Phụng Vũ Cửu Thiên

Chương 10: Gió thu cuốn rèm




Thẩm Mặc hiểu Hạ Lão Thất đang khéo léo giải thích nguyện hôm nọ, nhưng không thể dễ dàng tha cho hắn như vậy được. Dứt khoát làm bộ không hiểu, nói:
- Hạ đại quan nhân nói rất có lý. Chẳng qua chuyện này chẳng phải do ta có thể quyết định, còn phải quay về hỏi phụ thân nữa.

- Đương nhiên, đương nhiên.
Hạ Lão Thất không biết quan hệ cha con Thẩm gia không thể suy luận theo lẽ thường, liền di chuyển đề tài, chỉ vào bốn tên thanh niên ở dưới đất hỏi:
- Công tử định xử trí bọn chúng ra sao?
Nói rồi cười khằng khặc:
- Hay là mượn mỗi tên một cánh tay cho công tử xả hận.

Thẩm Mặc thầm nhủ :"Thế thì ta còn thanh danh quái gì nữa?" Liền lắc đầu cười:
- Dù sao cùng đã một thời đông môn, thái quá làm người ta chê cười... Trừng phạt qua loa một phen là được.

Hạ Lão Thất cười ha hả:
- Công tử lòng dạ nhân hậu, vậy thì đánh một trận.

- Hay là làm chút chuyện có ý nghĩa đi.
Thẩm Mặc cười:
- Dù sao mấy ngày này học đường cho nghỉ, cứ để bọn chúng ở bến tàu vác bao tải đi, qua ngày mười lăm hãy thả về.

Hạ Lão Thất tức thì trố mắt ra nhìn, thầm nghĩ :" Bọn mặt trắng đúng là thâm hiểm." Bến tàu là chỗ thế nào? Chỉ hơn mỗi nhà tù! Khuân vác ở bên tàu ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn cả gả, ăn tệ hơn lợn, làm nhiều hơn trâu. Hơn nữa tính tình thô lỗ, nhiều thói xấu. Bốn tên học sinh nuông chiều quen, ở đây mấy ngày chẳng phải bị lột mấy lớp da sao?

Thấy bốn vị lão huynh bị đốc công áp giải đi, Thẩm Mặc chắp tay với Hạ Lão Thất, nói:
- Đa tạ Thất gia, học sinh còn phải trở về ôn bài, chỉ đành đi trước thôi.
Y không muốn tiếp xúc quá gần với những người này, với thanh danh chỉ có hại không có lợi.

- Ài, hiếm khi được gặp công tử một lần.
Hạ Lão Thất nói:
- Công tử nể mặt, huynh đệ ta làm chủ, hai chúng ta tới Ỷ Hồng Viện vui vẻ một chút chứ?
Ỷ Hồng Viện là khu đèn đỏ nổi tiếng của huyện.

- Đúng là một ý hay.
Thẩm Mặc tặc lưỡi, nhưng mặt tỏ vẻ tiếc nuổi:
- Đáng tiếc tháng sau phải thi huyện rồi, ta thực sự không có lòng dạ nào chơi bời.

Hạ Lão Thất biết ở thời điểm mấu chốt này, Thẩm Mặc không muốn bị người ta nắm thóp, thức thời cười lớn:
- Vậy được, đợi sau khi công tử thi đỗ, huynh đệ bày tiệc chúc mừng, công tử ngàn vạn lần chớ chối từ.

Thẩm Mặc gật đầu cười:
- Cung kính không bằng tuân lệnh.
Mọi người đều chung sống trong một huyện thành, thế nào cũng phải nể mặt nhau mới chung sống hòa bình được.

Hạ Lão Thất mừng rỡ nói:
- Vậy huynh đệ chờ tin mừng của công tử.
Nói rồi người hơi ngả về phía Thẩm Mặc, khẽ nói:
- Chuyện năm ngoái huynh đệ thực sự có xin lỗi, không phải là có ý mạo phạm.

