Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 56: Lạc Tiểu Trư




Trương Tri sửng sốt.

Tiểu Thuyền tiếp tục lải nhải tại tư trò chuyện: như vậy  là không xong.

[tư trò chuyện] Thiên Tịch Hữu Mộng: không xong?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta sợ cô ấy hiểu lầm chúng ta.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: với ngươi là không ảnh hưởng nhưng tổn hại danh tiếng của ta.

[tư trò chuyện] Thiên Tịch Hữu Mộng: (╰_╯)# ta sẽ làm tổn hại danh tiếng của ngươi?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: vạn nhất bị người hiểu lầm ta là người thứ ba là không tốt.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: nhưng lại là nhân tình của ngươi.



Cái gì gọi là nhân tình của ngươi?!

Trương Tri phẫn nộ, bàn phím bị hắn nhấn kêu xoạch xoạch!

[tư trò chuyện] Thiên Tịch Hữu Mộng: đem câu kia giải thích rõ ràng! Cái gì là nhân tình của ta?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: đây là vấn đề đạo đức. Phải đủ nhân phẩm mới có thể hiểu.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: rất khó giải thích.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta nghĩ ngươi hiểu. Nhân phẩm của ngươi coi như cũng đạt.



Nếu hắn nói hắn không hiểu tức là nhân phẩm hắn không tốt?

Tâm tình hắn rất kém.

Kiều Dĩ Hàng thấy đội ngũ giải tán, sửng sốt bắt đầu tự kiểm lại xem có trêu đùa quá đáng hay không.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền:???

[tư trò chuyện] Thiên Tịch Hữu Mộng: ngươi nói rất có đạo lý.

[tư trò chuyện] Thiên Tịch Hữu Mộng: ta lĩnh hội.

[tư trò chuyện] Thiên Tịch Hữu Mộng: không gặp!

Vừa nói xong thì thân ảnh của Thiên Tịch Hữu Mộng biến mất khỏi tầm nhìn của Kiều Dĩ Hàng.



Kiều Dĩ Hàng tỉnh lại, nghĩ cũng có điểm quá phận liền sám hối.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền:?_? Ngươi sinh khí?

Không phản ứng.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: là đi tìm Lạc Tuyết Vô Âm giải thích?

Không phản ứng.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: mụ mụ ta cũng hay nói ta nói chuyện quá thẳng.

Không phản ứng.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không nghĩ tới đánh chữ cũng vậy.

Không phản ứng.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: kỳ thực ngươi rất tốt. Nói nhân phẩm ngươi tốt là ta thực lòng đó.

Không phản ứng.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: nói một tiếng đi. Nếu không ta sẽ lo liệu có phải máy ngươi rò điện giật chết ngươi hay không?

Càng không phản ứng.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: 110 ở nước Mỹ là gọi gì a?

Tiếp tục không phản ứng.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: có thể liên tuyến với 110 Trung Quốc không ta?

Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ một chút mở kênh bang hội ra xem, Chiến Hồn Vô Cực quả nhiên đang lên.

Hắn liền đem tất cả những gì vừa nói dán lại vào tư trò chuyện gửi đi.

Trương Tri đang khi Tiểu Thuyền nói “không nghĩ tới đánh chữ cũng vậy“ liền logout Thiên Tịch Hữu Mộng, lên Chiến Hồn Vô Cực đi đánh BOSS. Còn chưa tới mục tiêu đã thấy Tiểu Thuyền tựa như âm hồn không tiêu tan xuất hiện tại tư trò chuyện.

Nhìn một đoạn đó, hắn dở khóc dở cười.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi bao tuổi?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ta không yêu qua mạng.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: tốt nghiệp tiểu học chưa?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: tốt nghiệp rồi. Nhờ chính sách quốc gia, ta hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: sau đó?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: rồi đi làm.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: (⊙o⊙) làm gì?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: làm thuê.

Trương Tri không hiểu sao có chút khẩn trương, chỉ sợ đáp án không giống hắn nghĩ.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: nhân viên văn phòng.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: là loại đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, có đồng sự, phòng làm việc bình thường?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: cái gì gọi là phòng làm việc bình thường?

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: tất cả mọi người ăn mặc rất nghiêm túc.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: như xã hội đen?

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: …

Trương Tri cũng không hiểu mình đang hỏi cái gì.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ngươi

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: cái gì?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không có gì. Ta đi ngủ. 88

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: gượm đã. Nói cho hết câu.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không có gì. Ta nghĩ ngươi rất tốt.



Tự nhiên nói “ngươi rất tốt“ còn nói là không có gì.

Trương Tri cảm giác nhất định có cái gì.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: nói!

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: kỳ thực ta định hỏi vì sao ngươi hỏi nhiều như vậy? Nhưng nghĩ lại, ta hỏi vậy giống như rất ghét bỏ ngươi quan tâm. Vậy nên quên đi. ╮(╯_╰)╭



Hắn vì sao không nên hỏi?

Trương Tri để tay lên ngực tự hỏi.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: còn không out?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: rõ ràng là ngươi lôi kéo ta.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: kéo? Tay trái hay tay phải?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: mồm.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: …

Trương Tri hạ quyết tâm không để ý.

— mặc kệ là cái gì.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: tuy rằng ta không thích Lạc Tuyết Vô Âm nhưng ta chúc ngươi hạnh phúc.

Hai giây sau.

