Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 27: Sự thay đổi của Tuyết Mai




Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn về phía cánh tay của mình đang bị cô nắm lấy, dường như trong lòng có một thứ gì đó đang khởi động, tâm tình nóng nảy tự nhiên biến mất, những không vui, tức giận giống như chưa từng xuất hiện vậy, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh và bình thản.

- Tiểu thư, cô hãy xem bộ dáng của anh ta đi, liếc mắt nhìn cũng biết tính tình của anh ta không tốt rồi, cùng người như vậy kết hôn sẽ là khổ. Cô nhất định phải thận trọng nhé!. - Người nọ mới vừa bị khiếp sợ cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lại giống như con gián đánh không chết, tiếp tục thuyết phục Duy Nhất. Cô tuyệt đối sẽ không để mặc cho cô gái xinh đẹp này nhảy vào biển lửa.

- Ách. . . . . . , cái đó, cô hiểu lầm rồi, ngày hôm nay là bởi vì tôi tới trễ, anh ấy mới giận như thế, bình thường tính cách anh ấy rất tốt.

Duy Nhất tận lực mỉm cười giải thích. Vốn là cô cũng là muốn xem náo nhiệt, nhưng hiện tại xem ra cô không lên tiếng không được, nếu như thế sợ rằng mọi người ở đây, bao gồm cả cái người đang nói chuyện sẽ chết không toàn thây mất? Cô biết kết hôn là chuyện sớm hay muộn, hôm nay làm không xong thủ tục, thì tất cả mọi người đều gặp xui xẻo, cô không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến người khác. Mặc dù cô không biết mình tại sao phải cảm thấy như vậy, nhưng trong tiềm thức của cô thì cô biết người đàn ông này tuyệt đối sẽ làm như vậy.

- Thật? - Người nọ hiển nhiên không tin tưởng lời nói của cô..., vì vậy lại hỏi. Mặc dù cô cũng thấy kể từ lúc Duy Nhất nắm tay người đàn ông kia, thì cô có lên tiếng cũng vô ít, nhưng cô vẫn không khỏi hoài nghi.

- Đúng vậy ạ, thật xin lỗi, tôi thay anh ấy nhận lỗi với mọi người. - Duy Nhất cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.

- Nhanh lên một chút, hiệu suất làm việc của các người kém như vậy, tôi nghĩ các người nên xin nghỉ việc đi. - Minh Dạ Tuyệt bị Duy Nhất lôi kéo, mặc dù không có nghĩ lần nữa động thủ, nhưng lời nói như cũ vẫn khiến người ta muốn đánh anh.

- Anh. . . . . .

- Thật xin lỗi, hôn lễ cuả chúng tôi sắp bị trễ rồi, nên anh ấy mới gấp gáp như thế, mong cô đừng để ý. - Duy Nhất vội vàng hướng về cái người nhân viên sắp bị làm cho nổi điên kia, luôn miệng nói xin lỗi.

- A, hoá ra là như vậy. Được, vậy chúng tôi sẽ làm ngay. Người nọ thấy nụ cười chất đầy trên mặt Duy Nhất, cố đè hỏa giận xuống, cùng một người khác vẫn đứng ở bên cạnh xem trò vui người kéo một chiếc bàn khác đến và nhặt giấy tờ lên. Trong lòng vẫn là đang vì Duy Nhất mà cảm thán, đáng tiếc một cô gái tốt như thế, lại muốn gả cho một người đàn ông không biết thương hương tiếc ngọc. Nhưng mọi chuyện đã là trời định, cô không có biện pháp giúp đỡ.

- Cám ơn, - Duy Nhất lôi kéo tay Minh Dạ Tuyệt vẫn không có buông ra, sợ rằng vì anh không đợi được lại muốn nổi giận.

- Được rồi, đây là giấy hôn thú của hai người, xin hãy cầm lấy. – Sau khi người nhân viên đó làm xong tất cả thủ tục, vui vẻ đưa tờ giấy hôn thú cho Duy Nhất, lúc nhìn về phía Minh Dạ Tuyệt, trên mặt liền mất đi nhiều cảm xúc.

