Phượng Linh Kỷ

Chương 2: Bắt đầu lại cuộc sống




Màn đêm buông xuống, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo bên hồ nước vẫn như trước đói đến mức bụng kêu ùng ục.

Nhóm động vật phần lớn sẽ tới hồ uống nước lúc giữa trưa, lúc La Kiều tìm được hai tiểu liệp báo thì phần lớn động vật đã rời đi, số còn lại vừa thấy La Kiều thì cũng nhanh như chớp chạy trốn.

Từ sau khi cáo tai to cùng mèo đồng cỏ lan truyền thói quen ăn uống độc đáo của gia đình La Kiều ra ngoài, liệp báo đột nhiên được phần lớn cư dân thảo nguyên liệt vào danh sách phần tử nguy hiểm không được hoan nghênh. Ngay cả Hi Đạt cùng Sa Mỗ ở bờ kia sông Tát cũng bị ảnh hưởng.

Hiện giờ, vô luận là sóc đất hay thỏ đá, những động vật nhỏ mà bình thường liệp báo không bắt giữ, khi thấy liệp báo, phản ứng đầu tiên là xoay người bỏ chạy. Ngay cả cá nheo trong sông, thấy liệp báo tới uống nước thì mặc kệ hết thảy, lặn xuống bùn trước nói sau, liệp báo hung mãnh cần phải tránh né. Về phần cá nheo làm sao biết được tin đồn cha con La Kiều ăn cá thì chỉ có trời biết.

Nếu Sa Mỗ cùng Hi Đạt biết nguyên nhân của sự biến hóa này từ La Kiều mà ra, hai mẹ con nhất định sẽ lập tức băng qua sông Tát, cho đứa nhỏ xui xẻo La Kiều này kiến thức uy lực cường đại của đòn phối hợp hai giống cái.

La Kiều thì hồn nhiên không hề hay biết những biến hóa do mình tạo ra. Tựa như người đầu tiên đứng thẳng đi lại sẽ không để ý hành vi này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì tới nhân loại, La Kiều chỉ thêm vào vài món ăn trong thực đơn của liệp báo mà thôi, cũng đâu nghiêm trọng lắm?

Huống chi, cậu ăn cái gì thì liên quan gì tới người khác?

Lúc làm người, La Kiều thường nói bản thân phải đi con đường của riêng mình, cứ mặc người ta nói. Còn làm một con liệp báo, La Kiều tin rằng thịt phải để mình ăn, người khác thì cứ chảy nước miếng đi!

Điều kiện tiên quyết là, có thịt để ăn.

“Ba ba, đói bụng quá à.”

La Thụy lăn lăn trên cỏ, co rụt móng vuốt cọ cọ lưng, La Sâm tựa bên cạnh đứa em, lẳng lặng bảo tồn thể lực. Thảo nguyên về đêm rất nguy hiểm, trừ phi cần thiết, mang theo hai tiểu liệp báo, lại còn rời khỏi lãnh địa, La Kiều tuyệt đối sẽ không săn đêm.

“Ba ba nghĩ biện pháp…”

Ban đêm, không thể trông mong gì bên hồ. Lãnh địa sư tử không thể đi, trong lãnh địa mình lại còn thi thể mãng xà.

Trời càng lúc càng tối đen, tiếng gầm của sư tử đực cùng tiếng kêu của linh tử luân phiên vang lên, so với tiếng gầm vang dội của sư tử đực, tiếng kêu chói tai của linh cẩu càng làm La Kiều buồn bực.

Khỉ vervet La Kiều gặp ban chiều vẫn ở trên cây vú sữa. Nó cũng không nghỉ ngơi ở đây, bất quá sự tồn tại của ba con liệp báo làm nó không dám tùy tiện leo xuống. Có lẽ nên cảm thấy may mắn vì dưới gốc cây là liệp báo, nếu là hoa báo, chủ nhân phiến lãnh địa này thì vô luận trên cây hay dưới đất đều không an toàn.

