp xếp ra sao, đều có thể tự mình quyết định.

Trong lòng Lê Diệp có phần sốt ruột, cô chỉ muốn đi tìm Doãn Chính Đạc ngay lập tức…

Nếu chuyện Tần Thành nói ông ta đã đâm chết Sơ Vũ là giả, vậy thì ông ta cũng có thể nói dối cả chuyện mình đã đổi thuốc của Doãn Trung Minh. Càng nghĩ cô càng kích động, cảm giác mong chờ bao phủ lấy cô.

Chiều tối, Doãn Chính Đạc về nhà rất đúng giờ.

Lê Diệp ra đón ngay, bước chân có vẻ vội vàng.

Doãn Chính Đạc đưa áo choàng cho người làm rồi nhìn Lê Diệp, “Sao thế? Hôm nay ra ngoài mua gì không?”

Bảo mẫu trong nhà đi cùng hết, một là để trông hai đứa nhỏ, hai là có nhiều người sẽ phòng nguy hiểm, không có chuyện gì không có nghĩa là sẽ không gặp chuyện chẳng lành. Lúc trước anh luôn đề cao cảnh giác, giờ cũng không thể nào yên tâm hơn được, hơn nữa, trong bữa tiệc đầy tháng Đô Đô lại nhận được món đồ kia, anh lại một lần nữa thuê vệ sĩ đi theo Lê Diệp. Chỉ có điều, vệ sĩ không đi gần sát như trước kia, anh bảo bọn họ không cần tiếp cận gần quá, hai đứa trẻ còn nhỏ, nhỡ nhìn thấy lại sợ.

Kéo anh vào nhà, Lê Diệp lập tức kể cho anh nghe những chuyện mới biết trong ngày. Doãn Chính Đạc nhíu mày, nhưng không tỏ thái độ gì. Trước khi chuyện này có căn cứ chính xác thì không thể nhận định gì được. Huống hồ, cho dù Lê Thiên Tố hại chết Sơ Vũ, họ có thể giải trừ một trở ngại tâm lý, nhưng đó không phải là điểm mấu chốt. Doãn Trung Minh, rốt cuộc ông ấy đã qua đời như thế nào, có liên quan đến Tần Thành hay không, đó mới là điều quan trọng nhất.

“Anh sẽ cho người điều tra.”, thật ra, Doãn Chính Đạc chưa bao giờ cho qua chuyện này. Vương Mãnh đã điều tra từ rất lâu rồi, chỉ cần có manh mối gì là anh ta sẽ lập tức đi xác minh. Anh không nói cho Lê Diệp là vì sợ cô có gánh nặng tâm lý mà thôi. Ân oán một đời, nếu lớn thì có thể sinh thù sinh hận, suốt kiếp không qua không lại, thậm chí là oan oan tương báo; mà nhỏ thì cũng đến nước không muốn thấy nhau, chỉ quý trọng thứ trước mắt, dùng hạnh phúc để che đi miệng vết thương.

Lê Diệp cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, anh nói sẽ điều tra thì cô cũng tin là anh có thể cho ra đáp án.

“Chính Đạc.”, Lê Diệp không nhịn được lại nói với anh, “Hôm nay, em gặp Tuyết Ca, con bé làm thêm ở quán ăn, lỡ tay làm vỡ chai rượu nên bị cả khách lẫn quản lý mắng té tát… Trước đây, nó chẳng chịu nổi chuyện này đâu.”

“Lê Tuyết Ca?”, Doãn Chính Đạc rất có ấn tượng với cô em gái này. Không giống với những người khác của nhà họ Lê, cô bé này rất hiền lành, lương thiện.

“Làm nhân viên quán ăn có vẻ không hợp với con bé lắm.”, Doãn Chính Đạc nghĩ một lúc rồi nói, “Văn phòng phó tổng đang thiếu thư ký, em gái em ít nhiều cũng là sinh viên, nhận vào chắc không thành vấn đề, đào tạo một thời gian là làm được việc thôi.”

“Con bé nói muốn dựa vào bản thân.”, Lê Diệp nói xong liền thở dài, lại nhìn anh, “Anh nói xem, sao nhà họ Lê không…”

Công ty lâm vào cảnh khó khăn, gia đình phân tán, chi thứ hai lên nắm quyền kinh doanh, sản nghiệp rơi vào tay họ e rằng chẳng giữ được lâu.

“Tuyết Ca cũng có bạn trai rồi đấy…”, Lê Diệp thì thào. Lúc đó chỉ nhìn từ xa được dáng người và nửa bên mặt, không nhìn rõ ràng, nhưng cô cứ có cảm giác hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.