- Cám ơn. - Duy Nhất đưa tay ra tiếp nhận tờ giấy hôn thú, liền lôi kéo người đàn ông bên cạnh xoay người chạy ra ngoài.

- Tiểu thư. - Lúc Duy Nhất đi tới cửa, bỗng sau lưng lại truyền tới giọng nói của người nhân viên ban nãy.

- Xin hỏi còn có chuyện gì sao?

- Cái đó. . . . . .- Cô nhân viên liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh Duy Nhất, lại tiếp tục nói - Nếu như nghĩ đến chuyện ly hôn, có thể trực tiếp tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ đem tất cả khả năng của mình ra giúp cô.

- Ách. . . . . . , cám ơn cô - Duy Nhất sững sờ trước câu nói đó. Sau đó cảm thấy tay của người bên cạnh đột nhiên trở nên cứng ngắc, không dừng lại nữa vội vàng lôi kéo anh đi ra ngoài, chỉ sợ sơ ý làm anh nổi điên.

- Tiểu thư, cô nhất định phải nhớ đó. - Người nọ nhìn bóng lưng vội vã của Duy Nhất liền cao giọng nói.

- Haizzz. . . . . . – Sau khi ra khỏi phòng, Duy Nhất liền thở ra một hơi, sau đó buông lỏng tay của anh, cầm chiếc hộp màu đỏ đi về phía trước. Lại không phát hiện trong nháy mắt khi cô buông tay ra, sắc mặt người bên cạnh lập tức tối lại, thậm chí cái tay vừa mới bị tay cô nắm chặt từ từ tạo thành quả đấm nhỏ.

- Làm xong rồi? - Minh Dạ Phạm chờ ở phía ngoài, vừa nhìn thấy hai người, liền vội vàng đi lại nghênh đón.

- Vâng. - Duy Nhất nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra trong mắt một nụ cười.

- Mệt chết đi được. - Minh Dạ Phạm thấy nụ cười trên mặt cô, tâm đột nhiên hơi chậm lại, mới vừa rồi bên trong truyền ra những lời thẳng thắn kia, anh đã sớm nghe được. Dù chính là người nhà, nhưng khi đối mắt với người anh cả không có kiên nhẫn, cô nhất định mệt mỏi lắm. Tay không tự chủ lại hướng về đầu của cô, muốn đem cô gái có nụ cười nghĩ một đằng nói một nẻo che chở, như vậy cô sẽ không còn nhu nhược và yếu đuối nữa, anh không nhẫn tâm nhìn cô như vậy.

Minh Dạ Tuyệt nhìn cô cười với Minh Dạ Phạm, khẽ nheo mắt lại, chứng kiến cảnh Minh Dạ Phạm đột nhiên vươn tay ra, bỗng dưng anh đưa tay ra kéo cô đi về phía trước, mặc kệ cô có bị lảo đảo hay không theo kịp, mặc kệ em trai anh có đuổi theo hay không.

Minh Dạ Phạm nhìn thấy cánh tay thất bại của mình, chán nản cười một tiếng, hôm nay anh làm sao vậy? Cô là người phụ nữ của anh cả, làm sao anh lại có hành động như vậy? Anh cả nhất định sẽ hiểu lầm cô cho mà xem?

Duy Nhất không hiểu gì cả, nhìn người đang lôi kéo mình, tận lực chạy đuổi theo anh, cho đến ra khỏi tòa nhà lớn, Minh Dạ Tuyệt dừng lại, cô mới có thể dừng lại, không ngừng thở hổn hển bởi vì ban nãy chạy quá nhanh nên hô hấp rối loạn.

- Cô nghe cho rõ, không được ở trước mặt tôi quyến rũ người đàn ông khác, lại càng không được đối với em trai tôi có suy nghĩ khác. - Nói mỗi một chữ, lực nắm tay của Minh Dạ Tuyệt càng tăng thêm một phần, giống như hận không thể đem cô bóp chết. Cô lại dám ở trước mặt anh quyến rũ Phạm, chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy.

- Em không có. . . . . . - Duy Nhất dùng sức chịu đựng sự đau đớn của cánh tay, cau mày nói.

