Phúc Vận Lai

Chương 5: Giỏi nhất là gạt người




Từ sau khi tu sĩ Tu Chân giới nhận được chiến giản của Quang Thần Vương, bởi vì vị trí của Bách Lý chân nhân cũng nằm ở Nam Bộ, cho nên mọi người quyết định tập hợp ở đó, đợi Quang Thần Vương mở ra thông đạo dẫn đến Thần Giới.

Vốn đây là chuyện khiến cho mọi người vui mừng, thế nhưng tu sĩ chính phái vừa nhìn thấy bốn vị lão tổ tà tu cũng dẫn theo chúng đệ tử đến Nam Bộ, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng kỳ quái.

Thậm chí, có người ỷ vào bốn vị lão tổ chính phái cũng đang ở Nam Bộ, liền cả gan mà châm chọc khiêu khích bọn người tà tu.

“Tuy rằng Quang Thần Vương cũng có mời bọn tà tu các ngươi, nhưng dưới cái nhìn của tu sĩ chính phái chúng ta, bọn người các ngươi căn bản không xứng cùng kề vài chiến đấu với Quang Thần Vương. Ngược lại, ta thấy các ngươi hợp với tên Ám Thần Vương kia hơn đó.”

“Đúng vậy. Chỉ cần nghe đến cái tên Ám Thần Vương, cũng đủ biết không phải thứ tốt lành gì rồi. Chẳng hiểu tên tà ma ngoại đạo kia chui từ xó xỉnh nào ra, lại dám đối đầu với Quang Thần Vương, tự mình xưng Vương, thật vô liêm sỉ. Nhưng mà người như vậy mới thích hợp làm chủ tử của các ngươi.”

Đám tà tu thực sự tức giận, xùy một tiếng, phẫn nộ: “Quang Thần Vương phát chiến giản cho bọn ta, đã đủ chứng minh rằng bọn ta là có thể tham chiến. Vả lại, bọn ta có xứng cùng kề vài chiến đấu với Quang Thần Vương hay không, chẳng đến lượt các ngươi nhận xét. Nên biết rằng, các ngươi nghi ngờ bọn ta, cũng chính là đang nghi ngờ Quang Thần Vương.”

Tu sĩ chính phái nghe thấy câu nói cuối cùng kia, sắc mặt liền thay đổi.

Một tà tu khác tiếp lời: “Đừng tưởng rằng phe các ngươi đông, thì bọn ta sẽ sợ các ngươi. Bọn ta có được tham chiến hay không, cũng chẳng phải do các ngươi nói. Đừng tự cho mình là đúng, khiến người ta càng thêm chán ghét! Nếu hỏi ai vô liêm sỉ nhất, chỉ sợ là đám tu sĩ chính phái các ngươi kia.

Tu sĩ chính phái lập tức thẹn quá hóa giận: “Ngươi…”

“Câm miệng!”

Một âm thanh nghiêm nghị truyền tới, ngay sau đó một cỗ uy áp cường đại trực tiếp đánh vào đám tà tu.

Có mười mấy tên đệ tử tà tu chịu không nổi uy áp cường đại, cả người run run, đều quỳ mọp xuống đất.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, trông thấy người tới cư nhiên là chính phái lão tổ thuộc Lạc Vân Tông.

Tu sĩ chính phái thấy đám tà tu mềm nhũn quỳ trên mặt đất, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Nhưng có lão tổ Lạc Vân Tông ở đây, bọn họ cũng không dám làm càn, quy củ đứng sang một bên.

Lão tổ Lạc Vân Tông lạnh lùng nhìn lướt qua đám đệ tử chính phái, trong đó có mấy người là của Lạc Vân Tông.

“Hiện là thời điểm cùng chung mối thù, bớt gây chuyện thị phi đi.”

“Dạ!” Sắc mặt đệ tử Lạc Vân Tông tức khắc tái nhợt, nhanh chóng cúi đầu, không nhiều lời nữa.

Đúng lúc này, một cỗ uy áp cường đại khác đánh tới, kèm theo giọng nói giận dữ: “Lão tổ Lạc Vân Tông, ngươi dạy đệ tử thì cứ việc dạy đệ tử, mắc mớ gì mà khi dễ đệ tử của ta. Chẳng lẽ thấy bọn ta mất đi Ly Trĩ lão tổ, thì cho rằng không còn ai có thể đánh nhau với các ngươi ư?”

Lạc Vân Tông thấy U Vực lão tổ đến, bất giác híp mắt lại: “U Vực lão tổ đã hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?” U Vực lão tổ hừ lạnh: “Ngươi coi bổn tọa bị mù rồi chắc? Nhìn không thấy đệ tử của bổn tọa bị uy áp của ngươi ép đến mức đứng không vững kia hả?”

Đám tà tu vừa trông thấy U Vực lão tổ, ánh mắt liền phát sáng, không hề sợ tu sĩ chính phái nữa, nhanh mồm kể lại hết những lời nhục mạ của bọn tu sĩ chính phái cho U Vực lão tổ nghe.

U Vực lão tổ là con người thẳng tính, cơn tức cũng tới rất nhanh, hơn nữa bản thân lại có tu vi cao, vậy nên không chút nào kiêng kỵ bọn tu sĩ chính phái. Nghe các đệ tử nói xong, lập tức tranh cãi ầm ĩ.

