Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 34: Nhập học




Trộm liếc Đức Nhân đang nghiêm túc làm việc, vẫn kiểu một tay đút túi quần một tay lau dọn. Ách có thật là đang dọn không thế? Cậu ta hình như đang bày thêm việc cho tôi thì có, đừng làm lộn xộn nữa mà, tôi còn muốn về ăn cơm. Mẹ ơi con nhớ mẹ!!!

Nắng chiều chưa tắt hẳn, nhưng đã gần 6h, không ngờ muộn đến thế, nếu không nhờ ai kia thêm việc cho tôi làm, tôi cũng không khổ thế này. Tôi kéo Đức Nhân ra ngoài, khóa cửa rồi tất tả chạy đi tìm cô thư viện.

Sân trường chỉ còn lác đác vài sắc đỏ của hoa phượng, hè đã qua gần phân nửa, sắc cam nhuốm lên từng tán lá lung linh huyền ảo, khung cảnh nhẹ nhàng tĩnh mịch này đặc biệt làm người ta yêu thích. Bóng người quen thuộc đứng trước cổng trường, dáng vẻ chờ đợi mà rất tự do, mắt mông lung nhìn mặt trời đằng xa khuất dần. Tôi bất giác cười vui vẻ, vẫy tay chạy lại, như một đứa trẻ được mẹ đón về.

- Thiên Huy!

Hắn nghe tôi gọi quay lại nhìn, vẫn đứng yên chẳng có phản ứng, lúc này tôi mới nhìn ra, Đức Nhân đang đứng sau lưng hắn, tôi ra đến nơi thì cậu cũng đi mất dạng. Thiên Huy giúp tôi cài mũ, càu nhau hỏi tại sao tôi lại lâu thế.

- Bảo cậu về trước không phải đợi rồi mà?

- Sợ cậu đi lạc cứ sao?

Thiên Huy không bỏ qua cơ hội châm chọc, sau đó chạy vụt đi. Tôi ngồi phía sau vòng tay ôm lấy hắn, một ngọn lửa ấm áp nhen lên trong lòng, cảm thấy thật thoải mái, được quan tâm đặc biệt như vậy không vui sao được?

***

Khả Vũ cáu giận xách tại Boss Miêu quăng nó về phía tôi, tôi ngồi đung đưa trên xích đu trước nhà, ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Boss miêu làm vẻ ngoan ngoãn vô tội dụi dụi chui vào lòng, lưỡi mèo nóng rát liếm láp ngón tay tôi. Tôi bật cười, ngầm bao dung cho nó, chắc trên khăn mặt hay quần áo của em trai lại có lông mèo chứ gì, đàn ông con trai đừng hẹp hòi thế chứ. Ba tôi đang tưới cây cũng bật cười ha hả. Trong nhà chỉ có tôi và ba là hay chăm sóc cây cảnh, khoảng sân trước nhà được ba biến thành một vườn cây râm mát, mấy chậu phong lan lạ mắt treo lủng lẳng trên không trung, dàn hoa ti-gôn lan dài trên giàn che mát cả sân vườn. tôi đặc biệt thích loại hoa này, nhỏ nhỏ, hồng phớt, thanh lịch mà dịu dàng, đến mùa hoa nở dệt lên một bước thảm đẹp mắt, những cánh hoa phớt hồng bay nhẹ trong không trung, so với hoa anh đào của Nhật không hề thua kém. Khả Vũ chỉ trồng duy nhất một cây xương rồng ở góc khuất sân, cũng chẳng bao giờ thấy chăm sóc. Còn mẹ tôi? mẹ có ông xã đại nhân bên cạnh, đừng nói vườn hoa, dù mẹ có muốn nguyên một cái lồng kính đầy hoa sợ rằng ba cũng đáp ứng. Trên đời này người đàn ông tốt nhất bị mẹ cướp mất rồi, tôi hận a.

Tôi kéo ba ngồi xuống bên cạnh, đặt Boss Miêu trong lòng, khung cảnh này quả thật thập phần hạnh phúc. Ba chỉ cười tính trẻ con của tôi rồi huyên thuyên lo lắng bảo không biết mai sau tôi có ai dám rước không. Ba cứ chờ đi, con rể của ba phải là người toàn tài mới có thể lọt vào mắt đen của con. Tôi nũng nụi dụi vào người ba.

