Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 32: Xuống bếp…




Tuyết Hoa mắt nhìn thứ trước mặt, cười ngốc nghếch, vẻ mặt lộ ra hẳn là sắc nữ lâu rồi chưa ăn thịt, tay sờ sờ vuốt vuốt vật mềm mềm trắng trắng.

- Khả vy, nhìn này sau khi cởi lớp áo dày ra sẽ để lộ áo trắng mỏng bên trong, bên dưới là da thịt căng tròn của thiếu nữ, vừa to vừa đẹp, lại trắng mịn màng, bóp nhẹ một cái nước sẽ chảy ra, đục trắng mà ngọt ngọt, liếm thích quá! A... nó như đang khiêu khích mọi tế bào của tao vậy, nhìn đi nhìn đi, đúng là một vẻ đẹp mê hoặc mà dâm đãng.

Tôi khẽ giật giật khóe môi, nhịn không được cầm gối quăng vào mặt Tuyết Hoa

- Con thần kinh, ăn mỗi quả vải thôi mà cũng bày đặt!

- Mày chẳng biết hưởng thụ nghệ thuật gì cả...

Tuyết Hoa không thèm đếm xỉa đến tôi, vừa bóc vải cho Boss Miêu, vừa mơ màng cảm nhận cái nghệ thuật tinh tế mà nó đặt ra. Tôi nằm dài trên giường giơ điện thoại trước mặt tiếp tục chơi game. Hôm nay là chủ nhật, nhưng ba mẹ tôi đều cầm tay nhau đi công tác cả rồi, bỏ lại đứa co nhỏ tội nghiệp bơ vơ côi cút là tôi đây ở lại trông nhà. Vậy là tôi chẳng thể đi đâu

- Ái chà chà trên confession trường mình lại có thêm vài lời tỏ tình nữa này

- Thì kệ người ta, mày cũng đừng có chỉ biết ăn không ngồi rồi đi chọc ngoáy thiên hạ, thấy nhà người ta cháy thì góp thêm tí dầu chung vui.

- Hay là mày lên đây tỏ tình với Thiên Huy đi, biết đâu lại thành

Tôi hừ lạnh đối với cái ý kiến của Hoa coi như không nghe thấy. Hôm nay Khả Vũ cũng không có nhà, ở nhà có một mình thật sự rất buồn, Tuyết Hoa cũng chỉ ngồi với tôi một lúc rồi vội đi, chắc anh hai nó đã về.

Tôi ngồi nhìn Boss Miêu than thầm, vậy là nhà chỉ còn mỗi hai chúng ta. Thôi thì làm con ngoan trò giỏi nhân lúc nhà không có người xắn tay lên dọn dẹp. Ấy là tôi nghĩ thế chứ Boss Miêu thì lại không muốn thế, con mèo này rất ngang ngược, nghịch ngợm vô đối cũng là do tôi quá sủng nịnh nó. Boss Miêu rất thích quậy phá, nó bám lấy người tôi mà nhảy phốc lên vai nghịch ngợm lọn tóc sau gáy. Tôi lau cầu thang, nó đi chân đen ngòm đầy đất in lên mặt sàn tôi vừa lau, đầy những vết chân mèo nhỏ nhỏ như hình bông hoa. Quên đi đây đâu phải giờ thưởng thức nghệ thuật? Tôi túm lấy nó quăng lên ghế vậy mà nó không biết điều grừ grừ nhìn tôi rồi cào cào lên mặt ghế. Chính xác mà nói, nhà là thiên hạ của Boss Miêu để nó oanh tạc.

Tuần trước ba tôi phát cáu vì bị Boss Miêu chiếm dụng laptop làm chỗ ngủ, khổ loài mèo có quan niệm cứ chỗ nào ấm là nhà mà, còn mẹ tôi thì tội nghiệp hơn, cái váy mẹ lăm le săn lùng ráo riết, được nó đem ra trưng dụng triệt để làm đệm lót. Tất nhiên Khả Vũ chẳng gặp vấn đề gì cả, đã nói rồi, em tôi không thích mèo, mỗi lần Boss Miêu vào phòng đều bị Khả Vũ túm tai quăng từ tầng hai xuống, dã man. Nhưng tôi mới là người khổ nhất, chẳng khác gì con sen của Boss Miêu. Một ngày 95% nó dùng để ngủ 5% còn lại chính là để ám tôi.

