Tôi sống trong một
căn biệt thự rộng rãi nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố khoảng một
tiếng đi xe. Khuôn viên vườn vô cùng thoáng đãng, không trang hoàng cầu
kì, chỉ có một cái cây hoa mộc lan lâu năm vô cùng vĩ đại trước nhà, ở
phía dưới có một chiếc phản gỗ lớn, cách mặt đất khoảng ba mươi phân,
thường được dùng làm chỗ thưởng trà ngắm trăng của tôi. Mẹ tôi là một
hoạ sĩ có tiếng, sinh ra và lớn lên ở Pháp nhưng lại vô cùng đam mê lịch
sử và văn hoá của Việt Nam, quê hương, cội nguồn của bà, lẫn của tôi.
Mặc dù sinh trưởng tại Paris, trình độ tiếng Việt của bà vẫn vô cùng
tốt, thường xuyên nói chuyện với ông bà tôi. Chiếc phản gỗ này chính là
mảnh kí ức rõ rệt nhất còn xót lại của tôi về bà.
Ngày ấy, mỗi
đêm trăng tròn, bà lại mang trà bánh ra phản, cùng tôi ngắm trăng. Mỗi
lần như vậy, bà lại kể cho tôi rất nhiều câu chuyện khác nhau, về tuổi
thơ của bà, về tuổi trẻ nông nổi của bà, về quê hương Việt Nam của chúng
tôi, nơi tôi chưa một lần đặt chân đến. Tôi từ bé đã không đến trường,
chỉ ở nhà học với các gia sư, từ tiếng Anh, tiếng Pháp, văn học, lịch
sử, sinh học, đều đủ cả. Chỉ có riêng tiếng Việt là bà muốn tự mình dạy
tôi.
Ngoài các môn văn hoá và tự nhiên, mẹ tôi rất chú trọng cho
tôi phát triển sở thích riêng. Bà không ép tôi phải học bất cứ thứ gì
tôi không thích, nhưng luôn nói tôi phải có một mơ ước, và theo đuổi nó
đến cùng. Phải sống hết mình, cố gắng không ngừng, trải nghiệm thật
nhiều, thế mới là sống. Tôi không vẽ được như bà, nhưng tôi lại có một
niềm đam mê không hề nhỏ với đàn cello. Mẹ tôi luôn ngồi nghe tôi tập
đàn chăm chú, và cho dù tôi chơi tệ đến mức nào, bà cũng luôn mỉm cười
khen hay. Tuy vậy, lần cuối cùng tôi chơi cho bà, đã chơi thành công bản
(... Chưa nghĩ ra). Không như mọi lần, thay cho nụ cười ấm áp vui vẻ,
lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy bà khóc. Lúc đó tôi còn nhỏ, thực
sự không hiểu chuyện, chỉ nghĩ rằng tôi chơi dở quá nên mẹ mới khóc.
Nhưng mẹ tôi chỉ lắc đầu nói rằng, “Chính vì con chơi quá hay, nên mẹ
mới khóc... Quả nhiên là chảy cùng một huyết thống...”
Bây giờ nghĩ lại, mẹ tôi không chơi cello, cả ông bà, cậu tôi cũng không ai chơi nhạc, vậy rốt cuộc tôi giống ai?
...Giống ông ta?
Tôi
lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt, quay người bước đi vào nhà. Căn biệt thự
được xây theo kiến trúc nhà truyền thống của Nhật Bản, không có tầng
lầu, chỉ mở rộng theo bề ngang, trải dài khắp mảnh đất. Vì sống một
mình, đồ đạc vốn cũng không nhiều, không gian lại càng trở nên rộng lớn,
trống trải. Từ đó tôi sinh ra sở thích sưu tập đồ cổ, tranh và sách
hiếm, để che lấp vào khoảng trống đó. Bản thân vốn vô cùng chán ghét sự
cô độc, nên càng không ưa không gian rỗng, nhưng vì căn nhà này chính là
món quà mẹ tôi để lại, lại còn đích thân thiết kế. Tôi không nỡ thay
đổi nó.
Căn nhà khoảng một trăm mét vuông, ban đầu có hai phòng
ngủ đã biến thành một, căn phòng còn lại dùng để cất di vật của mẹ tôi.
Chăn ga gối nệm, mỹ phẩm, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp trang trí hệt
như khi bà còn sống, thậm chí mùi nước hoa cũng thế. Đối với tôi, thỉnh
thoảng vào phòng ngồi mang lại cảm giác bình yên đến lạ. Như thể bà vẫn
còn ở đâu đó quanh tôi, dõi theo tôi.
Bên cạnh phòng của bà là
thư phòng, với bốn bức tường phủ đầy sách, chính giữa là một cái lò sưởi
điện, với ghế sopha bọc da xám nằm hai bên. Đây là nơi tôi thu thập cái
loại sách vở ghi chép và nghiên cứu. Nghiên cứu về tôi, thứ nghiệt
chủng dị dạng này.
