Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 17: Mời đi ăn




Edit: Sabj

Cố An Kỳ không thể mặc kệ chuyện đã xảy ra làm ảnh hưởng đến cả đời cô, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc bị hận thù che mắt ý nghĩ, cô biết rõ mình nên làm như thế nào. Cô cũng hiểu trước khi đạt được thực lực và thế lực thì mọi thứ chỉ là hư vô.

Nếu cô muốn báo thù, chẳng những phải tìm được người đứng sau, mà còn phải có thế lực ngang bằng để chống lại. Hiện tại cô vẫn còn quá nhỏ bé, chưa cần nói đến báo thù, muốn đứng vững cũng không dễ dàng.

“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Di động Cố An Kỳ vang lên.

Cô bật điện thoại lên, nhìn tên người gọi, lông mày nhíu lại thật sâu. Cô do dự một lát rồi mới nhận điện thoại: “Alo, tôi là Cố An Kỳ.”

“An Kỳ, hiện tại có rảnh không? Nếu có thì đến công ty đi.” Bên tai vang lên giọng nói lười nhác của Âu Dương Thừa.

Cố An Kỳ nhìn trời bên ngoài đã bắt đầu tối, nhíu mày, cô không trả lời ngay mà ngập ngừng một lúc: “Tôi biết rồi, sẽ đến ngay.”

Cố An Kỳ không rõ ý định của Âu Dương Thừa, nhưng cô biết hiện tại đối với Âu Dương Thừa cô vẫn là một quân cờ rất hữu dụng. Anh ta sẽ không vô cớ hủy sự nghiệp của cô. Mặt khác, cô cũng rất tò mò vì sao lần này Âu Dương Thừa không truyền lời qua Chu Á Kiệt mà thông báo thẳng cho cô.

Trong thời gian suy đi nghĩ lại cô đã đến công ty. Đã kết thúc giờ làm việc nhưng trong công ty vẫn còn vài nhân viên ở lại. Cố An Kỳ chào hỏi đơn giản sau đó đi tới văn phòng của Âu Dương Thừa.

Cô đang muốn xem Âu Dương Thừa lại có chiêu gì mới.

“Cốc cốc cốc.” Cố An Kỳ gõ cửa.

“Mời vào ” Âu Dương Thừa nói, Cố An Kỳ nhanh chóng mở cửa, “Tốc độ của cô đúng là không chậm.”

“Ừ.” Cố An Kỳ chỉ đáp lại một âm tiết, không nói nhiều thêm. Cô mở to đôi mắt màu nâu chờ Âu Dương Thừa mở miệng, chờ anh ta nói ra mục đích khi gọi cô đến đây. Cô thích tính kế, nhưng không thích bị người khác tính kế. Mặc kệ Âu Dương Thừa lần này gọi cô đến có dụng ý gì, cô đều đã lên mười hai vạn phần tinh thần, cẩn thận đối phó, không thể lọt vào bẫy của anh ta.

Âu Dương Thừa thấy Cố An Kỳ không đặt câu hỏi lại cảm thấy kỳ quái. Từ trước tới nay Cố An Kỳ đều là người thích nói thẳng, không đi đường vòng, hôm nay sao lại đổi tính rồi? Trong lòng Âu Dương Thừa nghĩ như vậy, đôi mắt hồ ly hẹp dài lén liếc nhìn Cố An Kỳ, lại phát hiện cô vẻ mặt tự nhiên ngồi một chỗ, ánh mắt yên lặng nhìn anh, dường như đang đợi anh mở miệng.

Âu Dương Thừa híp mắt, nở một nụ cười không rõ ý tứ. Thì ra cô đang đề phòng.

“Cô có tính toán gì với tương lai không?” Âu Dương Thừa mở miệng hỏi.

Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, không rõ vì sao Âu Dương Thừa lại đột ngột hỏi mục tiêu của cô. Nhưng tinh tế nghĩ lại, hình như cô đã nắm bắt được một ít. Giống như cô đang thử Âu Dương Thừa, Âu Dương Thừa cũng đang thử thăm dò cô.

Cô nhìn sâu vào mắt Âu Dương Thừa, thản nhiên trả lời: “Giống như lần đầu tiên trò chuyện, mục tiêu của tôi chưa bao giờ thay đổi.”

Lần đầu tiên trò chuyện… vậy sao? Âu Dương Thừa nheo lại mắt hồ ly, trong ánh mắt dường như nhanh chóng trở nên sắc bén.

Khi lần đầu tiên Cố An Kỳ quyết định hợp tác cùng anh từng mở miệng nói.

Cô, phải giẫm nát Hứa Toa Toa dưới chân.

Khóe miệng Âu Dương Thừa hơi hơi giơ lên, nhìn sâu vào cô gái đang ngồi yên tĩnh đằng trước. Xem ra anh quả nhiên đoán không sai, ngay lúc đó Cố An Kỳ đã không hề nói đùa, cô thật sự đánh cuộc một ván với anh.

