Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 12: Giải ngọc




Mùa hè năm lớp 7 thế là kết thúc…

Bính boong…(Cạch)

-Bác ơi, hai bạn ấy đã thức chưa ạ?

-Tiêu Lam đấy à, cháu vào đi!

Dương Dương đẩy nhẹ cửa phòng và rón rén lại bên giường tôi. “Tiếng hét thất thanh”của nó lớn đến nỗi cả gấu cũng phải giật mình:

-Chị ơi! 6h rồi đấy. Dậy mà chuẩn bị không thôi trễ học bây giờ!

-Cho chị ngủ thêm chút nữa đi mà. Một chút nữa thôi…

Nó liền xoay chuyển kế hoạch, ghé sát vào tai tôi:

-TIÊU-LAM-ĐẾN-RỒI-ĐẤY!

Đó là một trong số những câu nói mà khiến tôi phải bật dậy ngay lập tức. Có lẽ công dụng còn hiệu quả hơn cả tuyệt chiêu đánh thức của mẹ (đánh thức bằng lời đe dọa: tôi sẽ không có phần cơm trưa). Có hai thứ khiến tôi phải sợ hơn hẳn: một là Tiêu Lam, hai là cơn đói. Chẳng hiểu vì sao tôi lại cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Tiêu Lam và nhiều lúc không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Không lẽ mình thích cậu ấy sao? Mỗi lần như thế, tôi liền gạt phắt suy nghĩ và tìm trò giải trí để trấn áp dòng suy tư của mình. Sau khi thắt cà vạt đâu ra đấy, tôi bước xuống lầu mà lòng có hơi thấp thỏm xen cả vui mừng: hôm nay mình lại được đi học chung với Tiêu Lam nữa rồi.

Tiêu Lam là một học sinh năng nổ và tốt bụng. Trong trường, cậu ấy có gần như cả một lực lượng fan hâm mộ nữ hùng hậu nhờ vẻ ngoài bảnh trai, phong thái lịch sự và luôn chủ động giúp đỡ người khác. Nhưng dưới góc nhìn của tôi, cậu ấy chỉ đơn giản là người tràn đầy nhiệt huyết và có thành tích học tập đáng nể. Hầu như, trên bảng công bố kết quả học lực toàn trường, cậu ấy luôn chiếm giữ vị trí số 1 với điểm số hoàn hảo. Năm ngoái, ngoại trừ Tiêu Lam, Dương Dương luôn đứng trong top 10 ở cả hai học kì và tôi có lẽ là đứa có kém hơn một chút: lọt top 50 trên tổng số học sinh trong khối 7 của trường là 180. Cũng đâu đến nỗi tệ phải không. Ít nhiều đó chính là thực lực của tôi. Món súp sáng của mẹ vừa mới xong, mẹ còn cho thêm cả phần bánh mì bơ ăn kèm. Đói cồn cào, tôi xông thẳng vào bếp và nghe thấy tiếng chào của Tiêu Lam:

-Chào buổi sáng, Dương Vy!

-Ừm…Chào buổi sáng! Cậu chờ hai chúng tớ có lâu không?

-Không sao vẫn còn đủ thời gian để chúng ta kịp lễ khai trường mà. Hai cậu cứ từ từ ăn, tớ ra lấy xe đạp trước.

Tiêu Lam đóng cửa đủ nhẹ để không làm phiền bữa sáng của gia đình tôi. Hai chúng tôi ngồi lên bàn ăn lia lịa, cốt không để Tiêu Lam chờ lâu. Chén xong miếng bánh cuối cùng, tôi đi rửa tay và nhanh chóng mang giày vào, gấp gáp khiến tôi suýt nữa quên luôn hộp cơm trưa nhưng thật may là mình nhớ ra kịp lúc! Sáng nay, bầu trời thật trong xanh, tôi thấy lòng khoan khoái dễ chịu vô cùng! Cả ba chúng tôi chuyện trò không ngớt về lớp học mới và câu lạc bộ mà mình sẽ tham gia. Tiếng cười rôm rả của các học sinh phía trước ngày một nhiều, tôi thấy có cả những cánh tay giơ lên chào của nhóm bạn cũ và ánh mắt có phần soi mói:”Hai cậu ấy lại đi chung với Tiêu Lam nữa rồi”. Thấy vậy thôi chứ tôi cũng là một người giỏi đọc suy nghĩ của người khác lắm đấy nhé mặc dù mấy cái tia nhìn đó khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy và chỉ biết cười gượng cho qua. Tiêu Lam đến phòng khai mạc trước chúng tôi. Dương Dương kéo tôi xuống căn-tin để mua cho nó lon nước ngọt mà tôi đã cá cược thua nó tối hôm qua. Thế là tiêu hết tiền quà vặt sáng nay của mẹ, ví của tôi lại rỗng tuếch không còn đồng nào. Vậy mà, Dương Dương lại còn tủm tỉm cười bên cạnh nhưng nụ cười ấy vụt tắt khi nó bắt gặp cái nhìn của tôi, lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt như dao găm của mẹ thật là có hiệu quả.

-Này, Dương Vy và Dương Dương kìa!- Một tiếng nói từ đằng xa khiến tôi tìm dáo dác xung quanh.

-Sáng nay, lại được đi chung với “chàng ấy” nữa rồi phải không?- Thì ra là Ngân Nhi bạn thân của tôi.

-Oa! Tớ ghen tị thật đấy! Vậy là một trong hai người sắp lên xe hoa phải không? Hi…Hi…-Tôi thấy giọng cười ấy nghe sao muốn nổi cả da gà.

