Phượng Hoàng

Chương 14




Dương Tiếu Tâm không ngừng oán thầm trong bụng, lại tiếp tục nghĩa vụ hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Dư Lãnh. Chốc chốc, nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn kẻ tiêu sái lỗi lạc đang đi trước mặt, sau đó ngẩng đầu rủa hắn vấp đá nát mặt, sau đó bị nhốt trong thiên lao, ngày ngày bị nữ nhân trêu đùa, dùng khổ qua bạo cúc hoa.

Triệu Thanh Phong đi bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt âm u của nàng cũng có chút rợn người. Hắn có phần thắc mắc mối quan hệ giữa tên thư sinh hèn mọn này cùng vị đại tướng quân Dư Lãnh kia, bởi hắn biết, nếu hai người bọn họ không có bất kì dính dáng gì, thì hắn cũng đã không phải cùng tên thư sinh này đến phủ, mà thay vào đó, là đến pháp trường.

Suy đoán rằng Dư Lãnh là người đứng sau tên thư sinh kia vừa hiện lên đã bị hắn nhanh chóng bác bỏ. Tuy có thể Dư Lãnh biết được chuyện về Triệu gia, nhưng nếu hai người họ cùng hội cùng thuyền, tên thư sinh kia chắc chắn sẽ không bày ra bộ mặt đen thui như vậy. Đen đến mức, cách một lớp mặt nạ mà hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Khi bước vào cửa phủ tướng quân, Dư Lãnh thu xếp người đưa Triệu Thanh Phong vào một căn phòng nhỏ ở viện phía Đông, bản thân hắn thì nhét một viên thuốc vào miệng Dương Tiếu Tâm, sau đó đưa một mình Dương Tiếu Tâm đi theo hắn.

Sau khi nuốt dược, hai mắt Dương Tiếu Tâm tối sầm lại, nàng đương nhiên biết mình vừa bị ép uống Thất Sắc. Thất Sắc là loại dược khiến người dùng mất đi thị giác tạm thời, muốn giải độc cần Thanh Nhật, phối chế kì công. Loại thuốc này đương nhiên ít khi hiển lộ trên giang hồ, nhưng cũng không hẳn là trân quý khó cầu.

Dương Tiếu Tâm đương nhiên không muốn uống thuốc, nhưng nàng thừa hiểu, không uống không xong. Chưa kể đến việc nàng không rõ mục đích của Dư Lãnh, kể cả nếu biết, thì cũng khó lòng thoát khỏi đệ nhất tướng quân của tân Hùng triều. Ngày trước thành công lừa được hắn, chẳng qua là do hắn đang bận phong thanh tuyết nguyệt, hơn nữa còn quá tự tin vào ám vệ của mình, nên mới thất thố.

Dương Tiếu Tâm ngoan ngoãn dựa vào tiếng bước chân của Dư Lãnh mà đi theo, dọc đường không dám hó hé chút nào. Dư Lãnh cũng chẳng mở miệng, càng lười giúp đỡ. Hắn đi thẳng đến phòng mình, đợi nàng vào phòng rồi khép cửa lại, sau đó mở mật thất.

Dương Tiếu Tâm đi theo hắn, cảm thấy vào phòng đã lâu mà đường còn dài như vậy, hiển nhiên là có mật thất. Thật không ngờ rằng nàng lại được vinh dự ghé vào nơi bí ẩn này của đại tướng quân, không biết nên cảm thán thế nào mới phải a ~

Nàng đương nhiên không tin tưởng hắn muốn ‘Kim ốc tàng kiều’, vì nàng đang giả trang, tuy không muốn thừa nhận, nhưng thực sự vẻ bề ngoài của nàng hiện nay bình thường đến thảm hại, hơn nữa còn là nam nhân. Dư Lãnh tuấn tú phong độ ngời ngời như vậy, ắt hẳn không có khẩu vị nặng đến mức đó a ~~~

Dư Lãnh nhốt nàng ở đó, không để nàng ăn uống hơn một ngày một đêm. Lúc hắn quay lại, miệng nàng đã sớm khô khốc nứt nẻ, bụng có chút cồn cào, mắt lại tối đen khó chịu, thế nhưng nàng thậm chí không thèm kêu một tiếng, nếu không phải nhờ hơi thở đều đều của nàng, có lẽ hắn tưởng nàng đã chết.