- Không? Không có mà lại cười nói với nó như thế? - Minh Dạ Tuyệt không tin tưởng lời của cô..., cho rằng cô chính là người phụ nữ thích quyến rũ đàn ông. Lúc anh thấy cô cười nói với Phạm, anh thật muốn phá hủy nụ cười trên mặt cô, để cho cô không bao giờ cười nữa.

- Em. . . . . . - Duy Nhất bất đắc dĩ nhìn anh, lại không biết giải thích từ đâu, cô không cười chẳng lẽ khóc à?

- Anh, các người đang làm gì thế? – từ xa Minh Dạ Phạm đã nhìn thấy sắc mặt không tốt của anh trai, lại nhìn cái nhíu mày căng thẳng của Duy Nhất, vội vàng đi tới bên cạnh bọn họ, muốn hóa giải một chút không khí bây giờ.

- Lên xe. - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn Minh Dạ Phạm đang đứng bên cạnh anh, tùy tiện phất tay, sau đó nguội lạnh ra lệnh cho Duy Nhất.

- A, trước anh buông tay của tôi ra được không?. - Duy Nhất bất đắc dĩ chỉ chỉ bàn tay vẫn nắm chặt tay cô.

Ra lệnh cho người ta lên xe, anh lại không buông tay cô ra, vậy cô phải làm thế nào?

Minh Dạ Tuyệt nhìn một chút cánh tay của cô, liền bỏ rơi cô, thẳng đi về phía xe.

- Haizzzz. . . . . - Duy Nhất than nhẹ một tiếng, chua xót xoa cánh tay đang đau đớn của mình, đi về phía xe mà ban nãy cô ngồi đến đây, mà Minh Dạ Phạm nãy giờ vẫn đứng sau lưng cô, liền im lặng đi theo cô.

- Quay lại, cô đi đâu? - Minh Dạ Tuyệt đi tới xe của mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Duy Nhất và Minh Dạ Phạm đã đi về một hướng khác, trong lòng dâng lên một cỗ nồng nặc không vui. Cao giọng hầm hừ cái thân hình nhỏ nhắn đang ẩn núp sau thân thể cao lớn của Minh Dạ Phạm. Mới vừa cảnh cáo cô đã không nghe lời là sao đây? Lại còn dám dựa gần Phạm như vậy?

- À? Lên xe mà. - Duy Nhất quay đầu lại thấy cái người đàn ông kia lại đang sắp phóng hỏa, không biết lại vì chuyện gì nữa.

Không phải anh nói lên xe sao?

- Ngu ngốc, ai cho cô lên chiếc xe kia, qua đây. - Minh Dạ Tuyệt cắn răng nghiến lợi nói, chưa từng thấy qua cô gái nào đần như vậy .

- Ngu ngốc? - Duy Nhất nhẹ nhàng nhắc lại lời của anh, trong lòng “rầm” một tiếng, giống như một bức tường nào đó đã bị phá vỡ, một chút trí nhớ trong nháy mắt vọt tới trong đầu của cô, đem đầu cô cùng khối ký ức ngày cũ giằng xé. Trên cái thế giới này, chỉ có một người kêu cô là ngu ngốc.

- Xin hỏi. . . . . . , tên anh một chữ cuối cùng có phải là "Phạm" hay không? - Duy Nhất si ngốc nhìn người con trai bên kia, mắt đen lại, chần chờ hỏi anh.

- Đúng vậy, làm sao cô biết? - Minh Dạ Phạm đứng một bên nhìn cô, anh chưa từng nói cho cô biết qua tên của mình, làm sao cô lại biết?

- Đã hiểu, hiểu. - Duy Nhất nhẹ nhàng nỉ non, nhìn cái người con trai đang chuẩn bị phun lửa. Khi còn bé, cô chỉ biết anh tên là Tuyệt, còn em trai của anh là Phạm, bọn họ họ là gì thì cô không biết. Hiện tại cô đã biết. Một người tên kia cũng là “Tuyệt”, một người tên này cũng là “Phạm”, trên thế giới này sẽ không có nhiều trùng hợp như vậy. Quá nhiều trùng hợp thì không gọi là trùng hợp, được gọi là sự thật.

