Phượng Họa Phong Vân

Chương 49: Người không biết tên




“Lượt đấu đầu không có số thứ tự của tôi rồi.” Hắc Tinh khẽ nói sau khi nhìn qua bảng phân chia các trận đấu.

Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị, Lâm Phong, Không Yên cũng ngồi ngoài quan sát.

Còn Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy thì đứng lên khỏi chỗ ngồi, họ hít sâu một hơi để giữ tâm trạng bình tĩnh, bọn họ có số thứ tự trên bảng đấu.

“Cố gắng lên!” Lý Duy Mạnh cao giọng cổ vũ.

“Bọn họ không bằng dám hung thú trong thú triều, cho nên hai người đừng sợ.” Hắc Tinh cười nói ra. 

“Tiến lên đi, hãy giành lấy chiến thắng!” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

“Cảm ơn mọi người.” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy liền cúi đầu nói, sau đó bọn họ bay lên trên sân đấu có số thứ tự của mình.

Sân đấu không lớn lắm, làm bằng một loại gỗ cứng lấy từ Xích Nghĩ Sâm Lâm, nó có thể chịu đựng được sức mạnh từ tu sĩ Kết Đan kỳ trở xuống thì được trận pháp gia tăng lực phòng ngự.

Một tu sĩ của Ngũ Đại Thế Lực đã đứng trên sân đấu từ trước, bọn họ là trọng tài phụ, cũng là người ra hiệu bắt đầu chiến đấu cho hai đối thủ.

Năm tu sĩ đứng trên đài cao, ngưng thần nhìn xuống, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa các thiên tài.

“Hình như các thế lực sẽ không tranh đấu với nhau, bọn họ đang so tài với các thiên tài tán tu.” Không Yên nhíu mày quan sát một lúc rồi lên tiếng nói ra.

Ông ta nhìn thấy, các đệ tử thiên tài của thế lực một sao, hai sao đều không chiến đấu với nhau, đối thủ của họ là tán tu.

“Đây là một quy định ngầm.” Lý Duy Mạnh nhẹ nhàng nói ra.

“Bọn họ sẽ không ngu dại gì để tán tu chiếm quá nhiều vị trí ở vòng trong.”

“Nếu vậy thì bọn họ sẽ tổn thất rất nhiều tài nguyên.”

“Thì ra là vậy.” Không Yên gật đầu, ông rõ mục đích của quy tắc ngầm này, nếu thiên tài của thế lực bị loại quá sớm thì không có tư cách tiến vào Trúc Cơ Cốc.

Hơn nữa, các tán tu tràn vào trong Trúc Cơ Cốc quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến an nguy của các thiên tài một sao.

Tán tu không gốc rễ, làm việc thoải mái dứt khoát, nói không chừng bọn họ còn liên hợp lại với nhau để săn lùng thiên tài của các thế lực trong Trúc Cơ Cốc, còn đoạt lấy hết cơ duyên nữa.

“Bắt đầu chiến đấu!” Lương Minh Đạt nhàn nhạt vung tay lên trong khi nói.

Một trăm trọng tài phụ liền làm động tác ra hiệu cho hai đối thủ, sau đó các trận chiến bắt đầu, nhịp độ cực kỳ nhanh, cả hai đối thủ đều muốn tiến vào vòng trong cho nên bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh, tránh tiêu hao quá nhiều linh lực hay tinh thần.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng nổ vang ra liên hồi, một trăm sân đấu liền nóng bỏng, pháp thuật hoa lệ nhưng nguy hiểm bay múa khắp nơi.

Cùng với đó là tiếng kinh hô, ngạc nhiên hay cổ vũ của các tu sĩ đang ngồi trên bầu trời.

“Đối thủ của Quốc Tấn và Nhật Thy không mạnh mẽ lắm, bọn họ chẳng cần dùng Khai Sơn Ấn để chiến thắng.” Lý Duy Mạnh xem xét một hồi, sau đó ông khẳng định.

“Đây là vòng đầu mà thôi.” Trần Đình Hải nhẹ giọng nói ra.

“Tôi biết rõ.” Lý Duy Mạnh gật đầu nói.