Tôi dọn dẹp đám lông mèo bám đầy sofa, dọn gối nằm của Boss Miêu, sau đó lại dọn thêm đống rác mà nó gây ra. Gì chứ Boss Miêu rất có khiếu xây dựng, nó đạp đổ lọ hoa, cắn rèm cửa, bắt bồ câu nhà hàng xóm, đấy nó làm kĩ sư xây dựng quá chuẩn còn gì?

" Méo méo, grừ grừ méo"

- Méo méo méo

" Grừ....méo méo

-Méo méo cái gì, để yên coi

Tôi tạm dừng cuộc đối thoại không phân biệt ngôn ngữ với nó, nhìn theo hướng nó kêu, ra là Boss Miêu đang ngắm mấy con chim ngoài ban công. Tôi nhún vai hừ lạnh

- Tưởng gì, chứ chim thì ở trái đất đầy, tao thấy suốt

Boss Miêu tròn mắt nhìn ôi, nó vênh mặt, đuôi hất qua hất lại tỏ ý không hài lòng, như thể đang kiêu ngạo mà nói với tôi rằng "mau lấy đĩa bay và cút về hành tinh của mình đi, đừng ở đây xâm chiếm trái đất". Rõ khổ, bị một con mèo khi dễ.

Dọn dẹp xong tôi ôm Boss Miêu đi tắm, tiện thể tôi cũng tắm luôn. Nha, cảnh nóng cảnh nóng không nên xem tiếp. Tuy Boss Miêu là đực, nhưng nó là mèo, nó không biết nói, mà dù có, cùng lắm nó cũng chỉ có thể kể với mấy con mèo nhà hàng xóm, tôi không ngại, Boss Miêu ngại gì chứ? Đám lông mèo bất trị bị vò nát dưới lớp bọt xà phòng. Vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, vậy mới biết, đối với tôi mèo là đáng yêu nhất... và cũng giỏi gây ức chế nhất.

Cục bông trắng vẩy vẩy nước trên sàn nhà tôi vừa lau, nằm chắn trước màn hình tivi, ngáp đến khoe cả hàm răng nhọn.

- Miêu à, mày cũng đâu có nhỏ bé xê ra cho tao xem phim

" Méo. Giang sơn là của trẫm việc gì trẫm phải nhường?"

- Miêu à, tao cho mày đến quán chị Ánh, mày cho tao xem phim được không?

" Trẫm đang ngự dụng, miễn làm phiền. Meo"

- Đại ca à, cho em mở tivi đi

Tôi ôm điều khiển, làm nhảm với Boss Miêu, gì chứ một ngày tôi giao tiếp ngôn ngữ với nó không dưới trăm lần. Boss Miêu hất tung tẩy cái đuôi xù lông, nhắm mắt nghiền ngẫm an hưởng, mặc kệ tôi năn nỉ, kể cả dùng bạo lực đe dọa. Con mèo này thành tinh rồi...

- Xem chị tôi có niềm tin dữ không kìa, cứ túm nó lẳng đi là được, sao phải chiều nó thế

Khả Vũ đi tập bóng về, khinh bỉ nhìn một màn, sao lại như vậy,đã bị mèo coi thường, bây giờ em trai tôi cũng coi thường, tôi thật sự không có khí chất vậy sao? Tôi ôm khư khư Boss Miêu, quyết không để em trai kéo tai nó, mèo chứ có phải thỏ đâu mà đòi để tai dài, rồi định lẻn đến quán Caffe Mèo của chị Ánh. Tôi vội lên lầu lấy túi xách, hình như còn nghe tiếng Khả Vũ càu nhàu với Boss Miêu

- Con mèo thối, sao mày cứ thích giành chị ấy với tao thế?

" Meoooo!"

- Khả Vũ, trả Boss Miêu đây, em nói gì với nó thế?

- Không có gì, em chỉ đang bảo nó phải trông chừng chị cẩn thận, chị mà đi lạc không phải bữa tối của em cũng đi luôn sao?

