Phượng Linh Kỷ

Chương 24: A Huy ra tay




Một cặp vợ chồng chó rừng mang theo ba đứa con sinh sống trong một gò mối ngoài biên giới lãnh địa La Kiều. Gò mối bị loài thú ăn kiến khoét ra một cái lỗ, cộng thêm vợ chồng có rừng cố mở rộng cái hang vừa vặn đủ cho một nhà chúng ở lại.

Loài thú ăn kiến sẽ không ăn sạch con mối trong tổ, nguyên nhân gò mối này bị vứt bỏ rất có thể đã bị một loài kiến quân đội tập kích. Loại kiến sát thủ này một khi phát hiện gò mối bị phá hư chúng sẽ dũng mãnh xông vào. Loại mối trong gò đất tuy có kích thước to hơn nhưng vì số lượng của đối phương quá đông nên cuối cùng, kết cục chính là trở thành thức ăn của kiến quân đội.

Con mối là thực vật chủ yếu của rất nhiều động vật trên thảo nguyên, tỷ như loài chó sói đất, một loài họ hàng của linh cẩu, thú ăn kiến, thậm chí là cáo tai to cùng chồn đất thỉnh thoảng cũng ăn mối để đỡ đói. Nhưng không có loài động vật nào giống kiến quân đội, nếu gặp phải gò mối có thể tiến vào, chúng sẽ đuổi tận giết tuyệt. Không chỉ kiến lính, kiến thợ, kiến con, ngay cả con kiến chúa cũng bị kéo ra vận chuyển về sào huyệt kiến quân đội để nuôi nấng kiến chúa cùng kiến con của chúng.

Kiến quân đội là một sát thủ đáng sợ, một khi chúng dốc toàn bộ sức mạnh, đám côn trùng trong cây cối cùng thảo nguyên phải cẩn thận. Vô luận là bò cạp, nhện hay bọ ngựa đều không phải đối thủ của loài kiến quân đội đáng sợ này. Bất quá kiến quân đội không ăn tạp giống loài kiến Myremecia pilosula họ hàng xa của mình, nếu gặp con mồi lớn hơn một chút, tỷ như rắn, chúng sẽ từ bỏ, tự nhiên cũng không tìm nhóm mèo lớn gây phiền phức. Kiến Myremecia pilosula xem tất cả những sinh vật có thể cử động là con mồi, cho dù là sư tử, liệp báo, hoa báo, đối với chúng mà nói đó chính là một bữa tiệc lớn, ngay cả voi cũng bị loài kiến này từ vòi chui vào trong cơ thể.

Cho nên nói, kiến ăn thịt voi không phải chỉ là chuyện hoang đường.

La Kiều từng nghe đồng nghiệp nói tới hai loài kiến này, người nọ từng chỉ vết đốt trên cánh tay và nói cho cậu biết, lúc ấy anh ta đã trang bị đầy đủ để đi chụp hình kiến quân đội cùng kiến Myremecia pilosula, nhưng không ngờ chúng nó lại chủ động công kích và kết quả là anh ta cơ hồ mất nửa cái mạng.

Vùng thảo nguyên mà La Kiều sinh sống không phải nơi mà đám kiến quân đội thường xuyên ghé thăm, chúng sống ở đám cây cối ven thảo nguyên. Kiến Myremecia pilosula thì ở vùng rừng nhiệt đới xa hơn chút nữa, hơn phân nửa thời gian trong năm chúng hoạt động dưới lòng đất, chỉ có vào mùa mưa mới dốc toàn bộ lực lượng tìm kiếm thức ăn. Muốn gặp chúng, so với gặp kiến quân đội còn khó hơn.

Trên địa cầu, hai loài này sinh trưởng ở những đại lục khác biệt, cách nhau cả một đại dương, mà ở tinh cầu Lạc Tát này, La Kiều có thể nhìn thấy chúng trên cùng một mảnh đất, không biết, này là may mắn hay xui xẻo?

