Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường

Chương 27: Cô nãi không muốn tình tiết cẩu huyết!




Đa số tất cả mọi người đã bắt đầu sắn tay áo, chuẩn bị quyền cước phấn đấu ở trong Mộc Ái! Đây là thời đại mới, bọn họ phải phát huy chiếu sáng thời đại!

Mà một số ít người uể oải cúi đầu, bọn họ là những người hôm nay trêu chọc đến Mịch Nhi, có đám người buổi sáng trốn việc tò mò vây xem cô, có quần chúng buổi trưa ở trong phòng ăn chỉ trỏ bất bình với cô, còn có những người trực tiếp chê bai chửi bới nhân phẩm cô, những nhân viên ghi hận tung lời đồn giả dối . . . . . .

Mà sắc mặt khó coi nhất, không thể nghi ngờ là mấy người phụ nữ ngồi sau lưng Mịch Nhi, tất cả đều mang vẻ mặt như chết chắc, biết mình thật sự đắc tội với người không nên dây vào, biết họ sẽ không có đường sống. . . . . .

Chấn động mãnh liệt đã khiến bọn họ không dám hành động ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, mang theo vẻ mặt như có tang.

Nếu như Mịch Nhi chỉ là một bác sĩ có y học cao siêu, danh tiếng lan xa, như vậy dù cô muốn trừng trị bọn họ, thì cũng chỉ giới hạn ở một mức độ, cùng lắm họ cũng chỉ cắn răng kìm nén, nhưng mà, bây giờ cô lại là người nắm quyến ở trong Mộc Ái, mỗi người trong Mộc Ái đều nằm dưới quyền của cô, cô muốn trả thù người nào thì có thể hủy diết người đó hoàn toàn, quả thật là dễ như trở bàn tay!

Cuộc đời của bọn họ, chắc chắn sẽ tối tăm mù mịt. . . . . .

Sau khi tiếng ầm ĩ kinh sợ ở trong hội trường giảm đi, Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, hé môi cười nguy hiểm, lấy giọng điệu khiến cho mọi người run rẩy nói: "Mới vừa rồi đã giới thiệu về vị hôn thê của tôi, bây giờ cũng nên giới thiệu về tôi một chút, tôi cũng coi như người nhà của Mộc Ái, về sau chúng tôi cũng sẽ tiếp xúc rất nhiều. Mọi người nên biết, người trong nhà họ Triển cực kỳ bao che, tôi càng xuất chúng hơn, đối với vị hôn thê Mịch Nhi của tôi, tôi sẽ không tiếc bất cứ gì bảo vệ cô ấy. Hôm nay tôi giao cô ấy cho bệnh viện Mộc Ái, dĩ nhiên là hi vọng mọi người có thể sống chung, nhưng nếu như tôi nghe được có người bắt nạt cô ấy, bôi nhọ cô ấy, thì đừng có trách tôi xuống tay không chút lưu tình!"

Hiện trường cười đùa gật đầu hứa hẹn, dĩ nhiên phần lớn trong lòng bọn họ thầm nghĩ, nhất địnhbản thân sẽ không mở mắt chêu chọc cấp trên cao nhất, làm sao có thể dám bắt nạt bôi nhọ Mịch Nhi, mà những người thành phần bé nhỏ, bọn họ chỉ dám rụt thân, có tật giật mình không dám lộ diện, muốn cố hết giảm sự tồn tại mình xuống.

Hôm nay bọn họ đã dùng nhiều cách ức hiếp Mịch Nhi, bây giờ bọn họ tình nguyện để cho tiểu thư Mịch Nhi trách tội bọn họ, nếu không đổi lại là Liên Tĩnh Bạch, bọn họ không còn đường sống!

"À, còn có một việc!" Liên Tĩnh Bạch chợt nghĩ tới, giọng nói anh dịu dàng kiên định tuyền khắp hội trường, "Có một việc cần phải tuyên bố, đôi mắt của tôi từ hai mươi năm trước cũng chỉ nhìn mỗi Mịch Nhi, chưa bao giờ nhìn sang bất kỳ người phụ nữ nào khác! Nếu vừa rồi tôi nhìn Mịch Nhi, không cẩn thận để cho người khác cảm thấy tôi đang nhìn mình, thì tôi muốn nói, hi vọng những người đó không cần hiểu lầm ý tôi, không nên suy nghĩ linh tinh!"

Mới vừa rồi khi anh đi xuống cũng nghe được rất nhiều người phụ nữ thét lên nói anh đang nhìn bọn họ, vì để phòng chuyện ngoài ý muốn, anh lại nhiều lời đề phòng. Về sau Mộc Ái sẽ là nơi Mịch Nhi bắt đầu sự nghiệp, anh sẽ thường xuyên đến bệnh viện đưa đón cô, nếu như có người phụ nữ nào đó tự mình đa tình hiểu lầm ý anh, làm ra việc kích động ảnh hưởng tình cảm của anh và Mịch Nhi, anh rất giận.

