Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 7: Nghề cũ




Tôi sinh ra chính là để đem đến tai ương cho loài người, đem đến bất hạnh cho những người yêu thương tôi. Sự tồn tại của tôi đã gián tiếp hại chết mẹ tôi, bị sát hại một cách tàn nhẫn giữa đồng hoang ngập tuyết. Cha tôi là ai, từ bé vốn đã không bao giờ biết nhưng có lẽ ông cũng chưa bao giờ cần một đứa con như tôi. Cậu tôi một mực yêu thương đưa tôi về nhà chăm sóc sau khi mẹ tôi qua đời. Dạy dỗ, chăm lo, nuôi nấng tôi nên người đánh đổi lại là gì? Mười sáu tuổi, năng lực kì lạ bộc phát. Tôi bắt đầu nhìn thấy những sợi chỉ kì lạ nối từ người này sang người kia. Có cái màu đỏ, có cái màu vàng, có cái lại màu tím. Sau đó mới biết đấy là những sợi chỉ định mệnh, nối những số mệnh có duyên nợ lại với nhau. Bên cạnh chúng là sợi chỉ sinh mạng của họ. Nếu một sợi dây sinh mạng dần mất đi sắc màu của chúng, nghĩa là số họ đang tận, người ngợm yếu đi, rất nhanh sau đó sẽ chết. Cũng có những người không một chút thông báo, đứt mệnh, đột ngột mà chết đi.

Không lâu sau khi tôi nhận ra bản thân có khả năng quái đản kia, tôi cũng nhận ra được cậu tôi ngày một yếu đi. Có hôm còn đột nhiên bất tỉnh, người nóng ran, sốt rất cao. Khi tỉnh dậy lại ho ra máu, mắt mờ đi trông thấy. Nghi ngờ nhanh chóng được giải đáp, sợi chỉ sinh mạng của cậu tôi mới trước đó vẫn còn vàng rực rỡ, nay bỗng trở nên nhạt thếch. Trong khi bản thân tôi vẫn còn hoang mang trước những gì mình thấy, cậu tôi chợt lên tiếng. “Con gái, hãy lại đây với ta...”

Trong kí ức tôi khi đấy, nụ cười ấm áp tràn ngập yêu thương của cậu khi nói, ”Cậu có lẽ không còn sống được lâu nữa, có lẽ mệnh ta sắp tận. Con là đứa cháu ta thương yêu nhất trên đời này. Nhất định con phải sống thật tốt, phải thật hạnh phúc,“ vừa khiến trái tim tôi đau nhói, khoé mắt ươn ướt.

“Không đâu! Cậu nhất định sẽ khoẻ lại thôi mà! Cậu sẽ không phải đi đâu cả...” Nhất thời xúc động, tôi nắm lấy tay cậu, ra sức từ chối chấp nhận hiện thực đau lòng này. Và ngay khi tay tôi chạm vào tay cậu, cậu đột nhiên lên cơn ho dữ dội, máu chảy đầy tay cậu thấm xuống chăn ga giường trắng toát, mặt tái nhợt.

Đỏ và trắng.

Tôi ngay lập tức lùi lại, tay chân run rẩy, cảm giác như không còn có thể đứng vững được nữa. Tôi nhìn vào đôi bàn tay của mình, lại nhìn qua sợi chỉ sinh mạng của cậu ngày càng nhạt. Trái tim tôi chợt co thắt thật mạnh mẽ, phổi như bị bóp nghẹt, tôi không thể thở được. Chân tôi bất giác vẫn tiếp tục lùi, lùi, lùi ra thật xa. Đúng như tôi đoán, cậu ngừng ho.

“An Di, con đâu rồi?”

Giây phút đó, cả cơ thể tôi không ngừng run lên, sự sợ hãi cùng sự ghê tởm bản thân chiếm lĩnh lấy tâm trí tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là tôi phải rời khỏi nơi đây, đi thật xa, thật xa khỏi cậu.

“Con xin lỗi cậu. Con không thể ở lại đây nữa...” Từng câu từng chữ khi tuôn ra như được ám một tầng khí lạnh đến ngộp thở, khi đi đồng thời xé nát tâm tôi thành từng mảnh.

“Con nói gì vậy? An Di...” Cậu do mắt vẫn chưa thể nhìn rõ nên hốt hoảng đưa tay quờ quạng khắp nơi tìm tôi. Nước mắt tôi chảy ngày một nhiều, tôi phải đưa tay che miệng để không lộ ra tiếng nấc của mình. Tại sao lại đau như vậy chứ?

“...Con xin lỗi, cậu hãy quên đi đứa cháu bất hiếu này đi.” Tôi xoay người đi, lòng rối bời. “Vĩnh biệt cậu.”

Tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, cố gắng bỏ lại sau lưng tiếng gọi với đầy lo lắng và đau đớn của cậu. Tôi chạy về phòng mình, để lại một mẩu giấy. Ít nhất khi đọc được nó, cậu có thể an tâm quên đi sự tồn tại của người làm cháu như tôi.

Cảm ơn cậu vì những gì cậu đã làm cho con trong suốt những năm tháng qua. Cậu hãy sống thật tốt và con mong cậu hãy quên đi rằng Lỗ An Di này đã từng tồn tại.