Thẩm Mặc còn chưa phản ứng lại trong lòng đã có thêm mấy thứ, không khỏi thầm kinh hãi nghĩ :" Hảo thân thủ!" Đây rõ ràng là vừa hạ mình vừa thị uy! Mặt ngoài không lộ ra chút nào nói:
- Đã qua thì cho qua đi, tin rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa, phải không?

- Không đâu, không đâu! Tuyệt đối là không.
Hạ Lão Thất lắc đầu quầy quậy, há miệng cười:
- Sau này thân cận còn không kịp nữa mà.
Tới đó hạ thấp giọng xuống nói:
- Sau này thuyền của hiệu buôn Tam Nhân trên bến tàu sẽ miễn phí toàn bộ.
Đường khẩu khống chế nhiều chỗ, thuyền vừa tới bờ đã phải nộp tiền neo đậu, tiền vận chuyển, vận chuyển phải do người của bến tàu làm, giá đắt hơn nhân công bên ngoài hơn gấp đôi, gộp đủ thứ lại, tuyệt đối là khoản tiền thành phẩm lớn.

Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Hay là một nửa đi, thế nào cũng phải để huynh đệ bến tàu có cơm ăn chứ?

- Được được.
Hạ Lão Thất cao hứng nói:
- Công tử khảng khái hào phóng, huynh đệ đây nhất định phải kết bằng hữu rồi.

Hai người lại nói cười vài câu rồi mới "quyến luyến" tách nhau ra, trước khi đi Thẩm Mặc còn liếc về phía bốc rỡ hàng hóa, bốn tên đáng thương kia đã bắt đầu vác bao tải dưới roi da của đốc công rồi.

Rời khỏi bến tàu, thấy Thẩm Kinh đợi ở bên ngoài, vừa rồi thấy Hạ Lão Thất xuất hiện, hắn liền biết điều tránh đi, tiện cho hai người nói chuyện.

Thẩm Mặc thấy có người đứng bên cạnh hắn, liền cười với Thẩm Kinh rồi chắp tay với người kia nói:
- Sư ca còn chưa đi, chẳng lẽ muốn mời tiểu đệ ăn cơm.

Người đó chính là Thẩm Tương đại công tử của Thẩm tiên sinh, bởi vì sắp thi, không thể theo cả nhà tiến kinh, nên bị Thẩm Luyện để lại, lệnh hắn một mặt trông coi gia nghiệp, một mặt chuyên tâm học hành. Hắn được Thẩm tiên sinh dựa theo tiêu chuẩn nho gia, giáo huấn thành quân tử khiêm nhường ôn hòa nho nhã, căn bản không biết thế nào là nói đùa, nghe thế mặt giật giật, cuối cùng cắn rắng gật đầu:
- Được rồi, có điều ta không có bao nhiêu tiền, không mời được cơm ngon.

Thẩm Kinh ở bên cạnh cười ha hả:
- Đại ca nghe đệ nói này, Triều Sinh đùa với huynh thôi, còn chưa tới giờ, ăn uống gì chứ?

Nào ngờ Trầm Tương lắc đầu:
- Thẩm Kinh, tiên sinh đã ban tên chữ cho Thẩm học đệ rồi, đệ phải gọi là Chuyết Ngôn, ngọi nhũ danh là bất kính đấy.

Thẩm Kinh cứng họng, hậm hực nói:
- Lần sau không nói giúp huynh nữa.

Thẩm Mặc cười tạ lỗi Thẩm Tương, hỏi:
- Không biết sư ca có gì chỉ giáo?

Thẩm Tương cuống quít xua tay:
- Chỉ giáo thì không có.
Nói xong lấy từ trong lòng ra một phong thư, cẩn thận vuốt phẳng, hai tay đưa cho Thẩm Mặc:
- Phụ thân có phong thư bảo ta chuyển cho đệ.