- Ba, ba đi công tác bỏ con lại con rất buồn, rất cô đơn, rất trống trải

- Không phải rào trước đón sau vậy, con muốn gì đây

- Thì chí ít lần sau ba đi, phải đem con theo nữa

Ba mẹ rất hay ra nước ngoài, nhưng tôi rất ít khi được xuất ngoại, ngoài một lần đi thăm họ hàng xa, tất nhiên có cơ hội phải bám chân đi theo rồi. Cái này là tôi đang học hỏi để du nhập làm quen với văn hóa nước bạn, không phải đi chơi đâu. Ba nhìn tôi một hồi không nói vì ba thừa biết mẹ sẽ không để tôi theo, chẳng khác nào đem một mối phiền phức ra ngoài biên giới, mẹ thà đem Boss Miêu xuất ngoại còn đáng tin hơn tôi. Ba à, là đàn ông trong nhà, là trụ cột gia đình ba phải mạnh mẽ lên chứ.

- Ba nghe theo mẹ con.

-...

Ba hết cứu nổi rồi!!!

- Nhưng nếu thành tích học tập của con tốt, ba sẽ suy nghĩ lại

-...

Vậy thì khỏi đi. Bàn đến vấn đề học tập với phụ huynh ư? Những từ được dùng nhiều nhất là " con học vẫn tốt" " bình thường", " Không có gì thay đổi ạ" tôi nói đã nhiều lần lắm rồi, mà phụ huynh vẫn cứ thích hỏi, chờ thành tích cuối năm đi là biết liền chứ gì? Thành tích của tôi vẫn tốt, nhưng ba mẹ tôi sẽ không thỏa mãn, Cứ tưởng tượng một buổi chiều, các bà mẹ ngồi nói chuyện với nhau, họ khoe về một thỏi son mới, bộ váy mới, đôi giày mới, ông chồng mới à nhầm ông chồng tốt của mình, và cả con cái nữa. Phụ nữ mà, khoe khoang đã thành bản chất rồi. Tôi không muốn nghe điệp khúc "con nhà người ta" huyền thoại nữa đâu. Mà rút cục con nhà người ta là đứa nào? đứa nào kia chứ? Có giỏi thì lôi nó ra đây tôi không cho nó đi bằng bốn chi tôi không theo họ mẹ.

Ôi định mệnh! Cuối năm sách vở chất cao như núi, mà tôi chính là tề thiên bị đè bẹp dưới chân núi, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ mình sẽ bị đè chết. Sách vở đẻ sách vở, bài tập đẻ bài tập, càng đẻ càng hăng, vậy thì kế hoạch hóa ở đâu ra? Thật lòng lo cho nền an nguy thế giới quá.

Boss Miêu nằm vắt người qua vai tôi, cắn cắn gặm gặm mấy ngọn tóc, kêu đến ong cả đầu. Tôi chẳng còn thời gian đoái hoài đến nó, xếp đồ xong vội chạy xuống lầu, tối nay tôi có tiết học thêm, không thể ở nhà cùng chơi với Boss Miêu được. Khả Vũ đứng nói chuyện phiếm với Thiên Huy, vừa trông thấy tôi liền kéo tay tống lên xe, như kiểu nó muốn đuổi tôi đi càng sớm càng tốt vậy.

- Cậu lại ra muộn

- Được chờ đợi là một niềm vinh hạnh lớn lao đấy, cậu chờ bạn gái thì được, chờ bạn thân thì lại không được sao?

- Hai cái này đâu có giống nhau?

Ánh đèn đường khoác lên thành phố bằng một chiếc áo mỏng, tôi ngước lên nhìn, mặt trăng mờ nhạt bị che khuất sau những cuộn mây khổng lồ, trắng đục trong vũ trụ đen tối bao la. Nhà cửa che khuất tầm mắt, đợt gió lạnh hòa vào không khí, mang theo chút ẩm ướt. Tôi run run ôm lấy Thiên Huy. Có lẽ sắp mưa rồi.

Tôi vừa về đến nhà thì trời đổ cơn mưa, đã lâu rồi trời mới đổ mưa, mát mẻ, thanh khiết, tôi không tự chủ được cũng vui theo, ngâm nga một bài hát trong họng. Khả Vũ đứng trước sân, tay vẫn cầm ô mắt đăm chiêu nhìn tôi, nó đang chờ tôi về. Tôi thích những giọt nước mát lành từ trên cao rơi xuống, thích hòa mình vào khoái cảm mà mưa mang lại, nhưng Khả Vũ không thích mưa hoặc là nó đặc biệt ghét.