Cái gì gọi là đã hiểu? Cái gì gọi là hiểu? Cô là hiểu cái gì rồi? Lại hiểu cái gì? Minh Dạ Phạm rất muốn hỏi cô, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vừa mơ hồ vừa trong suốt của cô thì dừng lại. Cô. . . . . . làm sao thế này?

Duy Nhất nhìn Minh Dạ Tuyệt, cổ họng đau thắt như bị ai đó cướp đi tất cả hô hấp. Một con trai kia tên là Tuyệt, có tính khí nóng nảy, thích gọi người khác là ngu ngốc hoặc đồ đần, có một người em trai tên là “Phạm”, tất cả đều quen thuộc với cô đến không thể tả. Vốn cô còn nghĩ đây chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng sau khi hỏi người con trai trẻ tuổi bên cạnh, cô cũng đã xác định, người con trai mà cô bị bắt buộc phải gả chính là người mà cô dẫu muốn quên cũng không thể quên, dùng mười năm để đau lòng, để nhớ thương. Người đó chính là anh Tuyệt của cô.

- Mè nheo cái gì? - Minh Dạ Tuyệt đợi mãi vẫn không thấy Duy Nhất chủ động đi tới, nổi giận đùng đùng, tự mình tới bắt lấy tay của cô, muốn dắt cô rời đi.

Minh Dạ Phạm vốn là muốn nói anh cả đừng thô lỗ như vậy, rồi lại đột nhiên ngừng nói, anh biết tính khí của anh Tuyệt, nếu anh lại vì cô mà giải thích, hiểu lầm với cô sẽ càng sâu hơn.

Duy Nhất nhìn bóng lưng cao lớn đang kéo mình đi, trong mắt từ từ xông ra một cỗ chất lỏng. Hiện tại bộ dáng anh lôi kéo cô, cũng giống như mười năm trước anh ném cô ra ngoài giữa đêm khuya. Trong lòng cô dâng lên một hồi phòng bị, chuẩn bị cùng anh bên nhau cả đời, thế nhưng anh lại không chút nào lưu tình mà bỏ cô, không có lý do gì, không có nguyên nhân gì. Cô đột nhiên muốn tránh thoát tay của anh, không trở lại cuộc sống trước kia của mình, cô không muốn lần nữa đi vào thế giới của anh.

Mười năm trước anh làm cô tổn thương, khiến cô sớm vùi sâu trái tim mình. Vốn tưởng nỗi đau như thế đã lãng quên từ lâu, vậy mà lúc đối diện với anh, cõi lòng cô vẫn như bị xé rách. Vì sao không thể quên? Quên không phải sẽ tốt hơn sao?

Nhận thấy cô đang giãy giụa, sắc mặt Minh Dạ Tuyệt càng thêm tối tăm, càng thêm tức giận. Kéo cô đến, ném thẳng cô lên xe, sau đó anh cũng ngồi lên xe, phân phó với người tài xế trước mặt.

Duy Nhất ngồi dậy, lập tức dời đến bên cửa xe, tận lực cách xa anh, không muốn gần anh thêm nữa, chỉ cần cách tránh xa anh, cô không nên để mình bị tổn thương thêm một lần nào nữa.

- Cô qua đây - Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy động tác của cô, tâm tư phiền loạn gầm lên một tiếng, duỗi bàn tay liền đem cô trở lại bên cạnh anh, mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô, giống như là muốn ăn thịt người. Nhưng khi anh thấy cô, những lời nói cay cú, vốn là muốn đả thương người khác đột nhiên biến mất, chỉ vì trong mắt cô ngày càng nồng đậm sự sợ hãi và yếu đuối, nhìn vào trong mắt của cô tự nhiên anh lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé khác. Cái đồ đần ồn ào đã bị anh bỏ rơi.

