Phượng Linh Kỷ

Chương 30: Tạm biệt




Giống như Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cố sức đuổi theo Tát Đặc, thẳng đến khi đuổi nó ra khỏi lãnh địa, bất cứ con liệp báo nào đều không khách khí với vị khách liệp báo xa lạ xông vào lãnh địa mình. Chỉ có đánh một trận với chủ nhân lãnh địa mới có quyền ở lại nghỉ ngơi cùng đi săn. Đương nhiên, nếu kẻ xâm nhập đủ mạnh, nó có thể đoạt lấy vùng lãnh địa đó khỏi móng vuốt của chủ nhân vốn có.

Bất quá liệp báo không có thói quen hạ sát thủ lẫn nhau, chúng chỉ giáo huấn một chút để đối phương biết ai là chủ nhân lãnh địa là đủ.

La Kiều đâm lao phải theo lao, là chủ nhân lãnh địa, cậu phải cho con liệp báo xông vào lãnh địa của mình biết nơi này thuộc về ai! Nhưng Tát Đặc rõ ràng lớn tuổi hơn, cường tráng hơn, kinh nghiệm đánh nhau khẳng định cũng không ít, nếu đánh thật thì rất có thể mình bị thiệt…

Cậu còn phải dưỡng hai tiểu liệp báo, La Kiều không muốn bị thương.

Tát Đặc cũng có băn khoăn tương tự, nó nhận ra Gia Mã trước, sau đó từ lấm tấm trên mặt La Kiều xác nhận đối phương chính là anh em của mình. Lúc La Kiều sinh được một tuần Tát Đặc đã từng gặp qua, lúc ấy Tát Đặc vừa sống riêng không lâu, bị anh em vứt bỏ không bao lâu thì xông nhầm vào ổ ấu tể Sa Mỗ mới sinh. Tuy vài lần bị Sa Mỗ đuổi đi nhưng Tát Đặc vẫn nhớ kĩ đám em mình. Làm Tát Đặc nghĩ không thông chính là một ổ liệp báo bình thường như vậy sao lại xuất hiện một con đặc biệt như La Kiều.

Tát Đặc đặc biệt là bất đắc dĩ, còn La Kiều lại vì cái gì?

Càng làm Tát Đặc buồn bực chính là lúc trước nghe Hi Đạt nhắc tới La Kiều, nó vốn tưởng mình có thể hội hợp với đứa em kỳ quái này, không ngờ, lúc gặp mặt liền chán ghét lẫn nhau.

La Kiều cùng Tát Đặc suy xét, cứ vậy cách mặt cỏ nhìn nhau, không riêng Gia Mã, ngay cả ba tiểu liệp báo đều nhìn ra bọn họ không hề tỏ ý thân thiện, tình huống này, đánh nhau là biện pháp giải quyết duy nhất, không khí vô cùng căng thẳng. Nhưng bọn nó tựa hồ không hề có ý động thủ trước.

Rốt cục, Gia Mã nhịn không được nâng móng vỗ La Kiều, sút chút nữa chụp La Kiều quỳ rạp xuống đất.

“A a, a a!” Là giống đực thì xông lên đập nó đi!

La Kiều quay đầu nhìn Gia Mã, là giống đực? Hóa ra chị gái này cũng biết mình là đực cơ đấy. La Kiều thực buồn bực, đứa nhỏ cũng sinh rồi, sao Gia Mã không hề kiềm nén cứ hết vỗ lại chụp lại đánh bay mình? Chẳng lẽ chị gái này đã quên đối với liệp báo mà nói, hành vi này rất dễ dàng nảy sinh hiểu lầm sao?

“A a a? A a a!” Cỡ ngươi mà hiểu lầm à? Đừng nói đùa!

Gia Mã tiếp tục không hề kiềm nén vỗ La Kiều một vuốt, khí lực móng vuốt, đôi mắt to màu hổ phách nhìn chằm chằm La Kiều cùng tiếng kêu kia thực rõ ràng đang biểu đạt một suy nghĩ: chị đây bảo ngươi đánh nó, hiểu không hả? !

La Kiều ấm ức quay lại, trên đỉnh đầu là một cụm mây đen xì, ánh mắt nhìn Tát Đặc cũng thay đổi. Mà Tát Đặc, nhìn thấy Gia Mã không ngừng quơ vuốt với La Kiều cũng hâm mộ tới đỏ mắt.

Móng vuốt kia nếu đánh lên người nó thì tốt đẹp biết bao!

