Phùng Thanh

Chương 19




Tóm tắt chương trước: Điều tra ra hung thủ, án tử được giải quyết viên mãn nhờ sự giúp đỡ của Tứ ca. Án tử xong xuôi, tự nhiên liền đến phiên xử lý việc nhà rồi.

Tiết Dĩ Huyên cho quan huyện xui xẻo và mấy tên nha dịch lui xuống, liền sâu xa nhìn về phía Bệ Ngạn và Tiết Dĩ An.

Tiết Dĩ An tuy điêu ngoa vô lý, nhưng trước mặt mấy người ca ca lại dịu ngoan giống như con mèo láu lỉnh. Biết Tứ ca dễ mềm lòng, Tiết Dĩ An nín thở cọ cọ cánh tay Tiết Dĩ Huyên nói:

“Tứ ca, huynh có thể làm bộ như đêm nay chưa gặp muội hay không?”

Tiết Dĩ Huyên nhướng mày nhìn Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn trầm mặc không nói, chứa cười nói:

“Chuẩn bị tiếp tục bỏ trốn?”

“Tứ ca!” Tiết Dĩ An xấu hổ đến mặt đỏ thẫm, ai ngờ Bệ Ngạn lại vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Dạ Mị - - “

Tiết Dĩ Huyên biết hắn đối với chuyện Dạ Mị vẫn có nhiều nghi vấn, cũng không ngại mà nói:

“Tiểu muội nói đúng, quả thật không có người tên Dạ Mị.”

Tiết Dĩ An thấy Tứ ca nói sang chuyện khác, mong còn không được, cũng vội vàng vuốt cằm nói:

“Đúng, không có người tên Dạ Mị, nói thật cho ngươi biết, Uy Viễn tiêu cục kia- -” Tiết Dĩ An dừng một chút, nghĩ đến việc này có quan hệ cơ mật đến Tiết gia, quay đầu nhìn phía Tiết Dĩ Huyên, phát hiện sắc mặt đối phương bình thản, mới hạ giọng nói:

“Này Viễn tiêu cục kia kỳ thật là sản nghiệp Tiết gia.”

Bệ Ngạn nhíu mi, “Hả?” Là sản nghiệp Tiết gia và Dạ Mị có quan hệ gì?

Tiết Dĩ An ho khan một tiếng, nói:

“Mấy tháng trước, tiêu cục nhận một đồ vật vô cùng hiểm ác, nhận cũng không được, lui cũng không xong. Bất đắc dĩ Đại ca và sáu ca ca thương lượng, diễn một vở kịch đạo tặc cướp tiêu cục, để cho Mại gia cho rằng tiêu cục tử thương vô số, nhưng lại vẫn liều chết bảo vệ bảo vật, như vậy sẽ bảo vệ được danh tiếng tiêu cục, lại ném được củ khoai lang phỏng tay này đi, một công đôi việc!”

Bệ Ngạn nghe cái hiểu cái không, gương mặt tuấn tú đều đã nhăn thành một đường thẳng.

Tiết Dĩ Huyên sờ sờ mũi, kéo dài thanh âm nói:

“Cho nên, mới có đồ bỏ “Dạ Mị” đạo tặc trong lời đồn, kỳ thật toàn bộ đều chỉ là nói dối.”

Bệ Ngạn thâm sâu hô một tiếng, sau khi trưởng thành hắn liền ít nói kiệm lời, nhưng đây cũng không thể hiện là hắn đầu óc không thể sử dụng.Đồ vật gì mà hiểm ác như vậy, nhận cũng không được, lui cũng không xong, phải dùng khổ nhục kế như vậy? Cuối cùng lại khiến chính mình cũng hủy đi thu nhập cởi ra nước?

Suy nghĩ một chút, Bệ Ngạn lại cảm giác hai huynh muội ngữ nghĩa mịt mờ, hỏi cũng là cố gắng vô ích, liền nói sang chuyện khác:

“Còn Vương gia trang một đêm bị cướp sạch không còn?”