Minh Dạ Tuyệt giống như là bị phỏng tay, chợt đem Duy Nhất đẩy ra, “Bành” một tiếng, đầu Duy Nhất liền đụng vào cửa xe, liền nghe được tiếng vọng lại bên trong xe, cô bởi vì đau đớn mà nhíu mày, anh muốn đưa tay lần nữa kéo cô trở về, rồi lại cố đè loại kích động này xuống, hôm nay dường như anh chẳng còn là mình nữa.

- Tôi cảnh cáo cô lần thứ nhất, không nên tới gần em trai tôi, bắt đầu từ hôm nay cô là chị dâu của nó, đừng cho tôi phải thấy những cảnh không nếu thấy, nếu không, tôi sẽ để cô biết hậu quả, nghe không?

- Dạ. - Duy Nhất nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ mình nghe được, nhẹ nhàng xoa phần đầu bị đụng phải cửa xe. Cô không biết phải giải thích thế nào, bởi vì cô biết anh là người không thích nghe người khác giải thích, nếu giải thích vô dụng vậy thì cần gì phải giải thích.

Minh Dạ Tuyệt cau mày nhìn cái trán đang sưng của cô gái bên cạnh, muốn vuốt ve nó nhưng rồi rốt cuộc cũng không nói lên tiếng nào, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi nơi khác, không nhìn cô nữa. Phụ nữ là động vật tham lam, đừng tưởng giả bộ đáng thương, sẽ lấy được sự thương cảm của anh.

Hôn lễ rất đơn giản, thật sự rất đơn giản. Vốn người chủ trì hôn lễ và người điều khiển chương trình còn muốn nói thêm mấy câu, lại bị ánh mắt sắc lạnh của Minh Dạ Tuyệt dọa đến chỉ biết đem tất cả những gì muốn nói nuốt xuống. Còn thiếu lại mấy bước, cũng bị Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng nhìn soi mói, bắt buộc tiến hành thật nhanh. Trong mấy phút hôn lễ liền kết thúc, không người nào dám làm náo lễ đường, buổi lễ kết hôn lạnh tanh còn không bằng tang lễ. Mời rượu thì không cần phải nói rồi, Minh Dạ Tuyệt mang theo cô đi tới một bàn khách, những người khách kia lập tức đứng lên, chủ động nói mấy câu lời chúc phúc, sau đó đem rượu của mình uống một hơi cạn sạch, không có một câu trò chuyện dư thừa. Nhưng điều đó lại khiến Duy Nhất dễ chịu hơn rất nhiều, không cần gượng cười mệt mỏi giống như cô dâu khác, lại có thể nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.

Căn phòng này chỉ có một mình cô, anh đưa cô tới nơi này, sau đó liền đi ra ngoài, không cho bất luận kẻ nào đến làm phiền cô, cũng không cần ai canh giữ cô, giống như chắc chắn rằng cô sẽ không chạy trốn. Cũng đúng thôi, bởi nơi này đều là người của anh, cô có thể trốn ở đâu?

Đi tới một cái ghế trước cửa sổ, nghiêng thân thể dựa bệ cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, ngoài cửa sổ là vô số cây cối và hoa lá, ánh mặt trời chiếu khắp con đường, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ngoại trừ, thỉnh thoảng có mấy con chim nhỏ bay qua, những cơn gió thổi qua làm ngọn cây lay động thì không có bất kỳ động tĩnh nào khác. Duy Nhất lẳng lặng nhắm mắt lại, giống như có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng chim nhỏ ríu rít, trong lòng cô từ từ dâng lên có loại cảm giác uể oải, có lẽ là mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, vào giờ khắc này cô đem tất cả căng thẳng trong thần kinh buông lỏng ra, làm cho ánh mắt của cô càng thêm nặng nề.

Không biết qua bao lâu, trong lúc mông lung cô nghe được tiếng cửa mở ra, ngay sau đó giống như là có một người đi tới, cô khẽ cau mày không muốn tỉnh lại, từ từ cảm thấy không khí nơi này giống như trở nên ngột ngạt, hơn nữa còn có loại sát khí đi tới bên cạnh cô. Cô cả kinh mở mắt ra, liền nhìn đến một đôi mắt đang tức giận nhìn chằm chằm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.