Nó từng vô số lần ảo tưởng, báo em gái eo nhỏ chân dài, hung ác quơ vuốt, khoảnh khắc móng vuốt mềm mại đập lên người, đau đớn trong nháy mắt ập tới mất hồn cỡ nào a…

Lúc Tát Đặc chìm đắm trong ảo tưởng say mê, La Kiều đã mất kiên nhẫn vọt tới. Vô luận thế nào cũng không thể mất mặt trước mặt em gái, chẳng sợ cậu kiếp này không có duyên với em gái thì cũng không thể từ bỏ tôn nghiêm của giống đực.

La Sâm cùng La Thụy tự nhiên ở phía sau cổ vũ, Tháp Tháp cũng đứng về phía La Kiều, chính là nhìn cơ thể tráng kiện của Tát Đặc nó vẫn có chút lo lắng.

“Không cần lo lắng, ba ba ta rất mạnh!” La Thụy áp sát Tháp Tháp, cắn cắn tai nó: “Kỹ thuật đánh nhau của ba ba tôi luyện từ việc đánh nhau với hoa báo. Con liệp báo có bộ lông sư tử này tuyệt đối không phải đối thủ của ba ba!”

Đánh nhau với hoa báo? !

Tháp Tháp nghi ngờ nhìn La thụy, tuy mỗi lần Mông Đế tới, Gia Mã luôn mang nó trốn vào hang động. Lúc Mông Đế kéo La Kiều đi trao đổi thì Gia Mã sẽ bịt tai nó, nhưng điều này không có nghĩa là cái gì nó cũng không biết.

Quan hệ của ba ba bọn La Thụy cùng hoa báo có thể dùng đánh nhau để hình dung sao?

“Đương nhiên!” La Thụy khẳng định: “Ba ba lần nào cũng chọc con hoa báo kia tức tới cào cây mà vẫn toàn thân trở ra, con liệp báo không có lấm tấm này thì có là gì!”

La Sâm cũng sáp vào một câu: “Đúng vậy!”

Tháp Tháp nghiêng đầu: “Nga, ra là thế…”

Lúc ba tiểu liệp báo nói chuyện, khoảng cách của La Kiều cùng Tát Đặc chỉ còn không tới mười mét. Tuy không tình nguyện nhưng trận này nhất định phải đánh.

Nhìn La Kiều hùng hổ xông về phía mình, Tát Đặc muốn giải thích mình cùng La Kiều là anh em, nó chỉ muốn đến thăm La Kiều một chút chứ không có ý khiêu khích, nhưng lời tới bên miệng lại bị Tát Đặc nuốt trở vào. Nếu đứa em trai trẻ tuổi này muốn đánh nhau thì đánh đi. Về phần khác, chờ đánh xong rồi nói.

Lại nói tiếp, hôm nay voi, sư tử, anh em liệp báo đều đụng, có kẻ nào dễ dàng trêu chọc đâu, Tát Đặc nghẹn một bụng khí. Nếu đối thủ là một con liệp báo trẻ tuổi còn không được bốn tuổi mà vẫn phải chạy trốn, Tát Đặc cảm thấy mình nhất định phải ôm một bụng nghẹn khuất trở về nhà.

Chẳng qua, nếu nghĩ La Kiều dễ ‘bắt nạt’ thì Tát Đặc nhất định phải thất vọng rồi. Từ lúc hai liệp báo thử nhau đến lúc đánh thật sự, La Kiều cùng Tát Đặc đều bị đối phương làm hoảng sợ.

Đây là lần đầu tiên La Kiều cùng liệp báo đực khác đánh nhau, Mạt Sâm tuy từng đánh cậu nhưng loại đánh đó cùng loại ẩu đả lúc này tuyệt đối là hai việc khác nhau. Tát Đặc muốn dựa vào ưu thế thể trạng của mình làm La Kiều chịu khổ một phen, nhưng không ngờ con liệp báo trẻ tuổi này cũng không dễ đối phó như vậy.

Hai liệp báo đực đánh nhau không gầm rung trời hay dùng sức mạnh khổng lồ của mình biến chiến trường thành một mảnh khói bụi như lũ sư tử. Cũng không dây dưa cắn xé như hoa báo. Liệp báo khi đánh nhau đều chừa một đường sống cho đối phương, mỗi con liệp báo sinh tồn dựa vào tốc độ đều hiểu rõ, chúng tuyệt đối không thể bị thương, nếu bị thương chúng sẽ không thể nào đi săn, kết quả cuối cùng chính là tử vong.

Chính là, La Kiều cùng Tát Đặc rõ ràng đánh thật, hai liệp báo vung vuốt ngày càng không cố kỵ. Gia Mã thích đánh nhau cũng cảm thấy tình huống trước mắt có chút nghiêm trọng, nó muốn bảo dừng lại nhưng một khi giống đực đã đánh nhau, tiếng nói của giống cái rõ ràng không có tác dụng.