Tôi lườm Khả Vũ, nhờ một con mèo trông chừng chị gái, tôi không đáng tin đến vậy sao?

Cái gì gọi là hoa gặp hoa nở người gặp người yêu,cái gì gọi là sắc đẹp khuynh đảo chúng sinh? Nó chứ còn gì nữa???

Boss Miêu nằm trên bàn, gặm nhấm miếng bánh ngọt mà nó vừa cướp đoạt trắng trợn của tôi, sau đó tao nhã liếm liếm bộ lông trắng của mình. Tối nay về mà bị kiến bu thì chết mày nghe con, đừng hòng mà ngủ chung à. Chị Ánh khều vai tôi, cười gượng

- Mèo nhà em sẽ không quyến rũ hết "con" của chị chứ?

"con" mà chị ấy nói chính là lũ mèo đang kêu gào quanh đây, chị ấy coi tụi nó như người nhà, còn thề rằng thà bỏ chồng chứ không bỏ mèo (cũng vì thế mà chị đã có chồng đâu?). Tôi cứ để mặc Boss Miêu làm càng, nó vòng quanh quán, tán tỉnh bằng cách liếm hết con mèo này đến con mèo kia, đũy mèo mất nết, tôi còn chưa được nó liếm nhiều như vậy. Có nên cho nó làm công công không nhỉ?

Chọc chọc ly trà sữa như một thói quen, nhìn cái nắng oi ả ngoài kia, tôi chợt nhớ ngày đầu tiên gặp Boss Miêu, nó nhỏ xíu, mềm mềm như cục kẹo bông trắng xốp, ngoan ngoãn chui vào nằm cuộn tròn trong lòng tôi, chứ đâu có hống hách, sang chảng như bây giờ?

Chị Ánh từ trong quầy bước ra, mặt ngạc nhiên vô cùng, lắp bắp phun ra năm từ mà cả thế giới đều kinh hoàng...

- THẬT KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!!!

Sau tiếng hét của chị, tôi mới để ý Boss Miêu đang quấn quýt với một em mèo vàng rất xinh. Chị Ánh cứ xuýt xoa mãi, nói đây là giống mèo Ba Tư, con mèo này chị mới mua về, nên chưa thuần được, nó không cho ai lại gần, kể cả đồng loại, vậy mà Boss Miêu cái tên ngoại đạo từ đâu rơi xuống lại chinh phục được em mèo Ba Tư ấy. Tôi nào có biết nhiều về mèo? Tôi cũng chỉ nuôi mỗi Miêu nên ba tư hay bốn tư gì đấy tôi biết thế quái nào được.

Nhưng tôi biết để tiếp cận em ba bốn tư kia Boss miêu làm tuần tự theo các bước.

Bước 1:làm quen_Lân la đến bên đối tượng và gầm gừ ngôn ngữ của loài mèo

Bước 2: Tìm hiểu_Ngửi ngửi hít hít con nhà người ta, tìm cơ hội hôn trộm lên má sau đó lao vào liếm liếm ~~

Bước 3 Tấn công _ đại loại là bây giờ nó đã rinh được em ba tư kia rồi

Sao tôi thấy nó chẳng khác gì Thiên Huy cả, bạ đâu tán đấy, tôi xách Boss Miêu đi thẳng, không để nó có cơ hội tâm tình cùng em Ba tư kia, tôi còn chưa muốn lên chức bà nội nha.

***

Khả Vũ tiếp tục càu nhàu về việc quần áo nó dính đầy lông mèo, chắc Boss Miêu chui vào giỏ quần áo tôi chưa kịp cất đây mà. Tôi vội vàng chuồn thẳng, không muốn nghe ông cụ non kia thuyết giáo nữa. Boss Miêu nằm trên giường, dạng người theo thế "anh muốn ôm cả đất, anh muốn ôm cả trời" mặc dù nó không quá nhỏ nhưng lúc nào cũng chiếm hết nửa cái giường của tôi, dành cho tôi mỗi góc bé xíu. Ngày thì ngủ chương mắt sau đó đêm đến lại dửng mỡ cào cào gọi tôi dậy chơi với nó. Đúng là quá đau khổ mà!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.