Vợ chồng chó rừng chiếm cứ gò mối bị vứt bỏ, cũng bắt đầu sinh sống ở đây. Nơi này rất gần lãnh địa liệp báo, chúng có thể theo dõi liệp báo, kiếm chút thịt nát lấp bụng. Kỳ thật cuộc sống của chó rừng cũng không thoải mái gì, vì ăn no và nuôi nấng ấu tể, chúng không chỉ mạo hiểm theo dõi nhóm mèo lớn, còn phải tự mình đi săn, có lúc còn ăn cả côn trùng cùng hoa quả. Cặp vợ chồng này đối với La Kiều cũng không xa lạ, bọn chúng chính là hai con chó rừng đã dụ linh cẩu tới cướp đoạt thi thể mãng xà với đám kên kên. Vợ chồng có rừng có ba đứa nhỏ, cho dù thức ăn vào mùa khô rất thiếu thốn, chúng cũng vì ấu tể mà cố tìm đủ thức ăn.

Khác với nhóm mèo lớn, chó rừng sẽ chôn một ít con mồi bắt giữ được trong mùa mưa, để dành lúc thiếu thốn thức ăn sẽ moi ra ăn. Nhưng số này chỉ duy trì được trong một hai tháng đầu mùa khô, sau đó chúng sẽ càng vất vả hơn nữa.

Sáng sớm, vợ chồng chó rừng chui ra khỏi hang, nhóm chó rừng con cũng được mụ mụ dẫn ra, chó rừng mụ mụ Na Lệ Sa dịu dàng liếm lông cho đám nhỏ, làm vậy có thể ngăn ngừa kí sinh trùng sinh sôi, giữ da lông sạch sẽ cũng có lợi cho việc bảo trì nhiệt độ cơ thể.

Chó rừng ba ba ngáp một cái, nó chuẩn bị bắt đầu một ngày bôn ba vất vả.

Theo mặt trời lên cao, vợ chồng chó rừng một lần nữa đuổi đám nhỏ về gò mối, tính toán ra ngoài kiếm ăn. Nhưng hôm nay nhất định là một ngày hoàn toàn không bình thường, tiếng bước chân làm rung chuyển mặt đất cùng tiếng voi rống điếc tai làm hai vợ chồng chó rừng ra ngoài kiếm ăn nghiêng ngã đến ngã nhào.

“Chồng yêu, mau trốn đi!”

Sa Lệ Na ý thức được tình huống không thích hợp, lập tức gọi chó rừng ba ba cùng mình trốn về hang. Hai con chó rừng cấp tốc chạy về gò mối, khẩn trương nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay sau đó chúng bị một màn trước mắt dọa ngây người.

Hai con sư tử đực trẻ tuổi của sư đàn Hoắc Tư Bỉ đang cắm đầu chạy, vợ chồng chó rừng cho tới giờ mới biết sư tử có thể chạy nhanh đến vậy. Hai con sư tử này đã đánh vỡ cực hạn của chúng và đã phải trả một cái giá cực lớn, chúng bắt đầu sùi bọt mép.

Truy đuổi sát phía sau chúng là hơn mười con voi trưởng thành cao lớn đủ để xưng bá trên thảo nguyên này. Cái ngà thật dài, cái vòi cuộn lên cao cao cùng những cái chân tráng kiện hệt như đang muốn lấy mạng hai con sư tử kia, gắt gao bám sát phía sau. Chỉ cần có cơ hội, đàn voi sẽ nâng chân giẫm hai con sư tử kia lòi ruột.

Vợ chồng chó rừng hoảng hốt nhìn nhau, trừ bỏ trâu, chúng rất hiếm khi nhìn thấy loài động vật nào khác dốc sức đuổi giết sư tử như vậy.

“Chồng yêu, mau nhìn kìa!”

Chó rừng ba ba nhìn theo hướng Na Lệ Sa chỉ, chỉ thấy con sư tử đực chạy phía sau rõ ràng đã bị thương, miệng vết thương của nó không ngừng chảy máu, nhưng không giống vết thương do voi gây ra.