Lúc này, Tát Đặc dựa vào thể hình cùng sức mạnh chiếm một ưu thế nhất định, nó ấn ngã La Kiều xuống đất, nhưng không ngờ La Kiều đột nhiên biến thành hình người, túm đuôi Tát Đặc quăng nó bay ra ngoài.

Thể trọng liệp báo vĩnh viễn luôn nhẹ đến không tưởng.

Tát Đặc từ bụi cỏ đứng dậy, phun mớ cỏ trong miệng, nhìn La Kiều tóc đen, đối phương thậm chí còn thích thú ngoắc ngoắc ngón tay. Cho dù không hiểu ý tứ của hành động này nhưng Tát Đặc cũng thành công bị chọc giận. Sự thực, nó vẫn luôn giận nhưng ngọn lửa phẫn nộ vẫn chưa đủ lớn. Hành động này của La Kiều hệt như một khúc củi khô quăng vào ngọn lửa giận của nó.

Tát Đặc nhảy dựng lên bọc ra sau gáy đánh móc La Kiều nhưng lại bị né tránh dễ dàng. La Kiều nắm đúng cơ hội túm lấy chân sau nó, một lần nữa ném nó bay ra ngoài.

Tát Đặc hoàn toàn nổi giận. Nếu cứ bị La Kiều đánh bại như vậy thì chút mặt mũi cùng đường sống cũng không còn.

Lại còn ở trước mặt em gái! Này tuyệt đối không thể xảy ra!

Tát Đặc cũng biến thành hình thái nhân loại, này khá bất đắc dĩ, nó không thích biến thành dạng này. Sau khi biến thành hình người, bộ lông của nó biến thành mái tóc vàng nhạt. Tuy màu tóc Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc khá giống Tát Đặc nhưng La Kiều nhìn thấy bộ dáng này của đối phương thì vẫn nhịn không được co rút khóe miệng.

Tát Đặc làm cậu nhớ đến Áo La Tư sau khi biến hóa hình thái, này quả thực không phải liên tưởng tốt đẹp gì.

Không chỉ La Kiều, ba tiểu liệp báo cùng Gia Mã đang vây xem cũng có suy nghĩ tương tự. Vốn đã giống sư tử thu nhỏ, biến hình một cái lại càng giống.

Dùng quyền đánh nhau, đối với liệp báo là chuyện khá mới mẻ. Nhưng La Kiều từng là người nên không hề lo lắng, bất quá lực đạo cú đấm của Tát Đặc thật sự làm cậu kinh hãi, hai người đều có ưu thế riêng, không ai dễ dàng khống chế đối phương.

Trận này giằng co hơn mười phút, đối với sư tử này chỉ là một hiệp ngắn ngủi. Nhưng đối với liệp báo thì đã sắp tới cực hạn. La Kiều cùng Tát Đặc cơ hồ đã hao hết sức lực nên không thể không ngừng lại, còn đánh tiếp bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Đánh nhau tới mức thiêu đốt toàn bộ thể lực duy trì cơ thể, bọn họ sẽ bị đám mèo đồng cỏ cùng cáo tai to cười đến chết.

Nằm trên cỏ khôi phục thể lực, La Kiều đột nhiên có hứng thú nói chuyện.

“Kỳ thật ta cảm thấy ngươi lớn lên có bộ dáng như vậy cũng không tệ. Nói không chừng lại là chuyện tốt.”

Tát Đặc động động lỗ tai, biểu thị khó hiểu.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cứ tưởng mình đã gặp phải sư tử. Cho nên…”

“Cho nên?”

“Ngươi có thể dùng bộ dáng này để hù dọa a! Không nói chi xa, tuyệt đối có thể hù chết sóc đất cùng thỏ đá!”

Tát Đặc suýt chút nữa bị La Kiều chọc đến hộc máu, chưa từng nghe nói có con liệp báo nào dựa vào dọa nạt người ta để sinh tồn. Nếu hù chết con mồi thì tốt, ít nhất cũng có cái để ăn, nhưng nếu dọa chạy thì không phải đói bụng cả ngày sao?

Huống chi sư tử trên thảo nguyên này cũng không hiếm, đám động vật nhìn thấy sư tử thật còn không phản ứng gì, sao có thể bị hàng giả như nó dọa chết? Trong đầu đứa em này chứa cái gì vậy, thế nhưng lại nghĩ ra chuyện không đâu như vậy.

Nghĩ vậy, Tát Đặc vô thức nhìn về phía La Kiều, ánh mắt tràn ngập thương hại, hóa ra, trên thế giới này thật sự còn kẻ ngốc hơn mình.