-Đừng đùa với cậu ấy nữa kẻo không mặt cậu ấy lại như đầu tàu hỏa bây giờ! - Tôi thấy câu chen ngang giải vây ấy của Bạch Khải giống như đang theo tiến độ của Ngân Nhi thì đúng hơn.

-Đủ rồi! Hai cậu đến lúc nào vậy? Sao biết bọn tớ ở đây mà tìm?- Tôi bực dọc chuyển đề tài hòng để hai người còn nguy hiểm hơn cánh phóng viên nhà đài ấy quên đi chuyện của mình.

Ngân Nhi hãnh diện kể lại toàn bộ như thể chuyện theo dõi người khác là thú vui không bằng:

- Tớ và Khải thấy chị em cậu đang nói cười vui vẻ với Tiêu Lam trước cổng trường. Mới sáng sớm thôi mà, ba người đâu cần thân thiết thế, dù gì cũng lại học chung năm nay, vào lớp rồi hãy chuyện trò thỏa thích. Nhớ đừng quên mình với Khải là được.

Mặt của Dương Dương đã biến thành quả cà chua chín từ lúc nào. Con bé im phăng phắc không nói nên lời. Tôi đành kéo nó đi ra khỏi khu vực của mấy “kẻ gây rối” kia và dắt nhau lên lớp. Ngồi phịch xuống ghế, lòng nhẹ nhõm biết bao khi thoát khỏi cảnh bị hai người kia moi móc đủ thứ. Tôi nhìn lên chiếc bàn trống phía trên và thấy cặp của Tiêu Lam. Có lẽ cậu ấy đang bận bịu với việc sắp xếp cho buổi khai mạc năm học mới với các thành viên khác trong Hội Học Sinh. Tiếng trống vừa dứt, tất cả dãy lầu học sinh đều đổ xô xuống như thác nước. Xém tí hai chị em tôi lạc nhau. Khi đã ngồi vào dãy ghế lớp mình, cả gian phòng cất lên tiếng hát của câu lạc bộ hợp xướng, đón chào không khí tưng bừng của ngày tựu trường. Thầy hiệu trưởng trường A nhắc nhở học sinh vài điều xong, tuyên bố buổi lễ kết thúc và bắt đầu niên học tiếp theo. Theo như hằng năm, tiết đầu hôm nay chúng tôi sẽ gặp giáo viên chủ nhiệm mới. Cũng không ngoài dự đoán, cánh cửa lớp chợt mở và cô Đông Linh bước vào. Không khí trong lớp đột ngột dãn ra và mọi người lại trở nên huyên náo như lúc ban đầu vì cô Đông Linh là người ôn hòa và rất vui vẻ với học sinh. Cô mở màn bằng một lời chào thật thân thiện:

-Năm nay cũng là một năm quan trọng để các em có bước tiến mới cho kì thi tốt nghiệp năm sau. Nên hãy học hành chăm chỉ và đừng chơi đùa quá nhiều nhé!

-Vâng ạ!

Thế là buổi học đầu tiên diễn ra suôn sẻ…

………………………….

Đúng 5h chiều, tiếng trống vang lên báo hiệu một ngày học trôi qua. Tôi nhanh chân xuống lầu cùng Dương Dương và Tiêu Lam. Theo sau là Ngân Nhivà Bạch Khải. Cả nhóm định rong ruổi đâu đó một lúc mới về nhà. Nhưng câu nói quyết định của Tiêu Lam đã làm dự tính ấy chấm dứt nhanh chóng. Ngoài đường, xe cộ vơi dần và đèn trong các nhà bật sáng. Tôi không giấu nổi tiếng kêu la của cái bụng đang đói meo trước mặt Hawa và cả ba đứa sải những bước dài hơn để mau mắn trở về nhà.

- Bụng của chị lạ thật đấy, mới đây lại kêu ca nữa rồi!

- Không cần em lo đâu!- Lúc ấy, thật sự tôi sắp phun khói ra đi mất.

- Hai chị em cậu lúc nào cũng thế! Là song sinh mà khác nhau ghê! Chỉ giống mỗi khuôn mặt thôi à.

- Chứ cậu bảo tớ và nó giống nhau chắc! Điều đó hơi sai lầm quá không đấy! Song sinh thì vẫn là song sinh nhưng tính cách là của mỗi người mà!

Màu trời chiều hôm đó không giống với thường ngày: nó đậm dần và có phần buồn tẻ. Nhưng tôi tự nghĩ chắc là mình suy tư quá nhiều.

- Qua con hẻm này nữa là đến nhà rồi đấy! – Dương Dương nói.

- Nhanh lên nào!

Đúng lúc đó, một con mèo từ bụi rậm nhảy qua trúng chân tôi một cái làm tôi ngã sóng soài xuống vỉa hè. Định hình lại thì phát hiện mình rơi mất chiếc cặp xuống bên kia đường.

- Để tớ qua lấy cái cặp đã! - Tôi ngồi dậy rên rỉ.

- Cậu ở đây đi, vừa bị té đau thế kia mà!- Tiêu Lam cản lại.

- Không sao, đường lúc này vắng mà.

- Chị hai…!

Nói rồi tôi khập khễnh qua đường, ở đây không có đèn giao thông vì khu này rất yên tĩnh, không thường có xe cộ qua lại nên tôi khá là yên tâm.

- Lấy được rồi này! - Tôi giơ chiếc cặp lên như thể vừa đánh mất thứ gì quý giá lắm.

- Cậu mau quay lại đi! Nhanh lên!- Tiêu Lam giục tôi.

- Biết rồi!

Bỗng có tiếng còi xe và ánh đèn pha lóe sáng lan ra xung quanh, át đi cả ánh sáng của những cột đèn đường. Dương Dương hốt hoảng gọi tôi:

- Chị ơi! Coi chừng! Có xe đang đến đó!

- Gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.