Tiết Dĩ An không kiên nhẫn ve vẩy tay áo, “Phương Viên hơn mười dặm này, ai chẳng biết lão nhân Đạo Vương trang chủ nửa chết nửa sống kia cấu kết với quả phụ cách vách? Nói bạc của mình bị cướp sạch còn không phải chỉ là lấy cớ để lừa cọp mẹ trong nhà, bạc, hơn phân nửa đều đã lưu lạc đến trong túi quả phụ kia rồi.”

Tiết Dĩ Huyên dùng cây quạt “Bốp” một tiếng đánh lên đầu Tiết Dĩ An đầu, “Không có căn cứ không được nói bậy.”

Nói xong, mới chuyển hướng nói với Bệ Ngạn:

“Vụ án Vương gia trang bị cướp sạch không còn quan phủ đang điều tra, tin tưởng không lâu sẽ có kết quả, nhưng cũng không phải Dạ Mị gây nên. Dạ Mị là đạo tặc được chúng ta bịa đặt ra mà thôi.”

Bệ Ngạn mím môi, ngẫm lại cảm thấy có đạo lý liền vuốt cằm.

Tiết Dĩ Huyên phủi phủi ống tay áo, thoải mái mà cười cười,

“Được, án tử chấm dứt, ta cũng trở về đây. Nguyên nhân Cẩu Oa Tử chết còn cần nghiên cứu xem xét thêm.”

Ánh mắt Tiết Dĩ An đột nhiên mở lớn, “Tứ ca huynh nói như vậy, có phải muội có thể không phải về nhà rồi hay không hả?”

Tiết Dĩ Huyên cười cười, lắc đầu nói:

“Trở về làm chi? Dù sao không bao lâu nữa cũng phải gả, muội đi theo bên người phu quân nhiều bồi dưỡng cảm tình cũng tốt.”

Tiết Dĩ An gãi gãi đầu: “Có ý tứ gì?”

Tiết Dĩ Huyên nhíu mày, “An An, nói cho muội tin tức tốt, sáng nay phụ thân đã mang theo lễ hỏi ra roi thúc ngựa đến thôn Tường Phúc rồi.”

“Tường Phúc thôn?” Bệ Ngạn kỳ quái lặp lại, đấy không phải thôn Nhị ca ở sao?

Nhưng Tiết Dĩ An lập tức hiểu, ánh mắt lồi to như chuông đồng.

“Tứ ca, huynh muốn nói cho muội, phụ thân người...”

Tiết Dĩ Huyên cắt ngang lời nói phía sau của tiểu muội, không thể không nhắm mắt gật gật đầu.

Hai người chạy về khách điếm Đồng Phúc, rõ ràng đã chậm rồi. Nhị tẩu Bệ Ngạn Lan Nhan sớm nhận lễ hỏi, Tiết Thải cũng đã ở lại Đông Phúc khách điếm năm sáu ngày rồi.

Nhan Tí vừa thấy Tứ đệ trở về, vội vàng bày ra tư thế huynh trưởng ôm ngực nói:

“Bệ Ngạn, rốt cuộc sao lại thế này?”

Bệ Ngạn đâu biết mình phạm sai lầm, gãi đầu nói:

“Làm sao vậy?”

“Có phải đệ khi dễ nữ hài tử rồi phải không hả?”

Bệ Ngạn nhìn trời ngẫm lại, “Không có.”

“Vậy người bên cạnh đệ là chuyện gì xảy ra?”

Tiết Dĩ An vừa vào khách điếm liền tìm kiếm bóng dáng phụ thân, nghe thấy mình bị điểm danh, vội vàng quay đầu.

Đã thấy một nam tử tuyệt thế tuấn mỹ đang nhìn chằm chằm mình, nhịn không được trừng mắt đánh giá từ đầu đến chân, chậc chậc, tuy đầy đủ suất khí, nhưng dáng người hơi chút gầy yếu, nếu làm thí nghiệm mà nói, còn không bằng đại ngốc khỏe mạnh bên người.

Tiết Dĩ An khoát tay nói:

“Ta và tên đần độn này không quan hệ, chuyện đi dạo kỹ viện, trộm cái yếm đều xóa bỏ, hiện tại ta chỉ muốn biết cha ta ở đâu?”

Nhan Tí chưa kịp nói, Bệ Ngạn lại cướp đoạt nói trước:

“Nhị ca, không phải như thế.”

