Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 2: Chương 2




Lần này tim tôi thật sự đập mạnh, Trương Đán nhận ra tôi cuống cuồng, biết là tôi đang lo lắng cho Đường Dũng liền an ủi tôi mấy câu, nói với thân thủ của Đường Dũng sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa yêu kia chỉ muốn hấp thu dương khí hẳn sẽ không thật sự muốn mạng của Đường Dũng, cho dù thảm nhất thì cũng chỉ là Đường Dũng bị hút hương khí, có thể thời gian ngắn không lên giường được, nghỉ ngơi một thời gian là tốt, khoảng thời gian này tôi chịu khó nhịn một chút.

Anh mắt tôi hình viên đạn nhìn anh ta, hận không tìm được miếng giẻ lau nào bịt miêng anh ta lại, lúc này rồi không an ủi thì ngoan ngoãn im miệng có được không!

Trương Đán nhận ra tâm trạng của tôi không, bị tôi trừng mắt liền rụt cổ lại, cũng không dám lên tiếng trêu chọc tôi nữa, cười khan mấy tiếng rồi lại tiến tới bên cạnh Triệu Lỗi nghiên cứu bùa thử yêu.

Tôi một mình đứng ở một bên chú ý tới tình hình trong khách sạn, lúc này đội cứu hỏa đã mang đến máy đào đường để cứu viện. Nhưng ngay chỗ bọn họ đào kia rõ ràng có một luồng yêu khí màu xanh lá cây ngăn ở trước mặt họ khiến việc cứu viện trở nên hết sức khó khăn. Máy đào đường căn bản không vượt qua được yêu khí màu xanh đen kia, chỉ có thể tại chỗ giật giật giống như con gà mổ thóc, chỉ khiến vài mảnh đá vụn bắn ra.

Lần đầu tiên tôi thấy yêu khí có màu sắc nặng như vậy, bình thường yêu khí trên người Giao tiên là màu xanh lá cây rất thuần túy, nhìn qua thấy rất đẹp mắt. Còn yêu khí trong cơ thể tôi là có màu xanh non, giống như chồi non trên cành cây nảy mầm vào mùa xuân vậy. Nhưng yêu khí đang tràn ngập khách sạn lúc này lại có màu xanh đậm, nhìn màu sắc liền có thể cảm nhận được lệ khí mãnh liệt trong đó.

Tôi càng thấy màu sắc kia trong lòng càng thấy không yên, thừa lúc đám người Trương Đán đang nói chuyện không để ý tới tôi, tôi liền từ từ tiến lại gần yêu khí kia, muốn xem một chút yêu khí kia có thành phần gì.

Ai ngờ tôi vừa mới lại gần yêu khí màu xanh sẫm kia chưa được hai bước thì yêu khí sống động trong khách sạn bỗng nhiên biên động, trực tiếp biến thành hình dáng một mũi tên bay về hướng tôi!

Chết tiệt!

Tôi sợ chửi thề một câu, xoay người chạy ngược trở về.

Nhưng bây giờ tôi rất gầy yếu, lại chưa được ăn cơm, chạy cũng không nhanh lắm, trong thoáng chốc mũi tên yêu khí màu xanh thẫm kia đã bắn tới trên người tôi.

Tôi chỉ cảm thấy sau lưng có lực đẩy rất mạnh khiến tôi ngã lăn trên đất, đầu mũi tên đi vào cơ thể tôi nhưng tôi lại không cam rnhanaj được bất kỳ cảm giác đau đớn nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.