Sau nhiều lần tự sát không thành, tôi bắt đầu
tìm hiểu các cách tự sát hiểm độc nhất, từ độc dược đến mổ bụng tự sát.
Tuy nhiên, độc dược vào người tôi lại biến thành thuốc bổ, dao cứa vào
tay ngay lập tức liền lại, đâm vào người thì không chảy máu, vết thương
nhanh chóng khép miệng lại. Treo cổ tự sát thì nghẹt thở, khó chịu vô
cùng, nhưng có treo được một lúc dây liền đứt. Cho dù tôi có dùng bao
nhiêu sợi dây thừng đi chăng nữa, kết quả vẫn là như vậy. Kể cả xích sắt
cũng đã thử qua. Quả nhiên không thể chết. Tôi thậm chí còn thử uống
thuốc ngủ quá liều, mong bị sốc thuốc, nhưng kết quả là ngủ liền một
mạch đến tuần sau. Cũng đã thử thiêu cháy bản thân, thậm chí đổ xăng dầu
lên người. Tuy lửa cháy rất lâu, nhưng đừng nói đến bỏng rát, tôi ngay
cả đau cũng không cảm thấy.
Đó là lúc tôi bắt đầu hoảng loạn, và
càng ghê tởm chính bản thân mình. Tôi bỏ đói bản thân mình hơn hai tuần
trời, cả người gầy sọp, má hóp lại, tay chân gầy gò, chỉ có da bọc
xương. Cả người mặc dù mệt mỏi rã rời, nhưng đêm đến lại thường xuyên
trằn trọc, ngủ không yên giấc, nên bọng mắt rất to, lại thâm quầng, mặt
mày vô cùng phờ phạc. Suốt thời gian đó, tôi trông không khác gì một bộ
xương di dộng, chỉ tồn tại hoàn toàn dựa vào nước. Người bình thường đói
mấy tiếng đồng hồ đã bắt đầu bực bội khó chịu, một ngày cả người đói
meo, chẳng thiết làm gì cả. Hai ngày đã xây xẩm mặt mày, bụng kêu rồn
rột. Đến thời điểm một tuần, thường xuyên bị hoa mắt, đi đứng thăng bằng
không ổn, hay bị choáng rồi vấp ngã. Đến tuần thứ hai, tôi chỉ biết nằm
tại chỗ, mặc dù rất đói, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện ăn tôi lại nghĩ
bản thân sẽ hồi phục, rồi lại tiếp tục phải sống một cuộc đời sống không
ra sống, chết không ra chết, cơn đói lại được cuốn trôi xuống bằng một
chai nước.
Gần hết tuần thứ hai, khi tôi rơi vào trạng thái nửa
tỉnh nửa mê, có một người tìm thấy tôi. Do quá mệt mỏi, nên đến mở mắt
tôi cũng không muốn làm, thực sự chỉ muốn ngay lập tức chết đi cho nhẹ
nhàng. Như nghe được ý nguyện của tôi, một thanh kiếm lạnh ngắt đâm
xuyên vào ngực tôi, ngay qua tim. Trong một tích tắc đấy, các giác quan
của tôi như bừng tỉnh từ cơn đau thấu tâm can. Cái lạnh từ lưỡi kiếm kim
loại sắc lẻm, đi với cái cảm giác da thịt, nội tạng bị xé rách không có
từ ngữ nào có thể diễn tả được. Thật khác với lúc bản thân tự đâm mình,
có lẽ là do người ra tay vô cùng dứt khoát, không chút lưu tình, trực
tiếp chọn tim mà tấn công. Sau vài giây để não kịp phản ứng, tôi thở vô
cùng nhẹ, để tránh vết thương thêm đau đớn, từ từ ngước lên nhìn kẻ đâm
mình. Tôi cắn răng, nhả từng chữ một, “Tại...sao...?”
Y mỉm cười, nụ cười đầy ma mị.
“Đau
chứ?” Dứt lời, y nắm lấy cán, xoay nhẹ lưỡi kiếm, xoáy sâu hơn vào vết
thương của tôi. Cơn đau nhói bất ngờ truyền đến khiến tôi không kìm được
phát ra một tiếng kêu nhỏ. “Đau đúng không?”
