Phúc Vận Lai

Chương 8: Cuộc sống vẫn thật khó khăn




Nhất thời, toàn bộ khung cảnh đều trở nên vô cùng hỗn loạn.

Nhóm tà tu của Tu Chân Giới đều tự hiểu lấy, sẽ chẳng biết tự lượng sức mình mà xông lên đánh nhau với người có tu vi cao hơn, đó chính là liều mạng. Chỉ có thể chọn đám tu sĩ chính phái có tu vi ngang ngửa.

Vô số pháp thuật múa may đầy trời, vừa đẹp mắt vừa hung mãnh. Binh khí va chạm nhau kịch liệt, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Đế Lân đã sớm tập trung vào người Âm Tế Thiên, khi thấy hắn giằng co cùng Đế Luật, đáy mắt lóe lên tia nham hiểm, bóng người biến mất rồi lập tức xuất hiện trước mặt Âm Tế Thiên.

Hắn ta khẽ liếc Đế Duật bên cạnh: “Hoàng huynh, chúng ta liên thủ đối phó hắn.”

Nếu Âm Tế Thiên không tồn tại, sao Đế Minh có thể chướng mắt hắn ta chứ.

Nếu Âm Tế Thiên không tồn tại, sao Đế Minh có thể nhẫn tâm với hắn ta như vậy.

Hết thảy đều là tại Âm Tế Thiên.

Nếu không có Âm Tế Thiên, Đế Minh đã sớm bị hắn ta làm cảm động, toàn tâm toàn ý với mình.

Đế Lân chỉ cần nghĩ tới chuyện lúc ở Tu Chân Giới, Đế Minh đuổi cùng giết tận mình, ánh mắt đỏ ngầu lập tức hiện lên hung ác, trừng trừng nhìn Âm Tế Thiên.

Hiện giờ, tuy rằng hắn ta đã hết hy vọng với Đế Minh, nhưng vẫn muốn giết chết Âm Tế Thiên, bằng không không thể giảm được mối hận trong lòng.

Nhưng mà phụ hoàng từng nói, Âm Tế Thiên nắm giữ Yêu thú truyền thừa, một người sẽ chẳng thể nào lấy được tính mệnh của hắn, chỉ có thể liên thủ cùng Đế Duật.

Trong lòng Đế Duật có chút chần chờ.

Y vẫn không nỡ xuống tay giết chết Âm Tế Thiên.

Đế Lân thấy y chậm chạp không động thủ, tức giận quát: “Hoàng huynh, ngươi còn suy nghĩ cái gì nữa chứ? Tim của hắn ở vững trên người Đế Minh, căn bản sẽ không thích huynh.”

“Câm miệng!”

Ánh mắt Đế Duật lạnh lẽo, vung kiếm lên, thần lực cường đại từ thân kiếm phát ra, đánh tới Âm Tế Thiên.

[Thần lực là sức lực Thần nhân. Cường đại là to lớn mạnh mẽ]

Sắc mặt Âm Tế Thiên khẽ biến, nhanh chóng tránh né.

Thần lực xông thẳng về phía trước, hung hăng đánh vào Ma Binh và Thần Binh đằng sau Âm Tế Thiên. Ầm một tiếng, trăm tên Ma Binh và Thần Binh ngã xuống, không gượng dậy nổi.

Thân hình Đế Duật vụt biến mất tại chỗ, đến trước mặt Âm Tế Thiên, từ trên cao vung Thần kiếm bổ xuống.

Âm Tế Thiên cầm Thí Thần mà nghênh tiếp. Lúc này, hai người đánh nhau túi bụi, bất phân thắng bại.

Đế Lân nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên, giơ pháp trượng màu xanh nhạt *** mỹ trên tay lên, sử dụng thần lực làm cho tam long bão châu ở đầu trượng phát ra hồng quang.

Trên đỉnh đầu của Âm Tế Thiên bỗng xuất hiện một đóa hoa cúc đỏ thẫm diễm lệ. Ngay sao đó, bắt đầu xoay tròn, càng lúc càng nhanh, cánh hoa tách khỏi nhụy hoa, đột nhiên hóa thành nghìn vạn ngọn lửa sắc nhọn, mạnh mẽ bắn về phía Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên vừa đối phó với Đế Duật, vừa phân tâm quan sát đóa hoa cúc trên đỉnh đầu, cho nên kịp thời trông thấy vô số ngọn lửa bắn về phía mình.