Sư tử cùng voi chạy qua không bao lâu thì lại có một đám voi chạy ngang qua nhà chó rừng, sau một trận bụi đất mù mịt, hai con voi cái cường tráng dùng ngà cùng vòi của mình kéo một ấu tể bò tót quay về đường cũ, ngược với hướng đàn voi khi nãy chạy qua.

Vợ chồng chó rừng ngây ngốc. Voi không phải loài ăn chay sao? Chúng giết bò tót làm gì?

Vợ chồng chó rừng bàn bạc một chút, hôm nay cứ ngoan ngoãn ở lại hang bồi đứa nhỏ đi, đói một ngày cũng không sao, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ toi mạng.

Đồng dạng bị dọa tới phát ngốc còn có nhóm linh cẩu của đàn Gia Nhĩ Na.

Đêm qua bọn nó vừa bắt được một con dê rừng, ăn rất ngon. Mặt trời vừa lên, chúng đang định về nhà ngủ. Tuy việc chúng chiếm cứ vùng đất này làm lãnh địa không được sư tử chấp nhận nhưng nữ thủ lĩnh Gia Nhĩ Na vẫn cố chấp mang tộc đàn kiên trì sinh sống ở nơi này. Nhóm linh cẩu chỉ có một tính toán, chỉ cần sư tử không thể giết chết chúng thì chúng tuyệt đối sẽ không rời đi!

Cái này gọi là mặt dày mày dạn , có đôi lúc, cần phải lấy sinh mệnh làm cái giá để tỉnh ngộ. May mắn các sư đàn đang có xung đột, sinh mệnh của đám linh cẩu tạm thời không bị uy hiếp.

Ngay lúc nhóm linh cẩu vừa mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp thì hai con sư tử xông vào lãnh địa của chúng. Nhóm linh cẩu hoảng sợ, chúng nghĩ sư tử rốt cục đã mất hết kiên nhẫn, muốn tới công kích mình, nhưng không ngờ hai con sư tử đực kia căn bản không thèm liếc mắt đến chúng, chỉ vội vàng chạy tới trước.

Sao lại thế này?

Đám linh cẩu xoay mặt nhìn nhau, một đám đông như vậy mà sư tử không thèm liếc mắt đến một cái?

Tiếng voi rống từ phía sau truyền tới đã cởi bỏ nghi hoặc của đàn linh cẩu, hơn mười con voi trưởng thành đuổi sát phía sau sư tử xông vào nhà của chúng. Đàn linh cẩu cũng bị voi dọa, giống như mèo lớn, voi cũng không thích thú gì với linh cẩu. Đối với những kẻ khổng lồ ngang ngược trên thảo nguyên này, chúng hoàn toàn không khách khí với bất cứ kẻ săn mồi nào.

Đàn linh cẩu lập tức chạy tứ tung, nhưng đám voi lại không để ý đến chúng mà chỉ tập trung đuổi theo sư tử.

Tình cảnh nhóm chó rừng nhìn thấy lần thứ hai tái hiện trước mặt linh cẩu, chúng cũng kinh ngạc trợn to mắt nhìn đàn voi cùng ấu tể bò tót bị chúng vác trên ngà. Khác với chó rừng là chúng cũng thấy được mụ mụ của ấu tể kia, đó là một con bò tót đen trưởng thành rất cường tráng, nếu chỉ là một hai con, con bò tót này sẽ bảo vệ tốt ấu tể của mình, nhưng nó lại đối mặt với cả đám voi, hơn nữa đám voi này rõ ràng có oán thù với bò tót, vòi của một trong số chúng vẫn còn lưu lại vết thương của sừng bò tót lưu lại, con bò tót mụ mụ kia cuối cùng chỉ đành ôm vết thương bị voi đuổi đi, còn đứa nhỏ của nó lại bị voi đem làm quà cám ơn tặng cho liệp báo.

