Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 43: Chờ đợi dưới mưa




Trương đại quan nhân lần này sở dĩ nén giận như vậy, cũng là bởi vì trong tay hắn có quân bài, muốn lật đổ Ngô Minh, chẳng qua chỉ là chuyện rất dễ, nhưng mà ra bài như thế nào thì hắn còn chưa suy nghĩ xong, quân bài tẩy này vô cùng quan trọng, nhất định phải phát ra uy lực lớn nhất. Uy hiếp Trương Lập Lan, để cho cô ta kêu Ngô Minh lui ra từ phía sau, loại chuyện uy hiếp đàn bà này, Trương đại quan nhân không muốn làm, lần trước uy hiếp cô ta cũng bởi vì cô ta trực tiếp chọc đến đầu mình, lần này người ta lại không trêu chọc hắn, nếu hắn mà còn đi uy hiếp Trương Lập Lan, thì thủ đoạn đúng là không quang minh cho lắm. Đem chuyện này báo cáo cho ủy ban kỷ luật, tuy rằng cũng có thể lật đổ Ngô Minh, nhưng mà chuyện này không chỉ lôi Trương Lập Lan vào, mà còn kéo cả Khổng Nguyên vô luôn, cái này cũng không phải là cảnh mà đám lãnh đạo muốn thấy. Còn lại là trực tiếp uy hiếp Ngô Minh, làm cho gã biết khó mà luôn, làm cho gã sau này ngoan ngoãn nghe lời mình.

Trương Dương nằm trong phòng khách sạn tính toán chuyện này, hắn phát hiện ra bản thân gần đây càng ngày càng giống một kẻ âm mưu, đối với Hứa Gia Dũng cũng vậy, bây giờ lại muốn đối với Ngô Minh như thế, Trương Dương lẩm bẩm: "Lẽ nào mình đã thay đổi, mình càng ngày càng trở nên phức tạp?"

Nhìn thời gian một chút, đã là năm giờ chiều rồi, nhớ đến buổi tiệc tối, Trương Dương cầm lấy điện thoại di động bắt đầu tính gọi vài người đến chung vui, hắn tự nhiên nghĩ đến Kiều Mộng Viện, chỉ là nhanh chóng loại bỏ quyết định này, ở Đông Giang, vào khoảng thời gian này, hình như hắn và Kiều Mộng Viện không thích hợp để thân thiết, nếu không sẽ có khả năng bị người ta nói.

Lúc Trương đại quan nhân đang ngồi do dự trên giường, thì Lương Thành Long gọi điện thoại đến, công trường bên Nam Tích đột nhiên có việc, buổi tối hắn không thể đến ăn được. Người ta bận việc công tác, Trương Dương đương nhiên là không thể miễn cưỡng được, cười nói Lương Thành Long rằng hắn thiếu mình một bữa ăn, Lương Thành Long gật đầu đáp ứng.

Bên này vừa để điện thoại xuống, thì bên kia Đinh Triệu Dũng cũng gọi điện thoại đến, cậu của hắn từ nước ngoài về, tối nay cả nhà ngồi ăn cùng nhau, nên không thể tới được.

Không bao lâu sau thì Viên Ba cũng gọi cho hắn, nói là không đến được, bảo trong quán xảy ra chút chuyện, đang xử lý.

Trương đại quan nhân lập tức phiền muộn, thật sự đúng là mời khách đến ăn rất khó, ba tên bạn thân tất cả đều không đến, giống như là đã hẹn xong hết rồi, cuối cùng ném hắn một mình bơ vơ.

Lúc Dư Xuyên của nhà máy Vạn Lý đến, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tối nay Trương Dương chuẩn bị một bàn ăn lớn, không phải chỉ là để mời một mình mình chưa, Trương Dương cười nói: "Dư tổng ngồi đi, bọn họ đều có việc, phỏng chừng không đến được"

Dư Xuyên tuy là người làm ăn, nhưng mà chuyện trong quan trường cũng vô cùng tinh thông, gã biết chuyện Trương Dương chia tay với Sở Yên Nhiên, thấy tình cảnh trước mắt, không khỏi âm thầm suy đoán, lẽ nào Trương Dương không phải là con rể tương lai của tỉnh trưởng sao, đám bạn bè này cũng không biết nể tình à? Xem ra con người sống quá thực tế rồi, nhân tâm là thứ kỳ diệu nhất trên đời, Dư Xuyên nghĩ đến đây, không khỏi có chút hối hận, xem ra nhận thức của mình về tình thế vẫn còn chưa đầy đủ, nịnh bợ Trương Dương không đúng lúc, bây giờ người ta bắt đầu rút lui, gã lại chui đầu vào rọ, vừa nghĩ lại, lúc trước Trương Dương có bao giờ chủ động mời gã ăn đâu?