“Nhưng một số tán tu cũng thật sự có bản lĩnh.” Lý Duy Mạnh không tiếp tục nhìn Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy chiến đấu nữa, ông ta đưa mắt liếc nhìn một sân đấu.

“Kia là Lê Nhất Tân, thiên tài một sao của Yêu Nguyệt Tông!”

“Đối thủ của Lê Nhất Tân là một tán tu rất mạnh.”

“Mạnh cỡ nào, để tôi xem thử.” Hắc Tinh hứng thú nói.

Thanh Vũ, Ngọc Trang hay mọi người đều nhìn tới sân đấu kia, Lê Nhất Tân, thiên tài một sao nổi bật của Yêu Nguyệt Tông, một nhân vật khá nổi tiếng đang đương đầu với một tán tu mặc đồ đen, bao phủ luôn cả khuôn mặt ngoại trừ đôi mắt ra.

Tán tu kia đang sử dụng một cây kiếm để chiến đấu, kiếm thuật rất tốt, nhẹ nhàng uốn lựa, tựa hồ không có một chút trọng lượng nào.

“Đó là Yêu Nguyệt Kiếm Pháp?” Không Yên nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy.” Lý Duy Mạnh thản nhiên gật đầu trả lời.

Lê Nhất Tấn cũng sử dụng kiếm, hắn ta là một người thanh niên cao ráo, ánh mắt băng lãnh nhìn tán tu, thiên tài luôn có kiêu ngạo, nay sự kiêu ngạo kia đang bị khiêu khích bởi một tán tu vô danh.

Điều đó khiến Lê Nhất Tân không được phép thua cuộc.

Nhất là khi trận chiến này đang được rất nhiều tu sĩ quan sát.

Bọn họ cũng nhận tình cảnh khó khăn của Lê Nhất Tân.

Một kiếm trên tay, ánh mắt ngưng trọng nhìn tán tu, Lê Nhất Tân bộc phát ra một sức mạnh vượt qua cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, đạt đến nửa bước Kết Đan kỳ.

Kiếm khí của Lê Nhất Tân không thẳng tắp như bình thường, mà nó lại cong ở hai đầu, giống như hình dạng của Mặt Trăng vào lúc trăng khuyết vậy, nhưng nó thật sự rất mạnh mẽ, kiếm khí tạo ra một lực phá hoại mạnh để lại rất nhiều đường kiếm trên sân đấu.

Ngay cả tu sĩ đang làm trọng tài phụ ở đó cũng phải hoảng sợ tránh xa ra.

“Hừ, Yêu Nguyệt Kiếm Pháp, ta đã từng chiến đấu qua rồi, một loại kiếm thuật bình thường mà thôi.” Đánh được một lúc đâu, tán tu kia bỗng nhiên cười gằn, một kiếm xuyên thủng qua tầng tầng kiếm khí của Lê Nhất Tân, chém cho Lê Nhất Tân bay ra khỏi sân đấu, nét mặt tái nhợt vì bị trọng thương.

“Tán tu chiến thắng?” Tu sĩ đang ngồi xem trận chiến đều giật nảy cả mình, vẻ mặt không dám tin tưởng lắm.

“Kiếm thuật này...” Lê Sử Hiền cau mày nhìn tán tu kia, nội tâm không vui vì Yêu Nguyệt Kiếm Pháp lại bị người khác xem thường.

Nói là Yêu Nguyệt Kiếm Pháp nhưng cũng chia thành nhiều tầng, đệ tử như Lê Nhất Tân chưa đủ tư cách chạm đến sự tinh diệu nhất của Yêu Nguyệt Kiếm Pháp.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lê Sử Hiền rất ấn tượng với loại kiếm pháp do tán tu kia sử dụng, đẳng cấp của nó có thể sánh ngang với kiếm pháp của Yêu Nguyệt Tông.

“Lê Nhất Tân này quá ỷ lại vào thiên phú, không chăm chú vào tu luyện kiếm thuật.” Ngọc Trang lắc đầu nhẹ nói rồi ra.