“Nói đi, lúc trước là sao?” Trong thanh âm của Dư Lãnh không chút tình cảm dư thừa.

“Ngươi phải biết đạo lý đãi khách, ít nhất cũng phải hối lộ cái gì đó cho ta… Ta rất khát, có hỏi nữa, ta cũng không đáp lại đâu… Ngươi tốt nhất mau nhanh nhanh mang cho ta một vò nước đầy, nếu có thể, ngươi cho ta một vò rượu hảo hạng đi, nếu có lòng tốt, đừng quên bỏ một phiến băng lạnh vào… Nếu không có nước, ta chết khát, ngươi có hỏi cũng chẳng ai trả lời a ~” Dương Tiếu Tâm không nói thì thôi, một khi đã mở miệng, phải nói cho kì hết… Aizz aizz, đã hơn một ngày không có ai để trò chuyện, thật sự rất khó chịu mà… Công phu đấu võ miệng của nàng, nếu không chăm chỉ luyện tập, trái lại còn có thể phản phệ, khiến nàng bứt rứt không yên a ~

Khóe mắt Dư Lãnh có chút co giật…

Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn một vò nước, đưa tay hất vò, nước từ trong vò tung ra, cách Dương Tiếu Tâm chừng vài bước chân. Dương Tiếu Tâm nghe động, nhưng không né tránh, mà trực tiếp vươn cần cổ dài, linh hoạt tiếp được mấy ngụm nước, chỗ nước còn lại chuẩn xác bắn vào người nàng, khiến đầu nàng ướt đẫm.

“Sảng khoái… Thực sảng khoái a ~ Tướng quân, đa tạ vò nước của ngài, vừa có thể uống, lại có thể tắm… Ngài có thể đi được rồi!” Nàng thở dài một hơi thỏa mãn, sau đó trực tiếp xua đuổi hắn.

Dư Lãnh nhíu mày, tiến gần đến nàng, thô bạo đưa tay bóp cổ họng nàng: “Chắc ngươi cũng biết ta không phải là loại người có kiên nhẫn? Mau nói!”

“Dư Lãnh tướng quân, trước khi trả lời, ta muốn hỏi ngài một câu…” Không đợi hắn kịp tiếp lời, Dương Tiếu Tâm tiếp lời “Nếu ngài cất giữ một bí mật lớn, trả lời xong cũng phải chết, không trả lời cũng phải chết, ngài chọn cách nào?”

“Ta đương nhiên thà chết không trả lời” Hắn nhướng mày, có chút thản nhiên, tiếp lời “Nếu ta không bị hành hạ đến mức… Sống – không – bằng – chết!”

Dương Tiếu Tâm có chút giật mình, mồ hôi lạnh rơi đầy trán… Thảm rồi, người này không thể đùa, cũng không thể tranh thủ chút lòng thương hại nào… Không hổ là đại tướng quân! Ngoan tuyệt! Quá ngoan tuyệt!

Nhưng nàng thực sự rất nghi ngờ, khi bị dùng hình tra hỏi so với lúc hắn dùng hình khi biết được sự thật, cái nào sẽ thê thảm hơn đây?



Được rồi, xem như là “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” vậy! Nàng có gan đùa giỡn, cũng có gan chịu tội!

“Ngài cứ hỏi, tiểu nhân nguyện ‘Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’*!” Nàng khảng khái ưỡn ngực trả lời.

“Rất có phong phạm…” Hắn nhẹ nhếch môi “Vậy ngươi nói xem, một nữ nhân như ngươi, đêm hôm khuya khoắt, đến…”



Tới đây thì hắn cũng phải ngập ngừng rồi!

Mãi một lúc sau, hắn quay lưng tiếp lời:

“Đến tìm bổn tướng quân ta để làm gì?”

Chú thích:

*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Biết thì sẽ nói, không biết thì cũng không lừa gạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.