- Lúc đó, tôi thật sự không cố ý đụng phải bạn. Chẳng qua…ơ…
- Chẳng qua là mi không nhìn thấy ta? – Tôi bất giác hỏi ngược lại nó.
-
Đúng vậy! Bạn không biết đó, tôi bị lạc mất chủ nhân. Hiện giờ tình
hình tôi rối rắm lắm! Không biết phải tìm ông ấy ở đâu nữa. – Nó vẫn
tiếp tục giải thích làm như tôi thật sự tò mò về chuyện của nó vậy.
Im
lặng một lúc lâu, bầu không khí ngột ngạt giữa chúng tôi liền lắng
xuống. Cũng chẳng ích gì khi tôi cứ mãi giữ đuôi của một con mèo, luôn
miệng tra xét nó. Nghĩ vậy, tôi quay bước, tiến về phía bệnh viện. Tự
nhiên, nó gọi với theo:
- Sẽ vô hiệu nếu bạn dùng cách đó!
Đột
nhiên, tôi không muốn đi tiếp nữa. Mặc dù, không hiểu nó nói gì, nhưng
sao trong lòng tôi nhận thấy: nó đã đọc hết ý định của tôi.
- Bạn
muốn nhập lại vào thân xác của mình chứ gì? Chuyện đó không dễ như bạn
nghĩ đâu! – Điệu bộ của nó như khoác lác với tôi rằng: nó có cách để tôi
trở về vậy.
- Thế mi nghĩ ta phải làm sao? Không lẽ cứ như thế
này mãi? Ta chưa chết, thân xác ta vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong đó. Nếu
không có cách để linh hồn và thân xác ta nhập lại làm một thì mi nghĩ:
dưới tình trạng này, ta sẽ duy trì mãi được sao? – Lúc này, tôi chẳng
còn giữ bình tĩnh được nữa.
- Đúng là một linh hồn mà không trở về với thân xác cũ, nhất định sẽ bị tan biến!
“Tan biến” – Thế có nghĩa là bản thân tôi sẽ chết sao? Hai từ ấy dường như đang trói chặt tâm trí tôi và rồi…
-
Bạn khóc sao? – Nó ngước lên nhìn tôi, nhìn gương mặt đang bắt đầu rơi
lệ của tôi. Từ lúc tỉnh dậy cho đến khi chạy ra đây, tôi cũng phải tự
phục mình sao có thể kiềm nén nước mắt hay đến thế! Nhưng có giỏi cách
mấy đi nữa, một khi đã quá sức chịu đựng, tôi sẽ trở nên yếu đuối, sẽ
mong muốn có được sự giúp đỡ từ ai đó. “ Mình nói không ai nghe thấy, đi
không ai nhìn thấy, cả chạm một ngón tay vào người khác cũng không
xong. Thì ai có khả năng giúp mình chứ?” – Tôi mất hết niềm tin, từ bỏ
mọi tia hy vọng và cảm thấy như cái chết chẳng cách tôi bao xa nữa!
-
Để chịu trách nhiệm về việc tôi cũng là một trong những nguyên nhân gây
ra tai nạn thì tôi…tôi sẽ giúp bạn! – Đôi mắt sáng của nó nhìn thẳng
vào tôi, hai đồng tử chẳng hề động đậy như bảo rằng: nó là một con mèo
đáng tin cậy.
- Thế…mi giúp ta như thế nào? – Nước mắt tôi ngừng rơi và đúng là lúc ấy, tôi đã hoàn toàn tin tưởng nó.
- Trước tiên, hai chúng ta cần phải đến chỗ này trước!
- Chỗ nào?
- Bạn cứ đi theo tôi là được!
- Khoan đã! Ít nhất nếu đã chịu giúp ta, mi phải cho ta biết tên mi chứ! Không lẽ muốn ta và mi xưng hô như thế này hoài à?
- À ha! Cứ gọi tôi là Su. Đúng. Tên tôi đấy! – Nó trông có vẻ rất vui mừng, cứ như đây là lần đầu tiên có người hỏi tên nó vậy.
………………………………..