La Kiều đói bụng, cũng cấp bách cần thức ăn để bổ sung thể lực, khỉ vervet ở ngay trước mặt, La Kiều biết mình không dễ gì bắt được nó. Thứ nhất là cây rất cao, cậu không thể leo được, thứ hai, cho dù leo lên cây cũng không túm được con khỉ linh hoạt kia.

Liệp báo không phải hoa báo, không có biện pháp giữ thăng bằng trên nhánh cây như mặt đất. Leo cây là nghề của khỉ, nếu cậu leo lên rồi bị rớt xuống, mất mặt không nói, nếu bị thương thì cứ chờ đói chết đi.

Hiện giờ là mùa khô, không có nhiều ấu tể lọt vào mớ bẫy rập vụng về của cậu.

Về phần để Mông Đế dưỡng, La Kiều không hề nghĩ tới. Con mồi hoa báo cho dễ ăn vậy sao? Nợ thịt không phải lấy thịt đền sao?

Nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Mông Đế làm ra bộ dáng đại gia ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, yêu cầu thực hiện ‘ưu đãi’, cả người La Kiều liền rét run.

“Ba ba, sao ba ba phát run vậy?” La Thụy lăn một vòng tới bên người La Kiều cảm nhận được cơ thể ba ba run rẩy, khó hiểu động động tai: “Rất lạnh sao?” Nó cảm thấy rất tốt a.

“Ách…” Không thể nói bị tưởng tượng của mình dọa sợ đi? La Kiếu dứt khoát ôm La Thụy cùng La Sâm vào lòng, nói: “Đúng vậy, ba ba thấy hơi lạnh, để ba ba ôm cái nào.”

Hai tiểu liệp báo đã trưởng thành rất nhiều, La Kiều không thể quơ bọn nó thành một cục bông mà ôm vào lòng như trước kia nữa. Nhưng ba cha con tựa vào cùng một chỗ vẫn cảm thấy thoải mái cùng ấm áp vô cùng.

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là bọn nó đều đói bụng.

La Kiều thở dài, liếm liếm lỗ tai La Sâm cùng La Thụy: “Nếu không hai đứa trốn ở đây, ba ba đi tìm con mồi mang về.”

“Không!” La Sâm kiên quyết lắc đầu: “Ban đêm rất nguy hiểm. Ta cùng La Thụy có thể chịu đựng, đúng không?”

“Đúng a, ngủ sẽ không thấy đói nữa. Ba ba không cần đi.”

Nghe thấy lời hai tiểu liệp báo, La Kiều ngẩng đầu, đón gió rơi lệ.

Con trai thật hiểu chuyện, không được, cậu tuyệt đối không thể để bọn nhỏ bụng đói mà ngủ như vậy! Ít nhất cũng bắt một con thỏ hoang này nọ ăn dằn bụng.

La Kiều quyết định, cho dù La Sâm cùng La Thụy lăn lộn làm nũng cũng không thể thay đổi. Huống chi, sinh sống trên vùng thảo nguyên này mấy tháng, cậu sớm đã quen thuộc. Cho dù gặp nguy hiểm cũng nắm chắc cơ hội trốn thoát. Mấu chốt là có thể tìm được thức ăn cho đám nhỏ! Không khỏi ngừa đầu nhìn lên tán cây, nếu cậu có thể bắt được con khỉ kia thì tốt quá…

Con khỉ vervet trên cây thấy La Kiều đột nhiên đứng lên, hai mắt sáng rực nhìn về phía mình thì lập tức cảnh giác. Nó biết liệp báo không biết leo cây, nhưng ai biết gia đình liệp báo đói meo này có nghĩ biện pháp đối phó khỉ hay không?

Sóc đất từng nói với nó, phải coi chừng một con liệp báo đực tiến hoa mang theo ấu tể! Bởi vì thực đơn của con liệp báo kia ngày càng giống hoa báo.