Lý Duy Mạnh cười gật đầu: “Đúng vậy, nghe đồn, một khi tu luyện Yêu Nguyệt Kiếm Pháp đến mức độ nhất định thì sẽ sử dụng được Yêu Nguyệt Phân Linh Kiếm, một kiếm phân năm, biến hóa rất khó lường.”

“Cảnh giới hiện tại của Lê Nhất Tân là Khuyết Nguyệt Kiếm mà thôi, chưa đạt tới Hoàn Nguyệt Kiếm thì nói gì đến Yêu Nguyệt Phân Linh Kiếm.” Mạc Ảnh Quân cũng tiếp chuyện.

“Yêu Nguyệt Tông sở hữu một bản kiếm pháp rất mạnh, cha tôi từng nói rằng, kiếm pháp kia không hoàn chỉnh!”

“Nhưng khi hoàn toàn thấu hiểu sự thâm ảo của nó thì sẽ sử dụng ra một loại kiếm thuật rất mạnh, nó gọi là Hắc Nguyệt, một kiếm chém xuống, tất cả đều tan rã, ngay cả linh lực cũng bị phân tán.”

“Ngay cả Chân Quân đại nhân cũng khen ngợi hết lời, quả nhiên vật có thể làm kiếm thuật trấn tông không đơn giản.” Lý Duy Mạnh cười nói ra.

“Còn tán tu kia là ai, đánh bại luôn cả Lê Nhất Tân thì sẽ không phải là hạng người vô danh.” Trần Đình Hải nghi hoặc.

“Một người quen.” Thanh Vũ chậm rãi cất tiếng nói

“Không ngờ hắn vẫn dám đến đây.” Hắc Tinh cười nhe răng.

“Không phải người đó đã chết rồi sao?” Ngọc Trang khó hiểu,

“Mọi người đang nói về ai vậy?” Lý Duy Mạnh cười khổ.

“Ông cũng biết tán tu kia.” Hắc Tinh thần bí nói.

“Rốt cuộc hắn ta là ai?” Lý Duy Mạnh điên đầu.

Nhưng chẳng ai trả lời cho Lý Duy Mạnh, trận chiến của hai trăm thiên tài kết thúc dần, phần thắng nghiêng về các thiên tài đến từ thế lực, các tán tu bại trận, vẻ mặt ủ rũ ra về.

Tuy nhiên, vẫn có nhiều tán tu thành công vượt qua vòng này, tiến vào vòng trong, ngay lập tức, bọn họ liền nhận được lời mời gia nhập thế lực từ Ngũ Đại Thế Lực hai sao.

Có người đồng ý liền, có người suy tư, có người từ chối, nói tóm lại, tham gia Thiên Tài Hội là một cơ hội đổi đời của các tán tu thiên tài kia.

Bại trận thì không bị gì, thắng trận thì được nhiều thế lực để ý đến.

Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy trở lại chỗ cũ, vẻ mặt vui mừng, dù tiêu hao khá nhiều linh lực nhưng họ đã đánh bại đối thủ, giành lấy cơ hội đi tiếp vào vòng trong.

“Chúng tôi không phụ kỳ vọng của mọi người!” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy khom người nói.

“Chiến thắng rất đẹp.” Lý Duy Mạnh cười hớn hở.

Qua vòng này đồng nghĩa với thiên tài của Khai Sơn Tông tiến vào hạng thứ bốn ngàn trở lên, chỉ cần chiến thắng hai trận nữa thì có tư cách vào Trúc Cơ Cốc.

Những lần Trúc Cơ Cốc mở trước đó, hầu hết các thế lực một sao đều có danh ngạch để đi vào, nhưng lần này ngoại lệ, Ngũ Đại Thế Lực không thể độc chiếm, họ cần phải thể hiện thái độ chia sẽ, cho các tán tu một cơ hội, nếu không sẽ làm tán tu phẫn nộ, tạo nên nhiều chuyện không hay.

Cho nên, tranh đấu mới gay gắt đến vậy, thiên tài một sao cũng chưa chắc vào hạng thứ một ngàn trở lên.

“Mời các thiên tài tiến lên sân đấu!” Lương Minh Đạt cao giọng nói ra.