Khi còn nhỏ, có một lần tô quên đem ô khi trời mưa, mà Khả Vũ ở nhà một mình, nhìn những tiếng sấm chớp xé nát bầu trời lòng tôi dấy lên nỗi bất an, vậy là bất chấp cơn bão bất chợt đổ về, tôi cứ vậy chạy vội về nhà, quả thật thấy Khả Vũ nép ở góc nhà vì sợ sét. Sau lần ấy tôi ốm một trận thê thảm, nghỉ hơn một tuần. em trai tôi cứ ngồi bên giường khóc suốt, từ đó nó không cho tôi ra ngoài dầm mưa nữa, mà cứ mỗi lần có sấm sét, ó lại chạy ra cửa sổ, nhìn thật lâu vào những tia lửa điện chớp lóe ấy, cho đến lúc bản thân mình không còn sợ nữa mới thôi. Tôi bật cười, chuyện hồi nhỏ lướt qua trong trí nhớ, mà vẫn sinh động rõ nét như thể mới xảy ra hôm qua. Lại nhớ có lần, Khả Vũ nước mắt ngắn dài nhìn tôi, nó hỏi tôi lớn lên có phải đi lấy chồng không? Tôi chỉ gật gật đầu, thì mẹ bảo lớn phải gả đi mà. Vậy là Khả Vũ đứng dậy dõng dạc tuyên bố "mai sau mà chị dám lấy chồng, em sẽ đi phẫu thuật chuyển giới cướp chồng chị, cho chị ế suốt đời". Bây giờ đến lượt tôi khóc bù lu bù loa, em trai tôi sao mà ác thế?

Khả Vũ pha cho tôi một ly cacao nóng, sau đó lục lọi chồng sách của tôi. Dáng người cao dong dỏng, khuôn mặt giống mẹ đến bảy tám phần, thái độ lạnh lùng kiêu ngạo càng làm đậm khí chất nam tính dần hình thành. Tôi chợt nhận ra, đứa em này đã lớn thật rồi, không phải thằng nhóc bé xíu ngày nào lẽo đẽo chạy sau lưng tôi đòi bế nữa. Nó không cần tôi bảo vệ nữa rồi. Mưa ngoài kia mỗi lúc một nặng hạt hơn, gió đập cánh cửa tạo lên những âm thanh ồn ào, tôi khép chặt cửa, đứng nhìn thành phố trong mưa, tâm trạng thay đổi như nước triều đông.

- Khả Vũ, năm nay em thi vào cấp 3 phải không? Định thi trường nào?

- Trường chị đang học, ở đấy rất tốt.

Tôi gật đầu, mắt vẫn hướng xa xăm. Có em trai tài giỏi như thế, làm chị như tôi cũng rất tự hào.

- Còn chị, chị thật sự định đi du học?

- Ừ, sau khi tốt nghiệp xong chị sẽ đến Pháp học, tất nhiên Thiên Huy và Tuyết Hoa cũng đi cùng, bọn chị hẹn trước rồi.

Tôi từng mơ ước một cuộc sống tự do tự lập nơi đất khách vừa học vừa làm, trải nghiệm để có thêm nhiều kinh nghiệm cho cuộc sống. Tôi, Thiên Huy, Tuyết Hoa cả ba chụm đầu tìm lấy một nơi để theo học cuối cùng dừng lại ở Pháp lãng mạn, vậy là bọn tôi hứa cùng nhau trải qua những khó khăn nơi xa lạ. Tôi cười vui vẻ, lời hứa đó từ 6 năm trước, sắp thực hiện được rồi.

Căn phòng tĩnh lặng, bao phủ bởi một ánh sáng mờ ảo, mưa vẫn chưa dứt, tiếng sấm rền gầm gừ trên bầu trời. Chính ngoại cảnh tác động đến tâm trạng con người, tôi ngồi suy nghĩ miên man. Không ít lần tôi thu mình lại một góc, thẫn thờ lang thang trong thế giới riêng mà mình tạo ra. Con người ai cũng có muôn vàn khuôn mặt, đối xử với mỗi người cũng khác nhau. Loại tình cảm tôi dành cho người mình yêu sẽ khác với loại tình cảm tôi dành cho gia đình, bạn bè. Chút xúc động này lại bị nuôi lớn thành khao khát, mãnh liệt khiến tôi cũng không thể khống chế. Mưa đêm thật buồn!

***

Cụp chiếc ô màu tím nhạt, tôi vẩy sạch nước trên người, đứng trước hiệu sách lớn do dự một hồi. Trong hiệu, tiếng đàn ghi-ta vọng ra, réo rắt tô đậm buổi chiều buồn, đưa mắt nhìn vào tấm màn ướt át trắng xóa đang giăng đầy trời, đến thăm anh vào một ngày mưa dường như không phải ý tưởng hay.