La Kiều nhìn lên cây, cân nhắc xem có biện pháp nào làm con khỉ đuôi dài này leo xuống hay không, khỉ vervet thì đang nhìn xuống gốc cây, hi vọng mình có thể sống sót qua tối nay, nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Hai bên lẳng lặng nhìn nhau, cho dù khả năng nhìn ban đêm của khỉ vervet không tốt nhưng nó vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm uy hiếp dưới gốc cây.

Mông Đế lần theo mùi cùng tung tích La Kiều đuổi tới thì thấy hình ảnh như vậy.

Liệp báo dưới gốc cây cùng con khỉ vervet trên cây đang ‘liếc mắt đưa tình’…

Mông Đế cụp đuôi, cúi đầu, nương theo bóng đêm cùng bụi cỏ che dấu vòng ra sau cây vú sữa, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai leo lên cây. Móng vuốt sắc bén bấu chặt vào thân cây để lại từng đạo dấu vết, vụn gỗ theo động tác của nó bong ra từng mảng, khỉ vervet trên cây cảm nhận được nguy cơ, nó vừa kêu to vừa nhảy tán loạn trên nhánh cây. Mông Đế không hề lo lắng sẽ giẫm phải khoảng không hay rơi từ trên cây xuống, nơi này là lãnh địa của nó, nó quen thuộc mỗi tấc đất, mỗi khối nham thạch, mỗi một cây!

Khỉ vervet sau khi liên tục né tránh vài lần công kích rốt cục cũng bị dồn vào tuyệt cảnh, gần như tuyệt vọng đứng trên ngọn cây mà lớn tiếng kêu.

Mông Đế không chút do dự bổ nhào qua cắn cổ khỉ vervet, hết thảy, đều đã xong.

La Kiều còn chưa kịp phản ứng, Mông Đế đã gặm khỉ vervet leo xuống. Đi vài bước đặt con mồi trước mặt La Kiều, khỉ vervet bị thương rất nặng nhưng vẫn chưa ngừng thở.

“Ăn đi.”

Ăn? !

“Ngươi cứ nhìn nó chằm chằm, không phải muốn ăn nó sao?”

Được rồi, cậu quả thật nghĩ vậy, nhưng ngẫm lại, đột nhiên bị người khác biến mong ước thành sự thật. Cậu nên cảm thấy may mắn vì rốt cuộc có thứ để ăn, hay ghen tỵ hận với Mông Đế đã dễ dàng bắt được con khỉ kia?

Mông Đế thấy La Kiều chậm chạp không động đậy thì nghiêng đầu, liếm liếm bên gáy La Kiều, lại liếm lỗ tai cậu: “Ta không giết nó. Vẫn còn tươi lắm, ngươi có thể yên tâm ăn. Ấu tể ngươi mang theo cũng có thể ăn.”

La Kiều tuy hơi ngốc nhưng không ngu dốt. Cậu đã nhận ra thái độ Mông Đế có biến hóa, hơi khó hiểu động động lỗ tai, nhìn Mông Đế: “Sao ngươi đột nhiên đối tốt với ta như vậy?” Tuy trước kia Mông Đế cũng chăm sóc cậu, nhưng chưa bao giờ đề cập tới La Sâm cùng La Thụy!

Mông Đế thấy La Kiều khó hiểu, lại liếm lỗ tai cậu một chút rồi biến hóa hình thái, ôm La Kiều vào long, mặt chôn sau gáy cậu, hé miệng cắn, âm thanh từ nơi gắn bó truyền ra: “Ngươi tốt lắm, ta sẽ đối tốt với ngươi, phi thường phi thường tốt…”

La Kiều cơ hồ bị cánh tay Mông Đế giam trong lòng ngực đối phương, cân nhắc lời nói cùng thái độ của Mông Đế một chút, cậu mơ hồ cho ra đáp án: này anh bạn, không phải hiểu lầm ta hi sinh làm anh hùng cứu mỹ nhân đi?