Không dừng ở đó, y
lấy chân đặt lên bụng tôi, chà chà chân lên đó. “Bụng rỗng như vậy,
chẳng còn miếng thịt, miếng mỡ gì cả. Thật là kém hấp dẫn!” Y bĩu môi,
rút từ trong túi ra một chiếc bánh mì kẹp thịt xá xíu vẫn còn nóng hổi,
hương thơm ngào ngạt lập tức bủa vây khắp không gian, đánh bật mọi suy
nghĩ khác trong đầu tôi. Bạn biết cách tra tấn một người tàn bạo nhất là
gì không? Bạo lực quả là rất đau đớn và đáng sợ. Nhưng con người ta vẫn
có thể duy trì sự tỉnh táo của bản thân trong một khoảng thời gian nhất
định. Cách tra tấn tàn bạo nhất chính là đánh vào tâm lý của một người,
khiến họ đến một chút nhân tính cũng không còn, phá vỡ tinh thần của họ
và biến họ trở thành một con vật chỉ biết hoạt động theo bản năng sinh
tồn. Và đối với một kẻ không ăn gì trong suốt hai tuần trời như tôi, thì
đem thức ăn để trước mặt tôi không khác gì giọt nước tràn li cả.
Đưa chiếc bánh mì lên gần mũi, hít hà mấy cái. Y khoái chí cười. “Thế nào? Thơm chứ hả?”
Giây
phút đó, não bộ tôi đã loại bỏ hoàn toàn mọi tín hiệu về cơn đau, tất
cả mọi sự tập trung đều đổ dồn về ổ bánh mì. Tôi có thể cảm nhận tuyến
nước bọt bắt đầu hoạt động mạnh mẽ hơn, mắt không rời khỏi mục tiêu.
“Ngươi
muốn nó phải không?” Y đưa ổ bánh mì lại gần hơn, khiến nước miếng tôi
chỉ trực chờ tuôn trào. Tâm trí tôi mất dần đi khả năng suy nghĩ thấu
đáo, tất cả chỉ còn lại sự thúc đẩy không ngừng để lao tới giựt ổ bánh
mì về phía mình rồi cắn một miếng thật to. Mắt tôi mở to, nhìn về phía
đấy thật chăm chú, miệng nuốt nước miếng liên tục.
Có nên ăn?
Trong một tích tắc, một suy nghĩ còn chút tỉnh táo kéo tôi trở lại với
thực tế. Nếu như tôi ăn ngay lúc này, có phải là tôi sẽ lại sống tiếp?
Phần con trong tôi lập tức phản bác lại, “ĂN!!! Ngươi phải ăn, NGAY LẬP
TỨC!” Hai dòng suy nghĩ trong đầu tôi như vũ bão đánh nhau tới tấp,
tranh đấu liên hồi, khiến đầu tôi bắt đầu ong lên.
“Sao nào?
Không muốn sao?” Tôi cắn môi im lặng, không dám nói gì. “Nếu vậy, thật
đáng tiếc. Ta ăn vậy.” Nói rồi y há miệng cắn một miếng thật to. Tiếng
vụn bánh mì giòn rụm vang lên, là một cú tát thật mạnh vào mặt tôi. Sau
đó là tiếng đồ chua giòn giọng rôm rốp vang lên từ miệng y, và gương mặt
thoả mãn đó khiến tôi nhanh chóng mất đi sự bình tĩnh của bản thân.
“Patê với bơ kết hợp với cái mặn mà của xá xíu và chua chua ngọt ngọt
của đồ chua giòn tan cùng vị cay the the của ớt. Quả là một tuyệt tác!”
Nói
đến đây, tôi bằng một cách nào đó, cảm nhận được một luồng sức mạnh vô
cùng mạnh mẽ truyền đến khắp tứ chi. Trong một tích tắc, tôi nắm chặt
lấy chân hắn, kéo thật mạnh xuống. Có chút bất ngờ, y mất đà ngã chúi về
phía trước, nhưng nhanh chóng đưa tay ra làm đòn bẩy bật người đứng dậy
như bình thường. “Thế nào? Tức giận không? Đúng rồi, tức giận đi! Cho
ta thấy sự giận dữ của ngươi nào!” Như muốn khích bác kích động tôi, y
cắn thêm một miếng thật to nữa, rồi nhìn tôi nhếch mép vừa nhai vừa xuýt
xoa.
Bằng hết sức bình sinh, tôi giựt thật mạnh bản thân dậy,
kéo thanh kiếm thoát ra khỏi phần đất dưới người tôi. Mặc dù lúc đứng
dậy vẫn còn choáng váng, nhưng tôi không còn cảm nhận được cơn đau nữa,
lấy hai tay áp vào thanh kiếm rồi từng cái một kéo thanh kiếm ra khỏi
ngực tôi. Quăng thanh kiếm xuống đất, tôi gào lên một tiếng thật lớn,
lao về phía y. Từng động tác của tôi từ điên loạn vồ vập lấy ổ bánh mì,
theo trí nhớ bắt đầu sử dụng những kĩ năng võ thuật mà cậu tôi dạy. Mặc
dù vẫn còn khá thô bạo và thiếu độ chuẩn xác của kĩ thuật, nhưng từng
chiêu một đều công kích vào những phần nguy hiểm trên người y: yết hầu,
mắt, bụng trên, thận. Tôi như một con thú hoang, luồn lách vào kẽ hở,
tung một bàn tay vào cằm hắn, ngay khi đầu y bật ngửa ra sau liên hích
cùi trỏ vào ngay giữa ngực một cú thật mạnh, vô cùng dứt khoát. Nắm lấy
vai y, tôi dùng đầu gối thúc liên tục vào bụng hắn. Tuy nhiên, hắn một
chút xi nhê cũng không có, tìm cách bắt lấy tay tôi để vặn khớp, nhưng
liền bị tôi đoán trúng, nhanh chóng lùi ra xa.