Hừ lạnh một tiếng, mái tóc sau lưng đột nhiên bay lên, tỏa rộng ra như rễ cây, ngọn lửa nào bay tới, cứ một tiêu diệt một.

Trong đó, có một lọn tóc cứ như có trí tuệ, trực tiếp tiến vào trung tâm, trực tiếp phá hủy nhụy hoa.

Đế Duật và Đế Lân lập tức căng thẳng.

Đáy mắt Đế Lân hiện lên vẻ không cam lòng, khóe miệng âm lãnh, nụ cười càng lúc càng tươi, lần thứ hai giơ pháp trượng lên.

Âm Tế Thiên thấy thế, híp mắt một cái, nhìn Đế Duật, lạnh lùng nói: “Đế Duật!”

Đế Duật hoàn hồn, mỉm cười câu dẫn: “Cầu xin ta tha thứ?”

Khóe miệng lạnh lùng của Âm Tế Thiên bất giác khẽ cong: “Ta lệnh cho ngươi công kích Đế Lân.”

Đế Duật sửng sốt, tay y căn bản không nghe theo chỉ huy của bản thân, lập tức xoay người đặt Thần kiếm lên gáy Đế Lân.

Đế Lân quá hoảng sợ, vội vàng tránh né, tức giận: “Hoàng huynh, ngươi đang làm cái gì vậy hả?”

Chẳng lẽ hoàng huynh vẫn còn chưa hết hy vọng với Âm Tế Thiên?

Sắc mặt Đế Duật xấu xí, vội vã lắc đầu: “Ta bị khống chế.”

Thật không ngờ thuật điều khiển của Âm Tế Thiên lại lợi hại như vây, kể cả mình cũng bị khống chế.

Đế Lân thật khó tin, thực lực của hoàng huynh chỉ dưới Phụ Hoàng, sao có thể chịu sự điều khiển của Âm Tế Thiên cơ chứ.

Đáy mắt hắn ta dâng lên châm biếm, cười lạnh lẽo: “Hoàng huynh, ngươi mà nhẹ dạ với hắn, người chết sẽ chính là ngươi!”

Đế Duật phát hiện Đế Lân chẳng hề tín nhiệm mình, trong lòng lạnh đi vài phần.

Không muốn giải thích với Đế Lân nữa, y xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên cũng không tiếp tục sử dụng thuật điều khiển với Đế Duật, dù sao y cũng là con của Quang Thần Vương. Khống chế một hai lần thì còn được, nếu như nhiều lần quá, sẽ bị mất đi hiệu lực.

Hắn cười cười tà mị: “Hai đấu một, đúng là không công bằng nha.”

Đế Lân hừ lạnh: “Đối với ngươi, không cần phải công bằng làm gì!”

“Phải không?”

Âm Tế Thiên vừa nói xong, đột nhiên cây trâm cài màu bạc trên đỉnh đầu hắn rơi xuống, mái tóc đen nhánh lập tức biến thành màu xanh lam yêu dị.

Mái tóc kia càng lúc càng dài, phần đuôi từ từ bay lên, dần dần hóa thành một thân ảnh màu xanh lam, lẳng lặng đứng phía sau Âm Tế Thiên.

Đế Duật và Đế Lân híp mắt, từ hình dáng cho thấy, đây quả thực chính là cái bóng của Âm Tế Thiên. Điều đáng tiếc duy nhất là nó không thể giống với người thật, chỉ được mỗi hình dáng bên ngoài thôi.

Thân ảnh màu xanh như có linh hồn của mình, vô cùng phách lối mà ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hai người đứng đối diện, tựa hồ đang nói ‘Đến đây đi, hai người cùng tiến lên’.

Lửa giận của Đế Lân liền bùng nổ, cầm lấy pháp trượng công kích cái bóng màu lam.

Đế Duật nhướng mi, trong lòng cảm giác được có việc gì đó không đúng.

Ở trận chiến vạn năm trước, Âm Tế Thiên và Đế Minh liên thủ đối phó Phụ Hoàng, muốn trong thời gian ngắn nhất giết chết người.

Và y phụ trách đối phó Huyết Hồn.

Nhưng hôm nay, một mình Âm Tế Thiên vậy mà đối phó với hai huynh đệ bọn họ.

Đế Duật liếc mắt ngó sang bên kia, phát hiện Huyết Hồn đối phó Tiên Đế. Còn Minh Vương, Yêu Vương, Ma Vương, Thập đại Ma Tướng tất cả đều đi đối phó với các quan đại thần.