Trời
còn tối đen như mực, mặc dù đã qua thời khắc của ngày mới nhưng cũng
chỉ vừa hơn 1h sáng. Băng qua bao nhiêu là khu phố, tôi và Su không dừng
ở đâu lại dừng ngay vị trí xảy ra tai nạn. Tôi đưa ánh mắt bực bội dọa
nạt nó:
- Này, Su! Có phải mi muốn khơi gợi lại kí ức đau buồn
cho ta không vậy? Nếu thế thì ta chỉ việc đứng sang một bên chờ đợi, còn
mi muốn tìm gì thì tìm!
- Dương Vy! Bạn phải đứng đây với tôi
đừng có mà biến đi đâu đấy! – Nó vừa cảnh giác tôi vừa đưa mắt tìm kiếm
xung quanh, như tưởng sơ sẩy một lát, tôi sẽ biệt tăm biệt tích chốn nào
không bằng!
- Mi biết tên ta à? Ta nhớ chưa nói với mi cơ mà! Mà
khoan đã, ngay từ đầu, mi rất là khác thường: biết hết suy nghĩ của ta,
lại nhìn thấy rồi còn chạm được ta, chưa kể đến việc mi là một con mèo
biết nói tiếng người nữa đấy!
- Và ngay từ khi gặp mặt, bạn cũng
bị lẫn lộn rồi đấy! Su tôi là linh miu, chứ không phải đơn giản là một
con mèo như bạn nghĩ đâu! A! Nó đây rồi! – Đang nói chuyện bình thường
bỗng Su hét lên một cái làm tôi muốn đứng hình luôn.
- Đó chỉ là một chiếc vòng đeo cổ thôi mà!
- Không, nó rất có ích đấy. Trong đó, là toàn bộ sức mạnh của tôi.
- Mi có dị năng sao?
-
Không phải dị năng mà là siêu năng đấy! – Nó quả quyết – Ông chủ tôi có
thể nói là một nhà tâm linh, mới hôm qua, hai chúng tôi vừa cập cảng ở
Thượng Hải, vậy mà mới chốc lát đã lạc nhau. Nhờ có chiếc vòng cổ, tôi
mới đến được khu phố này, đang định lần theo vết tích của ông ấy thì
đụng trúng bạn và đánh rơi nó ở đây. Chắc giờ này ông ấy đã vượt quá
phạm vi tìm kiếm của chiếc vòng rồi. – Ngó Su trông thật chán nản.
- Nó còn có chức năng như một cái máy dò tìm?
- Có thể nói thế!
Từng cơn gió lùa vào cửa sổ của mỗi nhà xung quanh, nơi mọi người vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ…
- Thế bây giờ mi định làm gì?
- Ông chủ nói ông ấy sẽ ở nhà một người bạn trong một thời gian khá dài nên chuyện tìm ra ông ấy ở đây là vô cùng khó khăn!
- “Dài” là trong bao lâu?
- Hình như tôi nghe được là…hơn 1 năm.
- Cái gì?.... Nhưng Su này, ta nghĩ chắc ông ấy sẽ đi tìm mi thôi nhỉ?
-
Hm….Tôi thì lại nghĩ: ông ấy sẽ tưởng tôi có thể tự chăm sóc được bản
thân, mà tôi vốn dĩ cũng đâu phải thuộc họ mèo thường nên chắc sẽ không
lo lắng gì đâu!
Hai chúng tôi lại chìm vào yên lặng. Rồi sau đó, Su nặng nề kéo chiếc vòng ra khỏi chỗ ngồi, ra hiệu bảo tôi đi theo.
- Tìm cũng tìm được rồi, tiếp theo hai chúng ta làm gì đây?
- Đến nhà bạn! – Một câu nói đó thôi cũng đủ làm tôi từ mệt mỏi sang trạng thái tỉnh táo.
- Mi không đùa chứ? Chỗ nhà ta có gì để làm đây?
-
Chúng ta cần gặp một người! Có thể ngoài tôi ra, người đó là người duy
nhất nhìn thấy bạn! – Nghe thêm câu nữa, tôi lại chẳng tài nào hiểu nổi
rốt cuộc, Su định làm gì?