Tiểu Thuyền Chiến Hồn Vô Cực: chúng ta đều không phải như ngươi nghĩ.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta cũng không phải phóng viên. Không cần lo.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: nàng là chị dâu ta.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: nhà các ngươi không cấm? Cả nhà cùng nhau chơi game?

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: chị dâu trong game!!!

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: nga.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: kỳ thực là ngụy nhi đồng uống trộm rượu của gia gia.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: tính trẻ con ta hiểu.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi đi đi… ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: được rồi. 88

Nhìn Tiểu Thuyền logout, Trương Tri mới xả giận. Rốt cuộc cũng đuổi được đi.

Hắn lập tức lên kênh bang hội gọi người đi làm phụ bản.

Tuy sắp mười một giờ nhưng người trong bang không ít, vừa gọi đã đến.

Rất nhanh đủ người bọn họ liền xuất phát.

Làm chính là nhiệm vụ Thập Ác Lao.

Phụ bản này dành cho người chơi từ cấp chín mươi đến cấp một trăm hai mươi, chỉ cần đủ năm người liền có thể vào. Bất quá trước khi vào cần phải mời Huy Hoàng môn Kỷ đại chưởng môn Kỷ Vô Địch theo vào. Vì phụ bản này có một yêu cầu hết sức biến thái — không được giết chết đại BOSS.

Cửa cuối Thập Ác Lao chính là Viên Ngạo Sách. Những người đã làm nhiệm vụ đều nói hắn là Ám tôn Ma giáo. Hắn đánh không chết, chỉ cần đánh cạn một phần ba máu của hắn, Kỷ Vô Địch sẽ nhảy ra nói: “Bản môn chủ từ bi, yêu nhất là dẫn người hướng thiện. Vậy nên, chuyện tiếp theo giao cho ta.”

….

Sau đó thưởng kinh nghiệm, tiền cùng trang bị.

Chỗ tốt là mỗi người đều có, tùy cơ phân phối. Chỗ dở là mỗi người nhận được không giống nhau lại không được lựa chọn.

Trương Tri bắt đầu làm phụ bản thấy rất hài lòng. Dù sao kỹ năng nhiều, máu nhiều, trang bị cao cấp.  Thế nhưng càng đánh hắn càng cảm thấy tịch mịch.

Người trong đội mỗi người đều làm phần việc của mình, ngay đến nói hắn cũng không có cơ hội.

Kênh đội ngũ trống trơn, tất cả mọi người đều tự đi tới đi lui.



Kênh đội ngũ đột nhiên nhảy ra tin nhắn.

Tinh thần Trương Tri nhất thời rung lên, nhìn chăm chú.

[đội ngũ] hoa khai bất trường tạ: lão nhị, không đi?

[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi không thể nói có chút ý nghĩa sao?

[đội ngũ] hoa khai bất trường tạ: …

[đội ngũ] hoa khai bất trường tạ: tiểu nhị, đem rượu lên?

[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi gọi cái gì?! -_-#

[đội ngũ] hoa khai bất trường tạ: ngươi không kiêng kỵ lão nhị mà bắt đầu kiêng kỵ tiểu nhị sao?

[đội ngũ] Chiến Hồn Vô Cực: có chút ý nghĩa.

[đội ngũ] hoa khai bất trường tạ:???

Trương Tri theo đội ngũ thâm nhập hang ổ địch, thế nào trong đầu lại toát ra ý nghĩ: Tiểu Thuyền ngủ sao?

Tiểu Thuyền ngủ, Kiều Dĩ Hàng không ngủ.

Bởi vì Tiểu Chu gọi cho hắn, nói ngắn gọn: “Giải Lạn Đồng tuyên bố rồi.”

Cùng Kim Hoa nổi tiếng nhưng Lạn Đồng chưa bao giờ có diễn viên tới lĩnh giải vậy nên nó chỉ diễn ra trong một căn phòng quay rất nhỏ. Trên màn hình chỉ thấy có ban giám khảo cùng người dẫn chương trình.

— cũng đều là nghiệp dư.

“Tin tốt hay tin xấu?” Kiều Dĩ Hàng khẩn trương hỏi.

“Ách…”

“Muốn ta giết ngươi sao!”

“Nếu ngươi đoạt giải thì…”

Trái tim Kiều Dĩ Hàng thắt lại, lãnh tỉnh nói: “Cũng giết ngươi.”

“Ai.” Tiểu Chu thở dài, lập tức cười nói, “Xem ra chúng ta còn tiếp tục hợp tác.”

“Vì sao ta vẫn muốn giết ngươi nhỉ?” Hại hắn mất mấy năm tuổi thọ, “Ai đoạt giải?”

Tiểu Chu thần bí cười: “Người không đoán được đâu.”

“…Uông Quang Kỳ?” Kiều Dĩ Hàng nếu nhớ không lầm thì Uông Quang Kỳ tuy giành giải Kim Hoa tiếng hoan hô rất lớn nhưng cũng lại được giám khảo giải Lạn Đồng ưu ái.

“Trúng.”

Kiều Dĩ Hàng đem chút hả hê trong lòng áp chế xuống rồi trấn định nói: “ Hắn ở bệnh viện nào, phòng nào?”

“Để làm gì?”

“Ta đi an ủi.”

“Không nên. Ngươi sẽ làm liên lụy hắn.”

“Tại sao?”

“Toán học là âm âm thành dương. Hiện thực là nấm mốc cùng nấm mốc vẫn là nấm mốc.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.