Tuy nhìn bên ngoài, không có vấn đề gì lớn, nhưng kì lạ tại sao một mình Âm Tế Thiên lại đối phó với y và Đế Lân. Hơn nữa, không một ai tiến đến trợ giúp hắn.

Đế Duật chuyển mắt về phía Đế Minh và Phụ Hoàng.

Hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt, không ai dám cả gan đến gần, đều trốn ở xa xa.

Đế Duật quét mắt nhìn đám binh tướng ở khu vực Đế Minh và Phụ Hoàng đang đánh nhau, dường như nhìn thấu được điều gì, vụt nheo mắt lại.

Y đang muốn lên tiếng nhắc nhở, chợt có một tia nguy hiểm ập đến.

Đế Duật giật mình, vội nâng kiếm lên đỡ, nhưng lực lượng cường đại kia vẫn làm y lùi về sau mấy bước.

Âm Tế Thiên lạnh lùng cười: “Trong lúc chiến đấu, đừng nên phân tâm.”

Đế Duật híp mắt nhìn Âm Tế Thiên với thanh Thí Thần trong tay, rồi liếc sang Quang Thần Vương bên kia, vội vàng dùng truyền âm nói: “Phụ hoàng, cẩn thận.”

Toàn bộ khung cảnh nom xem vô cùng hỗn loạn, nhưng cứ như đã được cố ý an bài.

Âm Tế Thiên chú ý thấy Đế Duật không chuyên tâm, ánh mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ y nhìn ra được mưu kế của mình.

Hắn nhanh chóng dồn hết sức lực, dùng một chiêu trí mạng muốn đánh bại Đế Duật, khiến y không có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.

Hai tay Đế Duật bị chấn động đến tê dại, lập tức lấy lại *** thần, tập trung đối phó Âm Tế Thiên.

Y vừa dùng Thần khí chống trả, đồng thời còn dùng thần lực cường đại phản kích, làm cho Âm Tế Thiên tránh trái né phải.

Y biết Âm Tế Thiên không có linh căn, hơn nữa công pháp tu luyện không giống với bọn họ. Hắn không thể sử dụng phép thuật để đối phó người khác hay tự bảo vệ mình.

Đây chính là nhược điểm của Âm Tế Thiên.

Khóe miệng Đế Duật nhếch lên, dùng thuật đóng băng đông hơn nửa người của Âm Tế Thiên, làm cho hắn không cách nào nhúc nhích được.

Âm Tế Thiên nhíu mày, vội vàng dùng Thí Thần đánh nát khối băng dưới chân, thuấn di lùi về phía sau hơn mười trượng.

Mỗi lần bị công kích, hắn chỉ có thể né tránh để bảo vệ mình.

Cùng lúc đó, Đế Lân đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đế Duật và Âm Tế Thiên quay đầu nhìn lại, trông thấy trường mâu trong tay cái bóng màu xanh lam, đã cắm vào trên vai Đế Lân.

Cái bóng không có mặt mũi, cho nên thoạt nhìn không có biểu cảm gì.

Cứ như một người lãnh huyết vô tình, chẳng chút e dè mà rút trường mâu ra khỏi người Đế Lân.

Đế Lân lảo đảo hai bước, bịt chặt vết thương đang chảy máu không ngừng trên vai, khó tin mà nhìn cái bóng.

Hắn ta đột nhiên hiểu rõ vì sao một người không thể giết chết được Âm Tế Thiên mang trong mình Yêu thú truyền thừa.

Mái tóc Âm Tế Thiên tựa một Thần nhân, một khi đã đánh sẽ hề không ngừng lại, như có linh hồn của chính mình, vô cùng khéo léo tránh né hoặc đánh bại công kích của người khác.

Quan trọng nhất là, nó sẽ không có cảm xúc như người bình thường. Nếu muốn giết một người, nó sẽ tuyệt đối tập trung, sẽ không phân tâm, cho đến khi đối phương chết mới thôi.

Đế Duật nhướng mi hỏi: “Đế Lân, ngươi không sao chứ?”

Đế Lân lấy lại *** thần, nhanh chóng trở về bên cạnh Đế Duật, lấy ra thuốc trị thương.

Đế Duật lập tức ngăn cản động tác của Đế Lân: “Không thể dùng thuốc trị thương.”

Đế Lân ngẩn người: “Tại sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.