Kỳ Khôi vẫn say sưa với bài hát của mình, điệu nhạc da diết chạm đến đáy lòng, vang lên theo từng dây đàn cảm xúc. mái tóc nghiêng bồng bềnh, đôi mắt tràn ngập đam mê, tôi tự hỏi mình đã bị anh quyến rũ bao nhiêu lần? Thấy động, Kỳ Khôi quay lại nhìn, anh vẫn cười ngọt với tôi như vậy, khuôn mặt đầy hào hứng, dúi vào tay tôi một phong kẹo.

- Từ hôm qua đến giờ thời tiết không tốt nên chẳng có khách nào, may mà còn em đến không thôi anh buồn chết rồi

- Vậy là anh phải cảm ơn em rồi, em quả là đấng cứu thế

- Phải phải, đấng cứu thế nhận của tiểu nhân một lạy

Nhìn anh giả bộ cung kính tôi phá lên cười, nói chuyện với anh lúc nào tôi cũng thấy vui vẻ như thế, Kỳ Khôi giúp tôi tìm mấy cuốn sách hay, anh nghe tôi than thở về những chuyện lặt vặt trong ngày, còn tỏ ra rất quan tâm tôi. Nói thật anh là người con trai thứ hai mà tôi thích. Tôi vẫn ao ước có một anh trai, tiếc thay tôi lại là chị gái, giờ thì thỏa ước mơ rồi. Chúng tôi ngồi thêm chút nữa, cơn mưa ngoài kia không có dấu hiệu chấm dứt mà nặng hạt hơn, như thể bão sắp về, cây ven đừng ngả nghiêng theo gió lớn. Kỳ Khôi nhíu mày, kéo theo tôi lên lầu. Tôi ú ớ định nói gì đó, nhưng anh nhanh đến mức tôi chỉ có thể loạng choạng đi theo. Hiệu sách này có ba tầng, tôi chưa từng đi lên lầu, nên cứ để mặc anh kéo đi. Kỳ Khôi dừng lại trên sân thượng, tôi thấy anh đứng cô độc trong màn mưa, để tôi nép vào mái hiên, sau đó bắt đầu dỡ những chậu hoa treo lủng lẳng trên xà. Tôi bật cười với suy nghĩ của mình, hóa ra anh sợ mưa lớn sẽ làm hỏng những cây hoa này, anh đúng là có tâm hồn nhân hậu. Tôi giúp Kỳ Khôi gỡ những chậu hoa đặt vào chỗ an toàn. Kỳ Khôi nhìn tôi ái ngại, vì người tôi ướt từ đầu đến chân, dù sao anh cũng chẳng khá hơn.

- Đây là hoa lưu ly phải không?

Tôi hỏi, tay vuốt những chiếc lá mềm, Khỳ Khôi hơi ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó khẽ gật đầu. Tôi tất nhiên là biết, ba tôi thích hoa cỏ, nên tôi cũng hiểu đôi chút. Trong mắt tôi lưu ly không đẹp, loài hoa này chỉ nở đầu đông, mà lại chóng tàn, cũng không có vẻ đẹp kiêu kì, mà bình dị như một bông cúc dại. Có lẽ như vậy lại hợp với anh.

- Anh chợt nhớ mình chưa cất mấy chậu cây này, vậy nên mới kéo em đi cùng, để em dưới đó một mình anh không an tâm

Kỳ Khôi cúi đầu, xếp lại những chậu hoa, trầm giọng nói. Tôi hơi đơ một chút, cố xử lí dữ liệu anh vừa đưa ra. Cho xin đi, anh kéo tôi theo tôi mới không an tâm ấy, còn tưởng anh có ý đồ xấu gì. Nhưng thôi, nể mặt vẻ đẹp trai dạng ngời của anh, tôi sẽ làm một cô gái hiền thục e lệ cười.

Nhìn Kỳ Khôi lo lắng cho mấy chậu hoa, môi hơi mím lại, đầu nghiêng nghiêng, tóc nhiễu nước nhỏ xuống, theo một đường nét hoàn hảo mà vẽ lên, khuôn mặt điển trai thanh tú khiến tôi không khỏi ghen tỵ. Đôi lúc tôi còn thấy, anh thật sự là chị em tốt của mình. Nhưng bóng dáng của anh khom khom trong màn mưa khi nãy, không hiểu sao lại cô đơn đến nhói lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.