Cậu có nên giải thích với Mông Đế một chút không? Dù sao cũng không nên lừa gạt một người có tâm linh thuần khiếu như vậy a, La Kiều băn khoăn. Nhưng nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói ‘Người đẹp, tuy ta thích ngươi, nhưng lúc ấy kì thật là ta bị bức bách, ta vốn muốn đi đường vòng a?’

Nếu nói vậy, Mông Đế có trực tiếp cắn chết mình không?

Bất quá, hiện giờ nó cũng cắn rồi… chết tiệt, rất đau a! Còn nữa, móng vuốt đang sờ đâu đó? ! Đứa nhỏ còn đang ở đây a, này này!

La Kiều từ chối một chút, kết quả giãy dụa không có hiệu quả. Mông Đế một tay ôm, tay kia thì túm lấy da lông sau gáy La Kiều, khiến cho cẩu phải ngẩng đầu, một ngụm hôn lên miệng người ta.

Không ngoài dự đoán, một miệng lông.

Mông Đế rời miệng La Kiều, phun lông, xoa xoa lỗ tai cậu: “Biến lại đi.”

“…. cái kia…” La Kiều muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt vàng nhạt của Mông Đế nhìn chằm chằm thì thực không có cốt khí, thỏa hiệp.

Mông Đế hài lòng, cúi đầu, bịt mồm.

La Sâm cùng La Thụy từ lúc đầu đã bị xem nhẹ nhìn nhìn nhau, lựa chọn không để ý tới con hoa báo đang cùng ba ba cắn mỏ nhau. Hai tiểu liệp báo đi tới bên cạnh khỉ vervet, con khỉ ban ngày dám cười nhạo bọn nó đã sắp thở hết hơi.

“Anh trai.” La Thụy vừa nuốt nước miếng, vừa hỏi ý kiến La Sâm: “Vừa nãy con hoa báo kia nói cho chúng ta, đúng không?”

La Sâm dùng móng vuốt đẩy đẩy con mồi một chút, ngẩng đầu nhìn hoa báo, đối phương lúc này đang bận rộn cắn ba ba bọn nó, thấy nó cùng em trai tới gần con mồi cũng không phản đối.

“Ừm, chúng ta hẳn có thể ăn.”

“Thật tốt quá!” La Thụy hoan hô một tiếng, sau đó chạy tới ôm bắp chân La Kiều: “Ba ba, ăn thôi!”

La Kiều đang vội vàng hít thở trong nháy mắt tỉnh táo lại, dùng sức túm tóc Mông Đế, cuối cùng cũng đẩy ra chút khoảng cách.

“Con ta muốn ăn cơm!”

Mông Đế cúi đầu nhìn La Thụy đang ôm bắp chân La Kiều, lại nhìn La Sâm khẩn trương chạy tới, nó xoay người túm lấy sau gáy La Thụy, tay còn lại thì ôm La Kiều, trực tiếp đưa hai cha con tới bên cạnh khỉ vervet.

“Ăn đi. Ta đi săn. Ăn xong thì đứng ở đây, đừng chạy loạn.”

Dứt lời, Mông Đế một lần nữa biến thành hoa báo, biến mất trong bóng đêm.

La Kiều nhìn phương hướng Mông Đế biến mất, lại nhìn con mồi cùng hai đứa con trai, rốt cục dục vọng lấp đầy bụng cũng chiến thắng.

“Quên đi, ăn đi đã.”

Hai tiểu liệp báo vừa xé con mồi, vừa thì thầm: “Vừa nãy ngươi cố ý tới ôm chân ba ba đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Không sợ hoa báo cắn ngươi à?”

“Có ba ba ở, không sao đâu.” La Thụy vừa liếm vết máu bên miệng vừa nói: “Nó muốn giành ba ba với chúng ta, ta chán ghét nó! Nhưng ba ba lại thích, hừ!”

La Sâm nghiêng đầu, nhìn bộ dáng ung dung của La Thụy, được rồi, nó chọn lựa tin tưởng anh em của mình. Nó cũng chán ghét tên kia! Thực chán ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.