Cố An Kỳ, đúng là người thú vị.

“Hiện tại thực lực của cô còn chưa đủ để chống lại.” Âu Dương Thừa nói. Anh không nói bản lĩnh Cố An Kỳ không bằng Hứa Toa Toa, anh nhìn ra năng lực của Cố An Kỳ sâu không lường được, hiện tại mới thể hiện một chút đã khiến anh vô cùng kinh ngạc. Anh đã từng nghĩ đó là điểm cực hạn của Cố An Kỳ, nhưng cô lại luôn yên lặng , dần dần bộc lộ sự xuất sắc hơn nữa.

Âu Dương Thừa biết bản lĩnh Cố An Kỳ không kém, thậm chí còn vượt trội hơn cả Hứa Toa Toa. Chẳng qua hiện tại “thực lực” của cô vẫn không bằng Hứa Toa Toa.

Anh cố ý nói như vậy là muốn dò xét suy nghĩ của Cố An Kỳ, xem cô nắm chắc tương lai đến mức nào.

“Tôi biết.” Cố An Kỳ vô tư trả lời, “Vì tôi không đủ thực lực nên mới phải dùng tới sự giúp đỡ của Âu Dương tiên sinh không phải sao?”

Cố An Kỳ vẻ mặt lạnh nhạt, chuyện cô và Âu Dương Thừa có thể nói chỉ có quan hệ hợp tác và lợi ích.

“Ồ, ha ha, Cố An Kỳ, cô đúng là người thú vị.” Âu Dương Thừa cười nói, anh nhìn ra được, Cố An Kỳ ít nhiều cũng đa đoán được ý định của anh khi gọi cô đến đây, “Bây giờ có một cơ hội rất tốt, muốn xem cô dám thử không.”

“Ồ?” Cố An Kỳ không lập tức trả lời, nếu Âu Dương Thừa nói là cơ hội tốt nhưng sau đó lại bày ra một cái bẫy chờ cô nhảy xuống, thì cô cũng không ngu ngốc mà tự nhiên xông vào.

” ‘Pamir’ lần này muốn hợp tác với ‘Giải trí châu Á’ và ‘Đông phong’ của chúng ta, ba bên kết hợp quay một bộ phim truyền hình. Chưa quyết định nam chính, định casting để tuyển chọn. Tuy nhiên đã xác định được nữ chính.” Âu Dương Thừa nói, ” Giám đốc của ‘Pamir’ hình như đã từng tiếp xúc với cô nên rất hài lòng tính cách của cô, vai diễn này là đối với cô mà nói là một cơ hội rất tốt.”

Sản nghiệp của “Pamir” rất rộng, bao gồm quần áo, túi xách, đủ loại kiểu dáng trang sức nhỏ, vân vân. Chỉ cần là các sản phẩm thời trang đều có thể tìm thấy ở “Pamir”. Bộ phim lần này cũng liên quan đến thương hiệu”Pamir”, nội dung nói về các nhà thiết kế, trong phim xuất hiện rất nhiều sản phẩm của “Pamir”, thật ra đây cũng là một cách để tuyên truyền, chẳng qua từ quảng cáo chuyển sang phim ảnh mà thôi.

“Ồ.” Cố An Kỳ không mặn không nhạt đáp lại , ngay cả giám đốc của họ là ai cũng không hỏi, vẫn lặng lẽ ngồi im, dáng vẻ thiếu hứng thú. Cô đang đợi Âu Dương Thừa tiếp tục mở miệng, cô biết Âu Dương Thừa chắc chắn sẽ không dễ dàng trao cho cô cơ hội này như vậy.

” ‘Giải trí châu Á’ phút chót sẽ mời chủ lực của ‘Hoa Dương’ là Đường Hải Lâm để anh ta đến casting . Nếu hợp tác với anh ta, độ nổi tiếng của cô sẽ nhanh chóng bay cao.” Âu Dương Thừa nhìn vẻ mặt bình thản của Cố An Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn, tiếp theo lại nói, “Cô rất thân với Tiêu Thắng Hinh, chắc cũng không lạ gì Đường Hải Lâm đúng không?”

Cố An Kỳ gật gật đầu, không trả lời nhiều, bây giờ trong đầu cô chỉ có tình cảnh thê thảm của Tiêu Thắng Hinh sau khi bị bắt nạt, cùng với Đường Hải Lâm thấy chết mà không cứu. Vì Đường Hải Lâm được không ít tạp chí lớn đưa tin nên rất dễ theo dõi được tình hình của anh ta, anh ta vẫn tham dự rất nhiều hoạt động, nhưng vấn đề riêng tư lại không hề bị đề cập đến.