“Nói.” Chín huynh đệ Long tộc tình cảm thâm sâu, Nhan Tí tin tưởng đệ đệ sẽ không nói dối mình.

Bệ Ngạn chỉ vào Tiết Dĩ An, lên án nói: “Nàng mò mẫn ta, ta mò mẫn lại, sau đó - -” dứt lời liền từ trong lồng ngực lấy ra cái yếm.

Tiết Dĩ An vừa thấy, mặt nhất thời đỏ bừng.

“Tên đần độn nhà ngươi!”

“Ai nha nha!” Mới vừa từ trên lầu đi xuống đến đại sảnh Tiết Thải liền thấy được hình ảnh kích thích như vậy, vội vàng nắm lấy cái yếm trên tay Bệ Ngạn giấu đi, xấu hổ cười cười với các thực khách chung quanh.

Ai ngờ, Bệ Ngạn lại cho rằng Tiết Thải muốn cướp cái yếm của hắn, lập tức giấu cái yếm về trong lòng, tức giận phun ra hai chữ:

“Của ta!”

Tình cảnh này, hai chữ này thật sự là quá ái muội, quá dễ dàng khiến người khác hiểu lầm.

Tiết Dĩ An nghiến răng hồi lâu, tức giận đến bốc khói, ở cùng một chỗ với người kia sớm muộn gì cũng bị kìm nén đến điên, đến Tam Tự kinh để mắng chửi người đã quên. Cuối cùng, Tiết Dĩ An lại tăng thêm giọng điệu lặp lại lần nữa:

“Tên đần độn nhà ngươi!”

“Phốc - -” Nói xong, sau người liền truyền đến tiếng cười chuông bạc êm tai.

Tiết Dĩ An quay người lại, chỉ thấy một thiếu nữ thanh xuân duyên dáng yêu kiều đứng ở bên cạnh thang lầu, môi hồng răng trắng, trông rất đẹp mắt, chỗ khác biệt duy nhất là bụng hơi nhô cao.

“Ngươi, ngươi - -” Đây không phải hoa khôi Quai Sương Nhi ở thanh lâu đế đô hay sao?

Lan Nhan cực kỳ kỳ quái phản ứng của tân đệ muội, sờ sờ mặt mình nói:

“Tuy bởi vì Bảo Bảo mà quả thật thật lâu ta không có tô son phấn, nhưng cũng không đến mức khó coi như thế đi?”

Nghe xong lời này, Tiết Dĩ An lập tức lắc đầu nói:

“Không phải, là quá đẹp!”

Tiết Thải cũng vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía nữ nhân, “An An, ngươi có quen biết Lan Đại Chưởng Quỹ hay không? Nói ta cũng vẫn cảm thấy Lan chưởng quầy cực kỳ quen mặt.”

Tiết Dĩ An bắt lấy tay Tiết Thải, hét lớn:

“Phụ thân, đây là Quai Sương Nhi!”

Nói xong, Tiết Thải vẻ mặt hiểu rõ nhìn về phía Lan Nhan. Lan Nhan lúc này ngốc ngay tại chỗ, nhìn sang trượng phu, lại nhìn Bệ Ngạn, hỏi:

“Ai là Quai Sương Nhi?”

Tiết Dĩ An bướng bỉnh đi quanh Lan Nhan một vòng, “Ngươi không biết sao?”

Lan Nhan xuyên không đến thời không này, đều là nàng đùa giỡn người khác, thật khó có cơ hội bị người khác đùa như vậy, nhất thời cũng thấy thú vị.

“Là người nào?”

Tiết Dĩ An nhìn về phía phụ thân, Tiết Thải vẻ mặt khó xử ho khan một tiếng:

“Lan Đại Chưởng Quỹ vẫn không biết là tốt.”

Lan Nhan mở to mắt, “Tại sao?”

Giờ phút này Nhan Tí cũng nhíu mi nói: “Tiết lão bản rốt cuộc sao lại thế này?”

Chuyện cho tới bây giờ, Tiết Thải đành phải cúi đầu nói:

“Thực không dám đấu diếm, mấy ngày trước đây trong thanh lâu lớn nhất đế đô Ngưng Sương các xuất hiện một vị hoa khôi tướng mạo xuất chúng, chính là... Quai Sương Nhi.”