Gặp gỡ đứa em này, lòng tự kỉ của Tát Đặc lập tức thăng hoa.

Không ngờ, La Kiều cũng đang suy nghĩ vấn đề tương tự Tát Đặc, tuy nhìn vào gương phát hiện mình thực ngốc thật sự không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng nếu cái tên kia lại càng ngốc hơn mình thì đó lại là một chuyện khác.

Hai anh em từ lúc ban đầu nhìn không vừa mắt, đến đánh nhau rồi cùng nhìn nhau bật cười, cả quá trình đã hoàn toàn chứng minh một câu nói, tình bạn của giống đực dựa vào đánh nhau mà ra.

Cùng lúc này, sư đàn Áo La Tư cũng đang tìm sư đàn Hoắc Tư Bỉ gây phiền toái, thậm chí còn đuổi sư đàn Hoắc Tư Bỉ tới nơi càng sâu hơn trong lãnh địa, nơi đó không có nguồn nước, con mồi cũng thưa thớt. Bởi vì sư đàn Áo La Tư không ngừng ép sát, sư đàn Hoắc Tư Bỉ chỉ có thể từ bỏ thêm một phần lớn lãnh địa.

Nhưng làm sư đàn Áo La Tư không ngờ chính là, ngay lúc bọn nó đang hăng hái truy đuổi sư đàn Hoắc Tư Bỉ, lãnh địa của chúng lại xảy ra vấn đề. Đàn voi Mã Sa sau khi rời khỏi lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ đã tiến vào lãnh địa sư đàn Áo La Tư. Trước đó chúng từng ghé thăm nơi này một lần, vì thế làm sao tìm ra đầm lầy cùng nguồn nước ở nơi này đối với thủ lĩnh của đàn là việc vô cùng dễ dàng.

Ngày này, trên thảo nguyên đã xảy ra rất nhiều chuyện.

La Kiều cùng Tát Đặc bắt tay giảng hòa, mời Tát Đặc ở lại núi đá vài ngày, kết quả bị Gia Mã hung hăng vỗ vài vuốt. Sau đó báo em gái xinh đẹp mang theo đứa con, không hề quay đầu trở về lãnh địa của chính mà.

Tát Đặc đứng một bên nhìn nửa ngày nảy sinh đủ loại hâm mộ ghen tị hận với La Kiều, hai mắt cũng sáng rực, vì sao nó không có được vận may như vậy chứ? !

Sư đàn Áo La Tư đoạt được một mảng lớn lãnh địa trong tay sư đàn Hoắc Tư Bỉ, vui sướng không hề phát hiện nhà mình đã bị một đám voi chiếm cứ.

Mông Đế vừa mới tuần tra lãnh địa xong tới núi đá tìm La Kiều liền phát hiện mẹ con liệp báo không thấy, còn chưa kịp khen ngợi La Kiều thức thời đã thấy một con liệp báo đực da lông không có lấm tấm.

Hoa báo lòng dạ hẹp hòi lần thứ hai nheo mắt liếc nhìn La Kiều, La Kiều ý thức được tình hình không ổn, còn chưa kịp phản ứng đã bị Mông Đế tha vào hang, chỉ kịp lưu lại một câu: “Đó là anh em ta…”

“Rống!” Tiếng gầm trầm thấp xen lẫn lửa giận của Mông Đế, làm như nó không biết liệp báo đực kết minh thế nào sao? ! Con liệp báo đực này vừa nhìn đã biết lớn tuổi hơn La Kiều, anh em cái quỷ!

Sau khi hoa báo trưởng thành sẽ rời khỏi mụ mụ, chúng cơ hồ không qua lại với anh chị em của mình. Đối với loại quan hệ anh em của Tát Đặc cùng La Kiều, Mông Đế biểu thị mình không biết cũng không muốn biết. Nhưng nó không hề trở ngại Mông Đế lại làm một lần câu thông thân thiết với La Kiều.

Vì thế, La Kiều lại một lần nữa bi kịch.

Tát Đặc bị con hoa báo đột ngột xuất hiện dọa hoảng, sao nó lại nhìn thấy một con hoa báo mang một con lợn warthog con tới cho ấu tể của em trai nó dưỡng, còn em trai nó thì lại bị kéo đi nhỉ? Này nhất định là ảo giác…

La Sâm cùng La Thụy từ xa xa nhìn qua, hoàn toàn không có hứng thú với anh trai của ba ba. Anh em chúng vừa gặm con lợn warthog Mông Đế mang đến vừa nghĩ, lần này ba ba sẽ ngây ngốc trong hang bao lâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.