Khác thường, vô cùng khác thường không phải sao? Với hiểu biết của Cố An Kỳ về “Hoa Dương” mà xem xét, lúc này “Hoa Dương” đang tập trung cho Đường Hải Lâm, cố gắng lăng xê anh ta. Thảo nào, thảo nào anh ta không chịu giúp Tiêu Thắng Hinh, thì ra là sợ bị liên lụy.

Được lắm, Tiêu Thắng Hinh đang chịu khổ mà anh ta vẫn tiêu diêu tự tại, ung dung phát triển sự nghiệp. Ha, đúng là một người bạn trai tốt. “Lúc đó cô sẽ được mời đến xem casting, tự cô cân nhắc đi.” Âu Dương Thừa dừng một chút, sau đó tiếp tục nói, “Tôi tin cô là người thông minh.”

Cố An Kỳ ngẩn ra, sau đó lập tức hoàn hồn lại. Thì ra Âu Dương Thừa lần này gọi cô tới là muốn cô thương lượng với Đường Hải Lâm để giúp anh ta đi cửa sau sao? Cô cười khinh thường: “Đúng vậy, tôi sẽ cân nhắc thật kỹ, Âu Dương tiên sinh không cần lo lắng.”

Âu Dương Thừa không nói gì nhìn Cố An Kỳ cười tươi như hoa. Anh biết Cố An Kỳ không chịu để người ta nắm mũi dắt đi, nhưng vì sao cô không phản bác? Âu Dương Thừa nheo mắt, nhìn sâu vào Cố An Kỳ.

“Âu Dương tiên sinh nếu không còn việc gì khác, vậy tôi đi trước.” Cố An Kỳ chống lại ánh mắt Âu Dương Thừa, tuyệt không khách khí nói.

Âu Dương Thừa đang thử cô, muốn đào ra suy nghĩ thật của cô, sao cô có thể không nhìn ra điểm này. Nếu bình thường, cô sẽ “diễn” cùng anh ta, chẳng qua hôm nay cô không có hứng thú đó. Đường Hải Lâm, ha ha, muốn cô trợ giúp anh ta ư? Nằm mơ đi.

Cô là người bao che khuyết điểm đấy, có sao không? Tiêu Thắng Hinh đã ở bên cạnh cô rất lâu, hai người không khác gì chị em ruột, nay chị em tốt bị bắt nạt cô không ra tay sao? Nếu vậy, cô sẽ không còn là Cố An Kỳ.

Đường Hải Lâm trong thùng có bao nhiêu nước* cô biết rõ. Nếu không liên quan đến Tiêu Thắng Hinh, còn lâu anh ta mới tiến xa được như vậy.”Hoa Dương” đối với anh ta không tỏ ra quá vắng vẻ nhưng cũng không đầu tư quá lớn. Nhưng bây giờ đúng là khác thường, đột nhiên “Hoa Dương” bỏ ra số tiền lớn đầu tư cho anh ta, không thể không khiến Cố An Kỳ nghi ngờ liệu anh ta có đang dựa vào ai hay không.

(* Bên Trung Quốc có câu nửa thùng nước ngang với câu thùng rỗng kêu to bên mình. Câu trong truyện là tác giả chơi chữ)

“Đừng đi vội, còn có một việc.” Âu Dương Thừa không nhanh không chậm nói, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, dường như đang đợi Cố An Kỳ giải thích, “Chuyện quảng cáo của ‘Octavia’ cô định thế nào? Điểm của Đường Tâm Tâm và Hàn Dịch Phong đang rất cao.”

“Ừ, tôi biết.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời.

Đường Tâm Tâm lần này đúng là dồn hết tâm sức, hợp tác với Hàn Dịch Phong cùng nhau xuất hiện với tư cách là người yêu. Cố An Kỳ đã xem qua ảnh của hai người họ, chẳng qua chỉ làm ra vẻ, hai người mặc dù chụp ảnh cùng nhau nhưng không toát ra thần thái của người yêu.

“Đừng quên lời hứa của cô.” Âu Dương Thừa nhíu mày, liếc nhìn Cố An Kỳ, ám chỉ ngày trước cô đã hứa chắc chắn sẽ giành được quảng cáo của “Octavia”.

“Yên tâm đi, tôi không quên.” Cố An Kỳ cười nhẹ nhưng lại khiến người ta cảm thấy khẩn trương, “Âu Dương tiên sinh, nếu không chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”

“Đi tđi.” Âu Dương Thừa phất phất tay.

“Đúng rồi, sau này chuyện về công việc, anh cứ tìm Chu tiên sinh, anh ta sẽ thông báo lại cho tôi.” Cố An Kỳ khi sắp bước ra cửa nói như thế.

Âu Dương Thừa cười cười, không trả lời: “Chuyện hôm nay tôi không muốn nói cho Chu Á Kiệt.”

Cố An Kỳ nhìn sâu anh ta một cái, không rõ ý tứ của anh, nhưng vẫn hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.