“Nào nào, mạnh mẽ
lên nữa! Chẳng đau đớn gì cả. Ngươi muốn nó mà, đến đây mà dành lấy này.
Ha ha ha!” Y cười lớn, móc tay khích tướng tôi.
Tôi nắm chặt
tay, lấy đà lao đến, bật chân lên tung một cú đá trên không nhắm ngay
mặt hắn. Nhưng ngoài dự kiến của tôi, chân tôi trong chớp mắt đã bị hắn
nắm chặt, ném thật mạnh xuống nền đất. Tôi mất đà, lại bị ném nên cả
người cứ thế đập thật mạnh xuống đất. Có chút đau đớn liền truyền đến
não bộ, nhưng chưa phải tất cả. Ngay sau đó, y dùng chân móc vào bụng
tôi, hất cả người tôi lên cao, ngay sau đó liền dùng đầu gối để tiếp đón
cả thân hình của tôi. Một cơn đau đớn tột cùng, xương cốt như vừa bị
đập gãy vài cái, truyền đi khắp người.Xách cổ áo tôi lên, y nhìn chằm
chằm vào mặt tôi, cặp lông mày níu chặt lại, vô cùng nghiêm túc.
“Từ khi nào mà người trở thành yếu đuối như vậy hả?”
Thấy tôi im lặng thật lâu, hắn lại hỏi. “Ngươi muốn chết đến vậy sao?”
Tôi quay mặt đi, gật đầu.
“Tại
sao? Là do ngươi nhát cáy không dám đối đầu với việc mình có những khả
năng khác người hả? Hay là do lo sợ người thân yêu của ngươi sẽ chết?
Ngươi lo sợ bản thân sẽ lại hại chết gia đình của mình sao?”
Nghe
đến đây, như dò trúng mìn, tôi bùng nổ, lao vào hắn ta, nắm lấy cổ hắn,
gào thật to. “Ngươi im đi! Ngươi thì biết gì chứ?! Ngươi làm sao hiểu
được cảm giác vì bản thân mình mà người thân phải sống khổ, chết khổ?
Ngươi làm sao hiểu được cảm giác của ta, sống không bằng chết, ngày ngày
thức trong dằn vặt, ngủ trong sợ hãi?”
“…” Im lặng một hồi, hắn nhìn tôi, đôi mắt bỗng buồn bã đến lạ. “Hiểu hay không, cũng là ta biết.”
“Nhưng
chỉ vì thế mà từ bỏ cuộc sống của bản thân, chính là vô cùng ngu ngốc,
vạn lần không thể tha thứ cho sự hèn nhát của ngươi được. Ngươi biết
người ta chết đi sẽ đi đâu không? Chính là được quyết định lên thiên
đàng, xuống địa ngục hay tiếp tục đầu thai đó. Mà các loại tự sát như
ngươi ấy hả, chính là đi hẳn tàu express xuống tầng sâu nhất của địa
ngục, sống cảnh đày đoạ dày xéo bị quạ rỉa thịt cho đến vĩnh hằng.”
Nghe
đến đấy, tôi cho dù ngờ ngợ không tin nhưng nghĩ cảnh bị quạ rỉa thịt
hằng ngày, hằng giờ, hằng đêm, không ngừng nghĩ cho đến vĩnh cửu, sống
lưng tôi vẫn chợt lành lạnh.
“Thế nhưng mà, tệ quá. Bây giờ ngươi
có muốn cầu xin xuống địa ngục, được chết cũng không được đâu. Vì số
phận của người sinh ra chính là một sự sai lầm. Và cái giá của sự tồn
tại của ngươi, chính là sự cô độc, thống khổ đến vĩnh cửu. Đích thị
chính là, ngươi không bao giờ có thể chết, cho dù có bị nổ banh xác cũng
vẫn sẽ tồn tại.”
Mặc dù đã đoán được bản thân có số cao, khó
chết, nhưng không ngờ tôi lại là kẻ bất tử. Một kẻ bị nguyền rủa với khả
năng không bao giờ chết.
Hết chương bốn