Phụng Vũ Cửu Thiên

Chương 12: Sương lạnh cuối thu




Dù sao là huynh đệ cùng tộc, Thẩm Mặc không tiện đẩy bọn chúng tới đường cùng, liền nói với mấy người đốc công:
- Chư vị cứ làm việc đi, mấy tên tiểu tử này tôi lĩnh về trước vậy.

Đốc công cười siểm nịnh:
- Còn một tên nhóc đang nằm bên trong kia, cũng mang tới cho công tử chứ?

Thẩm Mặc gật đầu:
- Làm phiền huynh đệ rồi.

Không bao lâu sau, hai nam tử sốc Thẩm tam thiếu gia tập tễnh tới, Thẩm Mặc thấy hắn như thiên quan vạn ma dầy xéo vậy, thần sắc mỏi mệt, nửa sống nửa chết, không khỏi thẩm nghĩ :" Rốt cuộc là hắn phải chịu đãi ngộ bất nhân thế nào, mới biến thành bộ dạng như thế này?"

Thấy trong mắt Thẩm gia có vẻ tò mò, người đốc công kia vội giải thích:
- Tên tiểu tử này quá sợ hãi, chỉ mới làm một buổi sáng đã không chịu nổi, ép hắn làm tới tối liền hoàn toàn đổ gục, đứng cũng không đứng dậy nổi.
Sao mấy lời này nghe có vẻ như có chút ý dấu đều hở đuôi.

Thẩm Mặc nhìn cái vẻ mặt thê lương muốn chết của Thẩm Trang, cùng với vẻ ngoài thất thần rõ ràng, là biết tên đốc công này không nói thật, nhưng y không có hứng thú tìm hiểu thêm, liền để ba tên gia hỏa mặt mũi xưng vù đưa Thẩm Trang về nhà, chẳng thèm giáo huấn bọn chúng một câu.

Sau khi rời khỏi bến tàu, y trước tiên tới phố Bảo Hữu Kiều, đánh tiếng với cha mẹ Trường Tử, hai người họ tất nhiên đồng ý ngay, cha Trường Tử cười ha hả nói:
- Sợ hai cha con công tử ở bên đó không quen, chúng tôi mỗi ngày vẫn quét dọn phòng ở bên này cho hai người đó.
Liền bảo Trường Tử lấy xe, theo Thẩm Mặc về chuyển đồ tới.

Cũng may tú tài chuyển nhà toàn là sách, chỉ thêm vài bộ y phục, bộ chăn gối, một cái xe là mang về hết. Đợi bố trí lại xong, còn không bị lỡ bữa trưa.

Cơm trưa rõ ràng thịnh soạn hơn rất nhiều, Diêu đại thúc đặc biệt hầm gà đen bổ não cho y. Thẩm Mặc cám ơn xong lại bảo ông ta đừng lãng phí như thế. Diêu đại thúc cười nói:
- Ban đầu chẳng có tiền mà mua, hiện giờ có thể gánh được rồi, tất nhiên phải để công tử trước khi thi được ăn ngon.

Còn chưa ăn xong, trong sân đã vang lên cái giọng tức cười mà chỉ Thẩm Kinh mới có:
- Trường Tử, Triều Sinh có ở đây không.
Vậy là những lời ban sáng của Thẩm Tương uổng công hết, hắn cứ bô bô gọi Triều Sinh.

Diêu đại thúc vội gọi Thẩm Kinh vào, lại hỏi hắn đã ăn cơm chưa. Thẩm Kinh cũng không khách sáo, cười nói:
- Tìm cả hai chỗ mới thấy Triều Sinh, làm lỡ mất bữa cơm.
Diêu đại thẩm vội lấy thêm bát cho hắn, Thẩm Kinh liền ăn ngấu ăn nghiến.

Đợi ăn uống no đủ rồi hắn mới ợ một cái nói với Thẩm Mặc:
- Bọn chúng đã bắt đầu liên danh kết bảo rồi, ta sợ ngươi biết trễ bị kéo tụt lại, liền gọi ba người trong họ, giờ Mùi cùng tới huyện nha kết bảo.

Cái gọi là liên danh kết bảo tức do năm khảo sinh cùng tham gia khảo thi của cùng một huyện đảm bảo cho nhau, cho nên gọi là "ngũ đồng kết". Nếu như một người trong đó thân phận là giả, bốn người còn lại sẽ bị liên lụy, như thế thành một sự giám sát hữu hiệu, nguy hiểm trong đó cũng khỏi cần phải nói.

Kỳ thực còn có một loại lựa chọn khác, đó là mời một vị lẫm sinh làm đảm bảo, là có thể tránh được nguy hiểm năm người đảm bảo lẫn nhau, nhưng như thế nguy hiểm liền chuyển lên người vị lẫm sinh kia, một khi thân phận của khảo sinh là giả, vậy lẫm sinh đảm bảo cho hắn sẽ bị thủ tiêu tư cách tú tài, thậm chí có khả năng gặp tai ương tù ngục.