Lời Liên Tĩnh Bạch không chút lưu tình, trực tiếp đánh vào lòng những người phụ nữ ở trong hội trường, trái tim họ đã bị tan vỡ, biết Liên tổng có vị hôn thê sẽ không thích họ, ngay lúc này lại bị anh vạch trần tất cả ảo tưởng!

Mấy người phụ nữ ngồi sau Mịch Nhi luôn luôn lên tiếng sắc mặt càng như tro tàn, lời Liên Tĩnh Bạch giống như châm độc đâm vào tim họ. . . . . .

Xong rồi, không chỉ có Mịch Nhi ghi hận bọn họ, đến Liên Tổng cũng không bỏ qua cho họ, anh thật sự sẽ báo thù cho hôn thê!

Chẳng lẽ, chờ đợi bọn họ sẽ là địa ngục sâu thẳm?! Nếu như họ rời khỏi thành phố K, thậm chí rời khỏi đất nước, có thể tránh được một kiếp không. . . . . .

"Đi thôi, không nên ở đây nói vậy. . . . . ." Mịch Nhi bị lời thổ lộ của Liên Tĩnh Bạch làm cho đỏ mặt, liền lôi kéo ống tay áo anh nói, "Bây giờ còn đang tiến hành hoạt động, chúng ta nên lên sân khấu!"

Liên Tĩnh Bạch gật đầu, mỉm cười dắt tay Mịch Nhi, kéo cô cùng nhau đi về phía trước.

"Mục cô nương --" Alex chợt kéo vạt áo Mịch Nhi lại, tất cả chuyện mới xảy ra anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng hết được thân phận Mịch Nhi, nhưng mà, thấy Mịch Nhi muốn vung tay áo đi theo người ta, anh ta theo phản xạ giữ Mịch lại.

"Buông tay!" Mịch Nhi nhíu mày, lặng lẽ tránh thoát bàn tay Alex, không biến sắc trốn sang bên cạnh Liên Tĩnh Bạch.

Cô là vị hôn thê của Liên Tĩnh Bạch, làm sao trong trường hợp này lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác! Cho dù cô và Liên Tĩnh Bạch đều biết Alex là một viên kẹo dính người, nhưng cũng không thể ngăn cản người khác nói bóng nói gió!

Cả ngày hôm nay cô bị tai tiếng với Alex đã buồn bực, cô không muốn tiếp tục sinh ra phiên bản hoang đường nhiều hơn!

Liên Tĩnh Bạch hơi xoay người, anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như chim ưng tập trung vào Alex.

Anh tỏ ra khí thế còn mạnh hơn cả dòng điện, dời núi lấp biển đánh về phía tên tình địch này, dùng mười vạn sát khí xâm nhập toàn thân Alex, ngang nhiên áp đặt kinh sợ!

Thân thể anh cao lớn, tướng mạo anh tuấn, áp bức đè nén, khí thế hơn người, không có chỗ nào mà không nghiền cho Alex tan thành mảnh vụn, Liên Tĩnh Bạch im hơi lặng tiếng ném bom tình địch, muốn cho anh ta tự biết xấu hổ!

Mà Alex luôn luôn cầm dao giải phẩu nhất thời lụi bại, làm sao anh ta chịu được ánh mắt mang phần sát thương, toàn lực phóng thích quyết đoán như vậy, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản tấn công của Liên Tĩnh Bạch!

Thoáng chốc anh ta bị công kích tê liệt toàn thân, mỗi một hành động đều không dùng được, chỉ có thể ngồi liệt ở trên ghế dựa, mà cánh tay mới vừa kéo Mịch Nhi lại, giống như mất tất cả cảm giác.

Lúc này Liên Tĩnh Bạch mới thu hồi ánh mình sắc bén giống như dao găm, anh hừ một tiếng với Alex, mới dịu dàng khoác eo Mịch Nhi, đi về phía trước.

Alex cứ trơ mắt nhìn Mịch Nhi bị Liên Tĩnh Bạch đưa đi như vậy, đưa mắt nhìn hai người đi xa, từ từ cách xa thế giới của mình.

Cuối cùng chờ Alex lấy lại sức lực, Mịch Nhi đã sớm được Liên Tĩnh Bạch đưa len sân khấu, bọn họ đứng cùng nhau như Thần Tiên Quyến Lữ, chính là bích nhân xứng đôi nhất thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.