Suy nghĩ của Dư Xuyên Trương Dương đương nhiên là không đoán được, mà hắn cũng không coi người như Dư Xuyên vào mắt, tối nay vốn dự định để bạn bè gặp mặt, kêu Dư Xuyên đến, chẳng qua là vì người ta bảo dưỡng xe miễn phí cho hắn. Chỉ là những người khác đều có việc không đến, cho nên tối nay thành ra lại biến thành mời Dư Xuyên đến làm khách.

Dư Xuyên và Trương Dương kết bạn thông qua Mã Lực, lúc trước ngoại trừ Trương Dương đến xưởng sửa chữa của gã vài lần, thì giữa hai người cũng không có nhiều liên lạc cho lắm, Dư Xuyên sở dĩ muốn kết giao với Trương Dương cũng là vì nhìn trúng mạng lưới quan hệ phía sau lưng hắn, nhưng hôm nay khi ánh hào quang con rể của tỉnh trưởng từ trên người Trương Dương đã nhạt xuống, thì sự nhiệt tình trong lòng Dư Xuyên cũng bắt đầu lui xuống, cái này cũng không thể trách gã được, vì người làm ăn vốn dĩ đã thực tế rồi.

Đồ ăn của buổi tiệc này rất phong phú, nhìn ra là Nhâm Văn Bân đã chuẩn bị không ít công phu, chẳng qua Nhâm Văn Bân vốn không có tham dự, chỉ là đột nhiên tiếp nhận nhiệm vụ này, đồ ăn tối hôm nay tự nhiên nó đến, cái này làm cho Trương đại quan nhân cảm thấy xấu hổ, đến giờ hẹn ăn cơm, mà chỉ có hắn và Dư Xuyên hai người ngồi trong phòng thôi.

Dư Xuyên ngoài miệng thì nói long trọng, rất long trọng, quá long trọng, nhưng đánh giá về năng lực của Trương Dương đã giảm mạnh, gã thậm chí còn sinh ra một cảm giác là phượng hoàng không bằng gà nữa.

Trương Dương vốn không thấy gì cả, chỉ là phần lớn người cùng nhau vắng họp, Kiều Chấn Lương còn an bài một phòng rất lớn, biểu tình trên mặt của Trương Dương cũng rất tự nhiên, mỉm cười nói: "Chúng ta bắt đầu đi!"

Dư Xuyên nói: "Không vội, hay là chúng ta chờ thêm một chút!"

Trương Dương khoát tay nói: "Không cần chờ, tới thì đã tới rồi, chúng ta uống thôi!"

Dư Xuyên đề nghị: "Đổi một phòng nhỏ hơn đi, hai người ăn cũng không cần phải phô trương như vậy"

Tuy rằng những lời của Dư Xuyên là ý tốt, chỉ là Trương Dương nghe xong lại không được thoải mái, cái gì mà gọi là hai người ăn? Mình đãi một bàn lớn như vậy, nhưng mà khách thì chẳng ai đến, tuy rằng tình thế có thể thay đổi, nhưng mà người ta khẳng định là không nghĩ như vậy, Dư Xuyên nhất định là cho rằng người khác không nể mặt hắn, Trương Dương nói với người phục vụ: "Rót rượu!"

Người phục vụ nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, đồ ăn dư thừa có cần dọn thu lại không?"

Lời này làm cho Trương Dương nghe thế nào cũng không được tự nhiên, sớm biết tình huống như vậy, nói cái gì thì hắn cũng không an bài mời khách tối hôm nay, hắn gật đầu nói: "Cứ dọn trước đi"

Trương Dương và Dư Xuyên vốn cũng không có tiếng nói chung gì, nói chuyện không có rượu thì đúng là khó mà nói, nhưng mà khi có rượu vào rồi mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Dư Xuyên tự hỏi tửu lượng của mình cũng không kém, nhưng mà trước mặt của Trương đại quan nhân, chút tửu lượng của gã căn bản chỉ là trò trẻ con. Trong bất tri bất giác, hai người đã uống hết hai chai rượu rồi, Dư Xuyên có một căn bệnh rất lớn, cứ mỗi khi rượu vào thì chuyện gì cũng không còn cố kỵ nữ. Lúc bắt đầu thì trong lòng còn chút đề phòng, chỉ là uống rượu vào thì quên sạch hết trơn.

Dư Xuyên uống rượu vào xong thì cái gì cũng dám nói cả, mặt của gã đã đỏ, vỗ vỗ vai của Trương Dương, nói: "Thị trưởng Trương... tôi cảm thấy con người của cậu không tệ, có thể kết giao?"

Trương Dương cười ha hả nói: "Dư tổng sao đột nhiên lại nói cái này?"

Dư Xuyên nói: "Thật ra tôi cũng biết lúc trước cậu vẫn luôn khinh thường tôi..."

Trương đại quan nhân thấy gã ta đã uống nhiều rồi, có chút dở khóc dở cười nói: "Dư tổng, tôi cũng không có ý khinh thường anh, vẫn đối đãi anh như là bạn vậy"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.