Đàn linh cẩu thấy một màn này, sau khi đàn voi rời đi, nữ thủ lĩnh Gia Nhĩ Na đã mang theo tộc đàn lặng lẽ đi theo sau con bò tót bị thương. Tuy chúng đã ăn rất no, nhưng một con bò tót bị thương thật sự quá hấp dẫn.

Ngày này, trên thảo nguyên đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng, voi không chút lưu tình đuổi giết sư tử, thậm chí còn rượt tới tận sâu trong lãnh địa sư tử, mà liệp báo lại nhận được quà của voi, một con bò tót đen cường tráng bị một đám linh cẩu mà nó từng xem thường cướp đi sinh mệnh. Lúc mèo đồng cỏ cùng cáo tai to nhận được tin tức thì đàn voi kia đã đuổi kịp một trong số hai con sư tử kia, chân sau của nó bị thương, chỉ có thể tụt lại phía sau, anh em của nó muốn trở lại cứu nhưng lại phát hiện mình bất lực.

Đàn voi đã vây quanh Phỉ Lực, nó không còn chỗ trốn.

Ai La chỉ có thể lo lắng nhìn Phỉ Lực bị đàn voi vây quanh, nó hiện giờ ngay cả chính mình cũng khó bảo toàn, căn bản không có biện pháp cứu anh trai.

Ngay khoảnh khắc nguy cấp này, nhóm sư tử cái của sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng Nạp Tư xuất hiện. Tuy Ai La không muốn thấy Nạp Tư, nhưng hiện giờ nó chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Phỉ Lực.

Nhóm sư tử cái cũng không muốn chủ động đi tìm voi gây chuyện, huống chi có tới sáu mươi con, chúng nó ăn no rững mỡ lắm mới tự đi tìm chết.

Ai La thủy chung không muốn từ bỏ anh trai mình, Phỉ Lực còn sống, nó không thể trơ mắt nhìn anh mình bị đàn voi giết chết!

Không ngờ, Nạp Tư lại đồng ý giúp đỡ Ai La, hai con sư tử đực đã yêu cầu, nhóm sư tử cái cũng rất khó cãi lại. Tuy hai con sư tử đực này đều không phải đối thủ của Áo La Tư, nhưng nó không có nghĩa là địa vị của nhóm sư tử cái có thể ngang hàng với chúng.

Nhóm sư tử của sư đàn Hoắc Tư Bỉ bắt đầu giả vờ phát động công kích về phía đàn voi, chúng nó không lỗ mãng trực tiếp xông tới mà thừa dịp đàn voi còn tập trung chú ý vào Phỉ Lực đang bị vây quanh đi công kích voi con trong đàn.

Hành vi này đã chọc giận đàn voi, vòng vây bên người Phỉ Lực rốt cục cũng mở ra một khe hở. Ai La nhân cơ hội này gào to với anh trai: “Mau tới đây! Mau chạy tới đây!”

Phỉ Lực cố dốc chút sức lực cuối cùng, kéo cái chân bị thương từ khe hở chạy ra!

Sư đàn đạt được mục đích nên cũng không ham chiến, đều tự động tìm một đường tốt rút lui. Lùm cây rậm rạp, cây cỏ khô vàng, đàn voi rất nhanh đã phát hiện, chúng mất dấu sư tử.

Tiếng voi rống rõ to mang theo phẫn nộ lần thứ hai vang lên, đàn sư tử chết tiệt này!

Lúc hỗn loạn phát sinh, sư đàn Áo La Tư cũng ở ngay gần đó, đêm qua chúng nó vừa bắt được một con trâu, sau khi ăn no liền chui vào lùm cây ngủ, sáng nay lúc trở lại ăn thịt con mồi thì thấy được sư đàn Hoắc Tư Bỉ bị voi đuổi giết.

“Đám kia sao lại chọc tới voi?”

“Có trời mới biết.”

