Phượng Hoàng Trù

Chương 20




Một màn này vốn rất là bình thường, nhưng khi vào trong mắt người đang đứng ngoài cửa, lại thành... một đôi gian phu dâm phụ không biết xấu hổ!

Có phải ba ngày nay, cô đều ở cùng một chỗ với người đàn ông này hay không?

Khi nghĩ tới khả năng này rất có thể xảy ra, hai tròng mắt Sở Trạm Đông trở nên âm trầm vô cùng, khẽ híp lại, dưới đáy mắt hiện lên vẻ xơ xác tiêu điều, nhưng rất nhanh đã biết mất.

Nhất là khi hắn đứng ở đây đã được một lúc, thế nhưng hai người kia cũng không hề phát hiện, vẫn còn thân mật đút nước cho nhau uống!

Hàn Tử Tây, gần đây đúng là cô làm tôi phải rửa mắt mà nhìn lại a!

Lần đầu tiên, Hàn Tử Tây không có lập tức cảm giác được sự tồn tại của Sở Trạm Đông, bởi vì suy nghĩ của cô vẫn còn chìm đắm trong quá khứ!

Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn không thể nào quên được!

Làm sao cô có thể quên được, bởi vì đó chính là một mạng người a!

Có ngay thẳng nhiều hơn nữa, tuy bởi vì cô ấy chết trẻ, đừng nói là mười ba năm, cho dù là ba mươi năm, thậm chí cả đời này, cái tội này bọn cô cũng không thể nào gánh hết được!

Người nọ đối với Sở Bích Đình rất quan trọng, cơ hồ không ai sánh bằng, cho nên Sở Bích Đình hận cô, chính là điều đương nhiên!

Thật ra trước khi chuyện đó xảy ra, coi như là khi đối mặt Sở Bích Đình, cô cũng có thể chỉ cần không quá mức quan tâm, nhưng hiện nay giữa hai người họ có loại phản ứng lớn như vậy, là vì...

Nhưng điều làm cô không biết nên làm gì, đó là khuôn mặt của Âu Dương Lâm cùng người nọ, thật sự rất giống nhau!

Hàn Tử Tây bình tĩnh ngước mắt lên nhìn xem Âu Dương Lâm, không tự chủ được, hốc mắt của cô lại hơi nóng, cánh tay bất giác nâng lên, đưa đến gần gương mặt của Âu Dương Lâm, lẩm bẩm nói: "Anh Khuynh!"

Anh.... ! ! ! !

Sở Trạm Đông còn không có phản ứng, thì một thanh âm của đồ vật rơi xuống đã vang lên từ phía sau lưng hắn!

Một đồ vật vừa xuống đất, mùi thơm của canh gà lan ra, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.

Không thể trách Từ Lộ ngạc nhiên, thật sự là...

Diễn biến này có phải con mẹ nó quá nhanh hay không!

Một giây đồng hồ trước, cô còn đang suy nghĩ làm cách nào để hai người trở nên thân cận hơn, vậy mà...

Bất quá cô chính là đi bưng một chén canh gà đến, tại sao xưng hô của hai người lại trở nên thân mật như vậy?

Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết chuyện sao?

Hay vẫn phải nói, thật ra lúc trước hai người lạnh nhạt đều là giả bộ thẹn thùng?

Càng nghĩ càng có thể, nếu không làm sao thừa dịp không có ai ở đây, ngay cả cách xưng hô thân mật đều cũng gọi rồi!

Không đúng, trong nay vẫn có người a!

Vị đại ôn thần đứng ngoài cửa này, không phải cũng là người sao?

Hai người Hàn Tử Tây cùng Âu Dương Lâm nghe thấy tiếng động, cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn theo hướng phát raâm thanh, nhưng khi nhìn thấy Sở Trạm Đông đã đứng đó không biết từ lúc nào, ngay cả chân mày hay khóe mắt đều mang theo ý cười, thì hai con mắt sắc sảo của Hàn Tử Tây lại rất thản nhiên trầm xuống.

Mặc dù Sở Trạm Đông đang cười, nhưng có lẽ là từ đầu đến chân của hắn đều mặc một cây đen, cho nên khi Từ Lộ đi ngang qua người hắn để vào bên trong, cảm nhận được khí thế của hắn, làm cô không nhịn được rùng mình một cái.

Người đàn ông này không phải là Sở thiếu đại danh đại đỉnh sao? Tại sao một nhân vật lớn như vậy lại đột nhiên xuất hiện ở ngôi nhà nhỏ của cô, hay là vì Hàn Tử Tây?

Rõ ràng chính là đáp án này!

Nếu không, người này thân là Sở thiếu gia, cũng sẽ không ăn no rãnh rỗi, tản bộ đến ngôi nhà nhỏ này của cô?

Rõ ràng có thể làm cho sở thiếu đến tận nơi đây, thì rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?

Đại boss và nhân viên?

Bạn bè nam nữ bình thường?

Hay là kim chủ và tình nhân?

Tuyệt đối không thể nào là vợ chồng, Sở thiếu chính là người đứng đầu của Ngũ thiếu, giá trị có thể lấy kim cương để tính!

Bất luận là quan hệ gì, đều không thể nào vui mừng được, bởi vì...

Cô nhìn ra được, cậu em họ của cô thật sự đã có loại tình cảm kia đối với Hàn Tử Tây!

Vì Hàn Tử Tây mà ngay cả chuyến đi công tác quan trọng kia cũng không đi, mỗi ngày không có chuyện gì làm đềuchạy tới đây chăm sóc, cái này không phải là yêu thì là cái gì?

Đúng là đúng là...

Nửa đường nhảy ra tới vị này Trình Giảo Kim, cũng quá là xui xẻo rồi, sự nghiệp chinh phục người đẹp của em họ cô không phải sẽ như trên đống lửa sao?

Bốn mắt nhìn nhau, tuy nhiên cũng không có ai mở miệng, ánh mắt hai người lưu chuyển, u quang lóe lên, Từ Lộ vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại bị Sở Trạm Đông đoạt trước.

Hai tay hắn hắn đút vào túi quần, giống như cười mà như không cười, hướng phía trước cất bước, buồn bã nói: "Mới vài ngày không gặp, có phải vợ yêu đang nhớ đến anh hay không!"

Từ lộ: "..."

Cái gì.... Vợ yêu...!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.