Cho nên mỗi khi tới thời điểm này, rất khó gõ cửa nhà lẫm sinh, trừ biết rõ gốc gác, không chối từ nổi, thì dù có biếu tiền người ta cũng chẳng đảm bảo cho, vì thế hình thức ngũ đồng kết là phần lớn. May là con cháu Thẩm gia đông, lần nào thi huyện cũng có mười mấy người, mọi người đều là đường huynh đệ chưa ngoài năm đời, đảm bảo cho nhau là không thể tốt hơn.

Kém một khắc nữa là tới lúc xếp hàng, hai người Thẩm Mặc tới trước huyện nha, liền nhìn thấy không ít đồng sinh áo trắng vòng qua cái tường bình phong trắng kia đi vào trong nha môn.

Thẩm Kinh tinh mắt từ xa đã nhìn thấy ba học sinh trong tộc đừng ngoài Thân Minh đình. Gần như đồng thời bên kia cũng nhìn thấy hắn, hai bên tụ họp lại, rồi theo những học sinh khác tiến vào huyện nha.

Hôm nay là ngày báo danh thi huyện, trong nha môn không ít công sai, canh phòng nghiêm ngặt, đề phòng học sinh không hiểu quy củ chạy loạn khắp nơi.

Nhất là bên ngoài lễ phòng của dãy nhà thứ hai, càng có mười mấy quan sai duy trì trật tự, không cho bất kỳ ai nói chuyện, để cho bên trong phòng hỏi han không bị quấy rầy.

Năm người Thẩm Mặc xếp ở phía sau, nhìn đội ngũ nửa ngày trời không thấy nhúc nhích một bước, chẳng biết tới bao giờ mới đến lượt mình.

Chính khi y đang có chút sốt ruột thì đội ngũ đằng sau đột nhiên náo loạn, nghe thấy giọng nam trung niên:
- Phía trước mau tránh đường.
Đoàn người rất nghe lời tránh ra trái phái, nhường một con đường rộng năm xích.

Thẩm Mặc khá cao, hơn người bình thường hơn nửa cái đầu, theo tiếng nói nhìn tới, tầm nhìn không bị cản trở chút nào, chỉ thấy một quan viên mặc áo quan màu xanh, nghiêm mặt dẫn một người trẻ tuổi mặc bạch sam, tuấn tú bất phàm, nghênh ngang từ ngoài cửa đi vào.

Đám đông vốn hết sức yên tĩnh không nhịn được thấp giọng nghị luận, bạch sam là màu áo của đồng sinh, người trẻ tuổi kia hiển nhiên cũng là tới báo danh, làm sao làm cho đặc thù chứ?

Ở trường hợp công chúng, Thẩm Mặc không bao giờ phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng cũng hỏi như thế.

Tuy nhiên cũng có rất nhiều người cho rằng đó là điều hiển nhiên, cười khẩy nói với học sinh không cam lòng:
- Biết hắn là ai không? Hắn là Đào Đại Lâm tên chữ Ngu Thần!

Các học sinh tức thì ôn hòa trở lên, đều lấm lét nhìn sang:
- Thì ra là Đào Ngu Thần tề danh với với Chư Đại Thụ của Sơm Âm.

- Sao nỏi tiếng bao năm như thế vẫn là đồng sinh chứ?

- Điều này thì ngươi không biết rồi, người ta mười lăm tuổi tới Nhạc Lộc thư viện cầu học, thầy là La Hồng Tiên trạng nguyên ba mươi năm trước, học liền năm năm, hiện giờ thành tài hạ sơn, chiếm lấy "tiểu tam nguyên" còn chẳng phải dễ như trở lòng bàn tay.

Nghe rõ ràng nguyên do, Thẩm Kinh nhỏ giọng nói:
- Huynh đệ, có người muốn át sự nổi tiếng của ngươi rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, nói khẽ:
- Vậy phải thi đã rồi mới biết được.
Sự ngạo nghễ trong lời nói làm chao Thẩm Kinh ngây ra một chút, hắn biết rằng Thẩm Mặc xưa nay không thích nổi trội, vừa rồi nói thế chẳng qua là trêu đùa mà thôi.

Nhưng hắn không biết làm người phải khiêm nhường, làm quan càng phải khiêm nhường, duy chỉ có chuyện khoa cử là tuyệt đối không thể khiêm nhường. Thanh danh càng lớn, tiền đồ càng vinh quang, phải biết rằng ở Đại Minh, chỉ có ba mươi hai người mỗi lần thi tốt nhất mới có thể vào nội các lầm tể tướng.

Nếu như ngươi ở vị trí ba mươi ba, vậy xin lỗi, ngươi không có tư cách vào nội các làm đại học sĩ.

Cho nên cần phải nuôi lên bá khí tranh ngôi đệ nhất ngay từ ban đầu, mới có thể vươn lên trong tầng tầng tuyển bạt, trở thành một trong ba mươi hai người đó.

Ai ngờ Thẩm Mặc vừa muốn chơi trội một lần, ông trời lại đưa xuống một đối thủ hùng mạnh, tựa hồ không muốn để y độc cô cầu bại.

*** Anh Đào Đại Lâm này là danh nhân nổi tiếng trong lịch sử lắm đấy, dè đâu cũng sinh vào cái thời này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.