Hoắc Na cùng Sa Na dắt nhóm sư tử con đến ẩn núp trong một bủi cỏ xa hơn, bọn nó cũng không hi vọng nhóm ấu tể của mình bị vạ lây.

Đề Na chăm chú quan sát trận xung đột giữa sư tử cùng voi này, thẳng đến khi nó chấm dứt. Sau khi voi rời đi, Đề Na đột nhiên đột nhiên xoay người nói với Áo La Tư đang ngồm ngoằm ăn thịt: “Chồng a, ngươi có chuyện làm rồi kìa.”

“A?” Áo La Tư ngẩng đầu, liếm liếm vết máu bên miệng: “Cái gì? Vợ a, đừng nói ngươi muốn ta đi giết voi nha?”

Dứt lời, Áo La Tư tựa hồ cảm thấy mình vừa nói ra một chuyện cười rất thú vị, nhịn không được toét miệng cười.

Đề Na không chút biến sắc nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Áo La Tư, quơ móng vuốt chụp một phát, Áo La Tư bị đánh đến nhe răng, móng vuốt sắc bén đầy uy hiếp đặt ngay cổ họng nó, Đề Na từ trên cao nhìn xuống Áo La Tư, giọng lạnh như băng: “Đừng gọi ta là vợ, gọi nữ vương!”

“….nữ vương…”

“Tốt lắm.” Đề Na gật gật đầu, thu hồi móng vuốt, giống như trấn an mà liếm liếm mặt Áo La Tư: “Chồng yêu, chẳng lẽ ngươi không muốn mở rộng lãnh địa sao? Nhìn đám đáng thương bị truy đuổi đến không còn đường trốn kia kìa, đó là một cơ hội!”

Nhóm sư tử cái trong đàn lập tức hiểu ý Đề Na, Áo La Tư có muốn giả vờ hồ đồ cũng không có khả năng.

“Ít nhất.” Áo La Tư lấy lòng liếm liếm khóe miệng Đề Na: “Để ta ăn no cái đã…”

Muốn nhân cơ hội mở rộng lãnh địa không riêng gì sư đàn Áo La Tư, những sư đàn gần đó đều rục rịch. Ngay cả linh cẩu cũng quyết định tới lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ tìm hiểu rõ ràng, nếu đàn voi thật sự giết chết hai con sư tử đực kia thì tốt quá!

Sáng sớm hôm sau, lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ lại bị chia cắt, lúc này, vươn móng vuốt không chỉ có sư đàn Áo La Tư, ngay cả một sư đàn nhỏ chỉ có một đực ba cái cũng chiếm được một mảnh lãnh địa dưới vuốt sư đàn Hoắc Tư Bỉ.

Về phần voi con Cách Nạp làm phát sinh trận tranh chấp này hoàn toàn không để tâm tới chuyện đám sư tử một lần nữa phân chia lãnh địa. Cách Nạp đang bận bú sữa, con voi cái vừa mất đi đứa nhỏ đã cùng dì Cách Nạp nuôi nấng nó.

Thẳng đến ngày voi con đực này trưởng thành, rời đàn sống một mình.

Còn về phần La Kiều đã giúp đỡ Cách Nạp, trong một buổi sớm mai bắt đầu một ngày mới đang dựng ngón giữa với Mông Đế vẫn còn chưa rời đi.

Mông Đế không hiểu hàm nghĩa của động tác này, nhưng như vậy không có nghĩa là nó không hiểu được biểu tình của La Kiều lúc này. Vì thế, La Kiều mới được giải thoát khỏi một đêm kích tình mãnh liệt, chỉ còn sót lại một hơi lại bị Mông Đế chặn môi, áp ngã xuống đất.

Liệp báo ba ba đáng thương chính là ví dụ điển hình cho câu nói tự làm bậy không thể sống.

La Sâm cùng La Thụy dựa vào nhau, cùng cọ cọ, nhàm chán quơ móng chơi đùa, ba ba sao vẫn chưa trở lại, bọn nó lại đói bụng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.