Thẩm Mặc vội lau tay vào y phục, chắp tay hướng về phía bắc vái một cái rồi mới cung kính nhận lấy thư, cất vào trong lòng, nói:
- Học sinh không sạch sẽ không dám tùy tiện mở ra, đợi học sinh về tắm rửa rồi sẽ đọc.

Thẩm Tương gật đầu nói:
- Sư đệ hãy giữ kỹ.
Rồi cáo từ rời đi.

Đợi Thẩm Tương đi xa rồi, Thẩm Kinh mới ghé tới nói:
- Mau mau xem xem viết những cái gì.

Thẩm Mặc xoa bụng, cười đểu:
- Vừa rồi ngươi chưa hỏi gì đã phá hỏng bữa cơm của ta, có biết ta còn chưa ăn sáng không? Cho nên ngươi phải đền.

Thẩm Kinh không còn gì để nói, hai người liền tới một trà lâu gần đó, kiếm gian đơn yên tĩnh, Thẩm Mặc gọi mấy cái banh bao trứng, đậu hoa rồi thong thả ăn.

Nhìn thấy y ăn Thẩm Kinh cũng đói, liền gọi một món thịt bò canh thịt bỏ hương thơm mê người, cũng ngồi bên ăn.

Đợi cơn đói trong bụng bị đuổi đi, Thẩm Mặc mới móc hết mấy thứ trong lòng đặt lên bàn, để Thẩm Kinh xem là cái gì.

- Một tờ giấy cầm đồ, một tờ giấy nhà cửa, một bức thư.
Thẩm Kinh xoa xoa tay, vừa lục xem vừa báo cáo:
- Còn có hai hạt vàng mỗi hạt một lượng.
Nói rồi cười hắc hắc:
- Lần này Hạ Lão Thất mất máu lớn.

Đây là chuyện đương nhiên thôi, Thẩm Mặc chẳng hứng thú nổi, y nhặt bức thư nhét trong lòng tới nhăn nheo kia ra, thuận tay xé vỏ, hàng chữ rắn rỏi chỉnh tề của Thẩm tiên sinh đập vào mắt y.

"Thẩm Mặc học trò của ta, mặc dù chưa từng hành lễ bái sư, nhưng ta vẫn xưng là trò. Ngày đó ta phất tay rời đi, chẳng qua là vì trong lòng u uất rối rắm, không kiềm chế được, không phải là giận con, chỉ mong đừng để trong lòng."

"Ta há chẳng biết lời con rất đúng? Thế nhưng Đại Minh ta khắp nơi tanh hôi, lang khuyển đầy đường; con dân kêu khóc, vận nước nguy ngập! Ta tính nóng, không thể học nhẫn nhịn được, chỉ có thể trong lòng lòng phẫn nộ, vứt bỏ tất cả nhập kinh, lấy lời nói nhỏ bé khuyên can thánh thượng! Có thể vì thánh thượng sớm ngày dọn dẹp được một phần vạn chướng khí, ta cũng vui vẻ hi sinh thân này cùng cả nhà, tuyệt không có chút do dự nào.

"Song con không cần phải lo ta làm liên lụy, ta đã tiến cử con với nhân vật hàng đầu đương thế, tới lúc cần ông ta sẽ bảo vệ con. Văn tài của người đó hơn hẳn ta, là người cực giống với con, con nhớ hết lòng học theo, sẽ được lợi cả đời."

"Ta cũng có chút lòng riêng, lưu lại Thẩm Tương ở cố hương, là để duy trì hương hỏa. Ta biết con túc trí đa mưu, mong con ngầm trông chừng hộ một chút, đề phòng kẻ gian hãm hại."

"Ngoài ra, từ giờ tới khi đề danh bảng vàng, con nên dùng quen các loại chữ viết. Dù xét từ thư pháp, chữ viết của quan hàn lâm không có gì nổi bật, nhưng chữ viết ngay ngắn chỉnh tế. Người viết chữ cần phải tỉ mỉ, không được hời hợt, khảo quan rất thích."

"Thẩm Luyện, chính nguyệt giáp dân năm Gia Tĩnh ba mươi ba."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.