Lan Nhan giật mình, nhất thời không phản ứng kịp. Cơ thể này...

Lại có tỷ tỷ hoặc muội muội song bào thai?

Nhan Tí cũng thấy kỳ quặc, tam giới ai không biết Lan Nhan là phu nhân quản lý Cửu Châu của hắn, ai có gan hùm mật gấu dám biến hóa thành bộ dáng Nhan nhi ở bên ngoài giả danh lừa bịp?

Một đám người đang cảm thấy lẫn lộn, Bệ Ngạn lại đột nhiên đứng ra.

Phi thường thành thực nói với Lan Nhan:

“Nhị tẩu, ở đế đô đệ bị thương, biến thành bộ dáng của tẩu đi kỹ viện.”

“...”

Mọi người tập thể trầm mặc, quỷ dị trầm mặc.

Tiết Dĩ An vẫn không nghĩ ra vì sao ngày ấy Quai Sương Nhi xinh đẹp lại đột nhiên biến mất, giờ phút này nghe Bệ Ngạn nói như vậy, nhất thời xù lông.

“Ngươi, ngươi - -” Chỉ vào Bệ Ngạn, Tiết Dĩ An nói, “Ngươi là yêu quái sao? Lại biết biến hóa?”

Tiết Thải giữ chặt nữ nhi, giọng khàn khàn nói:

“An An, chớ có lên tiếng!”

“Phụ thân!”

Giọng nói Nhan Tí cắt ngang âm thanh ồn ào của Tiết Dĩ An, hỏi:

“Tứ đệ, sao đệ không đến khách điếm?”

Đôi mắt Bệ Ngạn trong suốt, không nửa điểm thua thiệt.

“Khách điếm phải có bạc.”

Lý do thật tốt, lý do rất rõ ràng, lý do nhiều... Im lặng. Tên đần độn này có thể bỏ ngọc ngàn năm ra mua một cái yếm, lại không nỡ tiêu tiền ở khách điếm.

Lan Nhan vịn đứng ở sau lưng Nhan Tí, suy yếu nói:

“Vậy Bệ Ngạn tại sao đệ phải đổi thành bộ dáng của tẩu?”

Lan Nhan từng được Viêm đế phong làm Cáo Mệnh phu nhân, ở đế đô vẫn có hai người quen, nếu người nào phát hiện nàng đột nhiên xuất hiện tại thanh lâu xa hoa nhất, lớn nhất kinh thành... OTL (tức là quỳ chắp tay vái lạy), xin chúa khoan thứ cho nàng!

Bệ Ngạn đâu biết xem sắc mặt tẩu tử, vẫn nhàn nhạt nói:

“Trong các giống cái, tẩu đẹp mắt nhất!”

Ý tứ Bệ Ngạn, đại khái là, ta đã thấy ngươi là mỹ nữ xinh đẹp nhất, ta cảm thấy biến thành ngươi, ma ma nhất định sẽ thu nhận ta, v v…. Nếu hắn nói như vậy, có lẽ Lan Nhan sẽ tốt hơn một chút.

Đáng tiếc, đúa trẻ ngu đần này trời sinh không biết biểu đạt ý tứ lại dùng từ “giống cái” như vậy, chân Lan Nhan mềm nhũn, may có lão công đỡ được, trong khoảnh khắc ngồi phịch trong lòng Nhan Tí.

“Nhan nhi, Nhan nhi!”

Nhan Tí cực kỳ khẩn trương, phải biết rằng, một tháng nữa Lan Nhan sẽ lâm bồn, nếu lúc này xảy ra vấn đề gì, ai cũng không dám tưởng tượng.

Cuối cùng Lan Nhan cắn răng chống đỡ, trước khi hôn mê giữ chặt tay áo lão công hữu khí vô lực nói một câu nói:

“Lão công, Bệ Ngạn không chỉ phải gả, còn phải gả thật xa...”

Nói xong, đầu liền vừa lệch sang một bên. Bệ Ngạn thương cảm đứng tại chỗ, thậm chí còn không biết rốt cuộc mình phạm tội vô cùng nghiêm trọng. Bởi vì một câu nói bậy đắc tội Nhị tẩu Nhị ca thông minh lanh lợi, ngày sau bị bán cũng không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.