Phượng Hoàng Đài

Chương 8




Cửa vừa mở, tim Duẫn Nhi như nhảy ra ngoài, trước mặt cô là Thế Huân. Đôi mắt cậu ấy đỏ au, tóc rũ xuống phủ đi vầng tráng đẹp đẽ của cậu, vài cọng còn chạm vào mắt của cậu, ngũ quan tinh sảo kia đều mang theo sự buồn bã. Một mùi nồng nặc từ hơi thở của cậu ấy phả ra, là mùi rượu, Duẫn Nhi chợt giật mình, nhưng cố trấn tĩnh:

-Cậu... cậu tới đây làm gì.

Không đáp lại cô, mặc kệ Duẫn Nhi đang đứng đấy,Thế Huân bước thẳng vào phòng, đóng cửa lại, trên mặt Duẫn Nhi lúc này hiện rõ sự hốt hoảng:

-Cậu điên à, cậu định là gì? Đây là...

Lời nói của cô còn chưa dứt thì đã bị 1 lực mạnh kéo vào lòng. Thế Huần ôm chặt lấy cô, hay tay cậu vòng ra sau lưng xiết chặt Duẫn Nhi vào lòng, cậu là đang ôm lấy người con gái mà cậu thương nhớ suốt 9 năm qua, cậu ôm cô thật chặt để vơi đi phần nào nỗ nhớ chồng chất của cậu. Duẫn Nhi như hồn lìa khỏi xác, bất ngờ quá lớn với cô. Từng hơi thở, từng nhịp đập của cậu cô đều cảm nhận rõ, mùi rượu lại xông vào mũi cô, tại sao cậu lại uống rượu vậy chứ, tại sao thấy cậu như vậy cô lại đau lòng chứ? Cô như có chút tham lam, không là cô thật sự tham lam, đôi bàn tay trắng nõn của cô từ từ đưa lên khẽ run run rồi nắm chặt lấy áo ở hai bên hông cậu, gương mặt thanh tú áp sát vào lồng ngực cậu, hơi ấm từ cơ thể cậu, mùi hương thanh dịu từ cơ thể cậu đã ôm chặt lấy cô, nước mắt cô chảy ra, là cô rất nhớ cậu. Thế Huân ôm cô thậy chặt, sống mũi đã nghẹn lại rồi, cúi người bên tai cô, cậu khẽ nói:

-Nhi, mình nhớ cậu!

Câu nói của Thế Huân đã đưa Duẫn Nhi về với thực tại, không, không được mềm lòng, là cậu đã biến mất xuốt 9 năm qua, là cậu hứa rồi không làm, là cậu cho cô hi vọng rồi để cô phải chờ đợi trong tuyệt vọng. Cô không muốn hy vọng thêm 1 lần nữa, phải nói là cô không đủ dũng cảm để tha thứ cho cậu, vì cô sợ cậu lại 1 lần nữa biến mất, 1 lần nữa cô lại tuyệt vọng, cố lấy lại bình tĩnh:

-Cậu điên rồi.

Nói rồi cô cô vùng vẫy ra khỏi tay cậu, cố sức đẩy cậu ra, Thế Huân như mất thăng bằng mà ngã ngửa ra phía sau, người cậu va chạm với cái kệ phía sau làm nó cũng chao đảo rồi 1 cái bình thủy tinh từ trên đó trượt ra, rơi xuống sàn nhà mà vỡ tan, một mảnh thủy tinh sắc nhọn văng ra trúng mặt cậu, trên gương mặt điển trai nhăn lại, máu từ từ rỉ ra. Nhìn Thế Huân như vậy Duẫn Nhi 1 phen hốt hoảng, từ cố tuyệt tình cô chuyển sang lo lắng cực độ. Cô vội vàng chạy lại bên cậu:

-Thế Huân, cậu có sao không, mình xin lỗi, mình xin lỗi.

Cô vừa nói vừa khóc, làm cho 1 giọt nước mắt rơi trúng vết thương ngay má cậu, mặt nhăn lại:

-Rát...

Cậu khẽ kêu lên, Duẫn Nhi biết nước mắt của mình làm cho viết thương của cậu rát hơn, vội đỡ cậu dậy, đỡ cậu nằm xuống giường, tay Thế Huân nắm chặt tay của Duẫn Nhi, khi cô đứng lên định đi lấy bông băng lau vết lương cho cậu thì bỗng bị một lực mạnh kéo ngược lại... cô đã ngã trên người cậu, cảm nhận được hơi ấm phía trên mình, Thế Huân vòng tay lên ôm chặt lấy cô, ôm thật chặt, dần ngủ thiếp đi. Chân my khẽ nhăn lại, tình thế này là sao đây, tại sao lại nằm yên để cậy ta ôm như vậy chứ, định vùng dậy nhưng lại sợ cậu ta thức dậy làm loạn nữa, cô lại phải cố tỏ ra cứng rắn thì chẳng phải còn khó khăn hơn bây giờ sao? Nghĩ rồi cô vẫn nằm yên như vậy, chờ cho cậu ngủ say mới nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, rón rén đi tìm thuốc để rửa vết thương cho cậu. Cầm hộp bông băng lại ngồi cạnh Thế Huân, nhìn ngương mặt điển trai ấy lại có 1 vêt đứt đang chảy máu, Duẫn Nhi chợt dau sót, nước mắt vẫn còn lăn trên má nhưng miệng lại lầm bầm:

-Làm sao đậy, mặt cậu ấy bị thương rồi, gương mặt hảo soái như thế này mà bị thương thì phải làm sao, gương mặt này là để kiếm ra tiền mà.

Tự nói rồi chọt nhận ra điều gì đó không đúng, cô vỗ mạnh vảo tráng mình:

-Không đúng không đúng, Lâm Duẫn Nhi mày điên rồi, điên thật rồi, gương mặt cậu ta thì liên quan gì tới mày.

Tự nói rồi cô cố gắng không nghĩ nữa, lấy thuốc ra bôi cho cậu, như cảm nhận được sự đau rát, trán cậu khẽ nhăn lại, nhìn thấy vậy Duẫn Nhi càn cố gắng thật nhẹ tay, sợ làm câ đau, nhưng lại cảm thấy cái gì đó sai sai:

-Không đúng, không đúng, cậu ta đau hay không thì liên qua gì tới mày, chẳng phải cậu ta làm mày đau lòng xuốt 9 năm qua hay sao?

Nói rồi cô như thêm sức vào tay đang bôi thuốc cho cậu, vầng trán Thế Huân lại nhăn lại nhiều hơn, Duẫn Nhi giật mình:

-Cũng không đúng, sao mình lại bỉ ổi như vậy chứ, lại nhân cơ hội lúc cậu ấy đang say với lại bị thương mà ra tay trả thù sao? Là mình làm cậu ấy ngã mà. Không được tiểu nhân.

Tự nói rồi lại tự nhẹ nhàng lại.

(Lời t/g: cho t/g xin phép nghỉ hiền năm phút. Bà ơi bà, vậy ruốt cuộc bà thương hay là ghét, trước mặt người ta thì to ra vẻ lạnh lùng không quan tâm, bây giờ thì lại ở đây mà không đúng không đúng quoài... Hiền lại...)

Băng vết thương lại cẩn thận, Duẫn Nhi lại ân cần lấy khăn ấm lau đi mồ hôi trên mặt, trên cổ, trên tay của cậu, cầm đến tay phải của cậu thì Nhi nhìn thấy 1 vết bầm lớn, lẽ nào là do va đập lúc nãy, nhưng không phải, cái kệ lúc nãy là ở phía bên trái của Thế Huân mà, như có điều gì đó thôi thúc, cô vén cả cánh tay cậu lên,vén cả lưng lên, rất nhiều vết bầm tím, gương mặt Duẫn Nhi nhăn lại, lòng cô dấy lên sự đau sót và lo lắng, là lí do gì khiến cậu như vậy? Duẫn Nhi cẩn thận bôi thuốc lên từng vết bầm của cậu, vừa bôi mà cô vừa suy nghĩ vừa thương xót.

Sáng ngày hôm sau, vương mình tỉnh dậy, khung cảnh xung quanh...., nhoài người ngồi dậy nhìn quanh, bố cục thì cũng giống với kí túc xá nam, nhưng cách trang trí lại là của nữ, quay đầu thì cậu nhìn thấy 1 chai nước giải rượu để ở chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường, bên cạnh có 1 tờ giấy để lại với nội dung: “Uống cho tỉnh táo rồi mau chóng rời khỏi phòng của tôi..”

Đọc xong, 1 cảnh tối hôm qua hiện lại trong đầu cậu, là cậu đang ngủ trên giường của Nhi, là Duẫn Nhi còn lo lắng cho cậu, rồi nhìn xuống người mình, cậu đang cởi trần, còn ngửi thấy cả mùi thuốc trị xưng đau và bầm tím nồng nặc từ người cậu tỏa ra, ấn đường khẽ nhăn lại, cậu không muốn ai nhìn thấy những vết bầm này, đặc biệt là cô. Nhưng nghĩ đến cùng là cô vẫn còn quan tâm cậu, 1 nụ cười thật tươi nở trên môi cậu. Phải nói đã lâu lắm rồi cậu chưa lúc nào vui như thế này, với lấy chiếc áo đang móc trên giá mặc vào, cầm chai nước lên uống sạch 1 hơi, mỉm cười mãn nguyện rời khỏi phòng của Duẫn Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.