Một vòng chiến đấu mới lại bắt đầu, hai trăm thiên tài nhảy lên chiến đấu với nhau, lời bàn tán vang lên không ngừng nghỉ, tu sĩ xem rất vui vẻ vì hiếm khi nhìn thấy những màn chiến đấu đặc sắc cỡ này, họ có thể học hỏi thêm nhiều thứ thông qua Thiên Tài Hội.

Còn Hắc Tinh thì đang ngáy ngủ, Lâm Phong cũng gật gù, Không Yên nhắm mắt ngưng thần cho trạng thái đạt đến đỉnh cao nhất, Thanh Vũ, Ngọc Trang vẫn tiếp tục nhìn các trận chiến, bọn họ đang tích lũy kiến thức về chiến đấu qua các trận chiến bên dưới kia.

Mỗi một người đều có phong cách chiến đấu đặc trưng, như đệ tử của Độc Kinh Tông thích dùng lời lẽ khiêu khích đối thủ, từ đó tìm kiếm sơ hở dùng độc đánh bại đối thủ, Hoàng Cương Đao Tông thì dùng thân thể thiên chuy bách luyện nhào tới, khí thế hùng hổ khiến đối thủ ngộp thở, Đà La Môn, Yêu Nguyệt Tông sử dụng kiếm thuật cấp cao nghiền ép đối thủ...

Hợp Ma Tông thì dùng pháp bảo, Kỷ Hằng Vương Triều dùng một loại Huyết Linh Thủ, pháp thuật dùng máu của kẻ thù để luyện thành, rất tàn bạo nhưng cũng đáng kinh ngạc về sức tấn công.

Đáng tiếc, chiến đấu bình thường, bọn họ chỉ dùng pháp thuật tấn công kẻ thù, hay dùng phi kiếm so đấu, chừng nào gặp đối thủ khó chơi thì mới dùng tuyệt chiêu mạnh nhất phân định thắng thua.

Ai như Ngũ Hành Thánh Thuật, muốn sử dụng sao thì cứ sử dụng, biến hóa khó thường, uy lực vẫn rất mạnh, không bị hạn chế bởi một khuôn khổ cố định, cũng phải thôi, các tu sĩ ở đây chưa từng tiếp xúc đến pháp thuật đẳng cấp rất cao, chừng nào học tập được loại pháp thuật kia thì mới sử dụng thoải mái.

Đây là yếu tố quyết định đẳng cấp của một pháp thuật.

“Quá nhiều thiên tài một sao.” Trần Đình Hải nói với ánh mắt rung động.

Ông nhìn từ đầu đến cuối, thấy hơn một ngàn thiên tài một sao rồi, ai nấy đều bất phàm, nhưng đứng cùng nhau lại không nổi trội lắm. Ngày thường muốn thấy một người cũng khó khăn, giờ thì chẳng khác bông cải trắng là mấy.

“Ngũ Đại Thế Lực hai sao, hàng trăm thế lực một sao, diện tích rộng lớn bao la, đây chỉ là một phần nhỏ thiên tài trong cương vực đó mà thôi.” Không Yên nhẹ giọng nói ra.

“Trúc Cơ Cốc chưa khai hoang, nguy hiểm trùng trùng, mặc dù bọn họ tham lam với nó nhưng cũng không quên đề phòng, không cử toàn bộ thiên tài vào trong, nếu không thì hậu quả rất đáng sợ.”

“Anh nói đúng, một khi xảy ra điều bất trắc, tất cả thiên tài đều vẫn lạc, chẳng ai chịu nổi tổn thất nghiêm trọng đó được.” Lý Duy Mạnh nói với vẻ mặt hiểu thấu.

Đột nhiên, Hắc Tinh hớn hở nói: “Ồ, tới lượt tôi lên đấu rồi.”

“Chúc anh chiến thắng.” Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn, Mạc Ảnh Quân lên tiếng chúc phúc, dù cho việc này không cần thiết lắm.

“Haha, nếu còn không đánh thì tôi sẽ ngủ gục mất.” Hắc Tinh cười to, trực tiếp nhảy lên sân đấu dưới nhiều ánh mắt quan sát, bọn họ tập trung vào Hắc Tinh vì danh tiếng lớn của cậu ta.