Ra khỏi nhà, tôi lấy theo chiếc xe đạp của bản thân, tôi phải đi thật nhanh, thật xa khỏi nơi này. Giống như lời những người họ hàng với ánh mắt lạnh lẽo xa cách năm đó đã nói, tôi là một đứa trẻ bị nguyền rủa. Tôi chính là mầm mống tai ương. Là vì tôi nên mẹ tôi chết. Và cũng chính vì tôi, mà cậu tôi suýt chút nữa đã xảy ra chuyện. Cắn chặt môi, tôi đạp thật nhanh, lao ra đường đỏ chỉ với một ý định - tránh thật xa cậu ra. Mặc dù đã rời khỏi tầm mắt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy những sợi chỉ định mệnh của người tôi muốn thấy, và sợi chỉ của cậu đang dần hồi phục lại được sắc vàng ban đầu. Cuộc đời này có lẽ đã định sẵn ra rằng tôi đã được định để tồn tại một mình, sống trong bóng tối và cô độc bủa vây. Tôi chính là vật thừa thãi, là con vịt đen xấu xí trong bầy vịt trắng đẹp đẽ. Khác biệt ở đây là tôi bị cô lập không chỉ vì tôi trông khác bọn họ, mà chính là tôi đem đến tai hoạ cho họ, tôi có thể trở thành nguyên nhân khiến họ tận mạng.

Thứ dơ bẩn đáng ghê tởm như tôi, tại sao lại có quyền có mặt trên đời chứ? Vì tôi mà mẹ tôi phải chết, làm liên luỵ đến cậu, họ hàng thân thiết khinh bỉ tôi, đi học thì bị giáo viên coi thường, bạn bè cô lập. Mầm mống tai ương như tôi lẽ ra không bao giờ nên được sinh ra. Nghĩ đến đây, trong một giây phút tâm trí hỗn loạn, tôi quẹo đầu xe, lao thật nhanh về hướng cây cầu đá gần đấy. Tôi nhớ rất rõ con suối đấy mỗi mùa nước lên đều chảy rất xiết, đá ngầm cũng nhiều, nhảy xuống cho dù có biết bơi cũng sẽ không thoát được. Khi tôi đạp gần đến nơi, trời bắt đầu tối sầm lại, mây đen kịt kéo đầy trời, gió thổi ngày một mạnh hơn. Có vẻ như là sắp có giông bão.

Thời tiết tuyệt vời để nhảy suối tự sát phải không?

Tôi giấu chiếc xe đạp vào bụi rậm để phòng cho cậu cho người đi theo sẽ tìm được tôi mà phá hỏng kế hoạch của tôi. Khi lên đến thành cầu, mưa đổ xuống ồ át, rất nhanh sau đó tóc tai quần áo tôi đã ướt sũng trong nước mưa, gió thổi rất lạnh nhưng cơ thể tôi đã không còn run rẩy nữa. Tôi trèo lên thành cầu, dành chút thời gian ít ỏi còn lại để nhớ về những quãng thời gian đẹp đẽ ít ỏi của tôi với mẹ, những kí ức thoáng mờ nhạt trong trí nhớ của một đứa trẻ bốn năm tuổi ấy. Nhớ về quãng thời gian mười năm lớn lên trong sự quan tâm yêu thương của cậu, mặc cho bao nhiêu lời ra tiếng vào xì xầm bàn tán. Đối với một đứa trẻ bị nguyền rủa như tôi, nhận được chừng đấy yêu thương vốn đã là một điều kì diệu lắm rồi. Tất cả nên kết thúc và lúc này là tốt nhất.

Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong có thể gặp lại hai người.

Tôi trong làn mưa thô bạo tạt vào da thịt rát buốt, đứng dậy và không chút do dự nhảy khỏi thành cầu cao hơn năm mét khỏi mặt nước. Chớp mắt cả người tôi đã chìm trong làn nước lạnh ngắt giữa trời thu. Vì trời đổ mưa, cuốn theo đất đá trên thượng nguồn nên dòng nước đục ngầu, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả. Mắt tôi bị bụi đất dính vào vô cùng đau đớn, và khó chịu. Dòng nước siết cuốn tôi đi như một khúc cây nhỏ bé không thể vùng vẫy, toàn thân bị dòng nước nhấn chìm. Không những thế, vì đá ngầm rất nhiều và nhọn, thi thoảng cơ thể tôi lại va đập vào chúng, không cần nhìn thấy tôi cũng có thể chắc chắn cả người tôi đã có đầy vết thương toé máu. Nhưng những thứ đó không là gì cả so với việc liên tục bị dòng nước ấn sâu vào trong nước, hơi thở tôi ngày một cạn kiệt, ý thức dần rời bỏ tôi. Tôi chưa bao giờ biết rằng việc sắp chết lại đáng sợ như vậy, sức lực yếu dần, lồng ngực như muốn vỡ tung. Lạnh quá... Khó chịu quá... Tôi sợ...

Sau đó tất cả chìm vào bóng tối.

Lần kế tiếp tôi tỉnh lại là khi trời đã hừng sáng. Và tất cả những gì tôi nghĩ được là, “Tôi đã chết chưa?”

Tôi ngồi dậy, nhìn xung quanh. Không có thứ gì mang lại cảm giác quen thuộc cho tôi cả. Đây là thiên đường? Không đúng, kẻ tội đồ như tôi lẽ ra phải xuống địa ngục chứ? Nhưng mà, nói đây là địa ngục, tôi vàn ngạn lần sẽ không tin. Mọi thứ trông quá đỗi bình thường, giống hết thế giới bình thường vậy. Nghĩ một lúc, tôi lấy tay véo bản thân một cái thật mạnh. Đau điếng.

Vậy, tôi chưa chết?

Nếu không phải là tôi trên cánh tay tôi còn lại một vài vết cắt mờ mờ thì có lẽ tôi đã tưởng tất cả mọi thứ xảy ra hôm qua là một giấc mơ. Một giấc mơ thật điên rồ!

Tại sao tôi lại chưa chết? Tại sao các vết cắt này lại chỉ còn mờ mờ như vậy? Thậm chí chúng vẫn còn đang khép miệng với một tốc độ vô cùng nhanh nữa chứ? Rốt cuộc tôi là cái thứ gì vậy??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.