Một thiên tài hai sao!

Từng đánh bại bốn thiên tài một sao của Phi Hạc Thương Hội!

Thân thể hùng dũng vừa chạm vào sân đấu, Hắc Tinh liền nhìn tới đối thủ.

“Ngươi có phải là đối thủ của ta?” Hắc Tinh cao giọng nói ra.

“Đúng...” Người kia là tán tu, tuổi đời chừng hai mươi, ánh mắt kinh hãi nhìn Hắc Tinh, giọng nói thì run rẩy không ngớt, nhớ lại cảnh tượng trước đó, khi Hắc Tinh cho bốn thiên tài Phi Hạc Thương Hội nằm đo đất, hắn cũng ở hiện trường.

“Lắp bắp cái gì, có phải hay không nói một tiếng đi!” Hắc Tinh không vui nhìn người kia, đều là phái mạnh sao cứ ấp úng vậy?

“Không, tôi không phải là đối thủ của anh.” Người tán tu kia trực tiếp trả lời, quả quyết đến nỗi nhảy ra khỏi sân đấu, để lại một mình Hắc Tinh bơ vơ.

“Trọng tài, đối thủ của ta đâu?” Hắc Tinh khó chịu nhìn sang trọng tài phụ.

“Hắn vừa mới đứng ở đây...” Trọng tài phụ trả lời, khóe miệng run rẩy, kẻ trước mặt rất to con, áp lực thật lớn, hèn chi đối thủ của kẻ đó bỏ chạy khi còn chưa chiến đấu.

“Trọng tài, sao ngươi lại lừa gạt ta, rõ ràng người kia nói không phải!” Hắc Tinh lạnh nhạt nói.

“Nhanh nhanh kêu đối thủ của ta lên đây!” 

Trọng tài phụ kiên nhẫn trả lời, giải thích cho Hắc Tinh, nhưng cả hai không tìm thấy một điểm chung nên cứ tranh cãi trên sân đấu, mấy chục ngàn tu sĩ đều cười khổ.

Cuối cùng, Hắc Tinh bị đuổi xuống sân đấu với chiến thắng, bước vào vòng kế tiếp.

Đương nhiên, Hắc Tinh không vui, vẻ mặt hậm hực trở lại vị trí ngồi.

Mọi người định chúc mừng một câu, nhưng thấy tâm trạng không tốt của Hắc Tinh, ai nấy đều im lặng hết.

Ai biểu danh tiếng quá lớn làm gì? Hù cho đối thủ bỏ chạy, mà đối thủ lúc nãy lại không có gì đặc biệt, Trúc Cơ đỉnh phong, sợ là khi Hắc Tinh ra tay thì người đó không có dũng khí chống trả luôn ấy chứ.

Các trận chiến cứ tiếp tục diễn ra, rất nhiều người bộc lộ khả năng của mình trên sân đấu làm nhiều tu sĩ quan sát khen ngợi.

Tưởng chừng mọi việc chỉ có thể cho đến khi, một người thanh niên mặc đồ đen bước lên sân đấu, khí chất siêu trần thoát tục, mọi người muốn nhìn rõ khuôn mặt của người thanh niên nhưng lại bị một thứ gì đó ngăn cách, một khi nhìn sâu vào đó đó là một màn đêm băng lãnh vô tận.

Một người cực kỳ đặc biệt!

Đối thủ của người đó là một tán tu mặt sẹo, ánh mắt dữ dằn nhìn người thanh niên mặc đồ đen, tay cầm chặt một thanh phi kiếm chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng khi đứng trước đối thủ, người thanh niên mặc đồ đen chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói như gió của mùa xuân:

“Ngươi, có thể nhận thua không?”

“Ộc!” Tán tu nghe xong, vừa định quát lớn, nào ngờ máu tươi chảy ồ ạt ra khỏi khóe miệng, hắn ta liền ôm ngực thở hổn hển, vẻ mặt xám trắng nhìn người thanh niên kia.

“Tôi, tôi nhận thua!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.