Bao nhiêu lời khó nghe đều bị ông ta đem ra chửi hết.

Cho dù lão tổ Lạc Vân Tông tốt tính cỡ nào đi nữa, cũng không chịu nỗi những lời nhục mạ của U Vực lão tổ, bèn chửi lại mấy câu.

Hai bên mắng nhau cứ như là cháy trên thảo nguyên, càng lúc càng lan rộng, càng lúc càng náo nhiệt.

Cuối cùng, U Vực lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng: “Má nó! Quang Thần Vương là cái thá gì? Bổn tọa chẳng thèm chiến đấu với ông ta nữa”.

Lời nói vừa dứt, toàn bộ khung cảnh đều trở nên im phăng phắc.

tà tu lão tổ đứng cách U Vực lão tổ không xa, nghe lời nói thẳng tuột của ông ta, cũng không biết nên bảo gì cho phải.

Lúc này, bầu trời trong xanh bỗng vang lên tiếng đì đùng của sấm sét.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một đạo sấm sét màu trắng, dùng tốc độ cực nhanh mà đánh xuống, mục tiêu chính là chỗ mà U Vực lão tổ đang đứng.

Bọn tà tu kinh hãi.

Ai sáng suốt thì đều nhận ra được, tia sấm sét kia vô cùng mạnh mẽ, chắn chắn người Tu Chân giới sẽ không thể nào đỡ nổi.

Sắc mặt ba vị lão khác cũng hết sức khó coi.

Nếu tà tu lại mất thêm một vị lão tổ nữa, vậy sau này, ở trước mặt đám người chính phái, bọn họ sẽ trở nên yếu thế, không còn tiếng nói.

Một tu sĩ chính phái cười đắc ý: “Là Quang Thần Vương nổi giận đấy.”

U Vực lão tổ nghĩ lần này mình chết chắc rồi, không thể nào trốn được, mà dù có trốn cũng không tránh khỏi.

Dĩ nhiên, ông ta cũng không thể đứng im chịu trận, nhanh tay lấy các loại pháp bảo ra, chuẩn bị đón đạo sấm sét màu trắng kia.

Bỗng nhiên, có một cái bóng đen xuất hiện phía trên U Vực lão tổ, thay ông ta đỡ đòn.

Mọi người trợn mắt nhìn người khoát áo choàng đen kia, không khỏi sửng sốt.

Chỉ chốc lát, bầu trời đã trở về trong xanh yên bình.

Người mặc áo choàng đen kia cầm một tấm lá chắn màu xanh trên tay, lơ lửng trên không trung rồi từ từ đáp xuống. Ngay khi hai chân chạm đất, y quay sang nói nhỏ với U Vực lão tổ: “May là Vương Hậu đoán trước được việc này, nếu không hiện giờ ngươi chỉ còn lại một đống tro tàn thôi.”

U Vực lão tổ ngây ngốc nhìn người mặt áo choàng đen, mang mặt nạ đen, không tự chủ mà lui về sau một bước.

Chắc chắn người trước mắt phải vô cùng cường đại, mạnh đến đáng sợ, mới có thể khiến ông ta vừa nhìn đã biết ngay y chẳng phải là người của Tu Chân giới.

Tu sĩ chính phái cũng nhao nhao lùi ra sau mấy bước. Sau đó, có hơn hai mươi người đồng dạng khoát áo choàng đen, mang mặt nạ đen, đột nhiên xuất hiện.

Mọi người lại lần nữa sửng sốt.

Một hồi lâu, U Vực lão tổ mới lên tiếng được: “Cám ơn!”

Nam tử thần bí xùy một tiếng, dường như cảm thấy lời U Vực lão tổ nói rất là tức cười.

Rồi xoay người bảo: “Từ thuở khai thiên lập địa, cũng đã cùng xuất hiện Quang Thần Vương và Ám Thần Vương. Quang Thần Vương thống trị ba giới Nhân, Tiên, Thần mà Ám Thần Vương thống trị ba giới: Yêu, Quỷ, Ma. Ám Thần Vương không phải là tà ma ngoại đạo như các ngươi xàm ngôn, cũng không phải vô liêm xỉ mà tự nhiên xưng Vương.”

Những tu sĩ chính phái lúc trước nói Ám Thần Vương tự tiện xưng Vương, sắc mặt không khỏi nóng lên.

Có người hỏi: “Nhưng vì sao chúng ta chưa từng nghe nói qua Ám Thần Vương chứ?”

Nam tử thần bí cười nhạt: “Chưa từng nghe qua, không có nghĩa là không tồn tại.”

Y không giải thích gì nhiều, xoay người nhìn về phía tà tu: “Ta phụng mệnh Ám Thần Vương, mời chư vị tà tu đến Thần Ma Giới.”

Đám tà tu vừa nghe xong, mặc kệ thật hay giả, vẫn không nhịn được mà nhảy cỡn lên ăn mừng. So với Thần Giới, bọn họ càng muốn đi Thần Ma Giới hơn.

Tà Hàng lão tổ liếc nhìn sang hai vị lão tổ đứng bên cạnh, sau đó cũng gật đầu đồng ý.

Bọn họ tin tưởng, người thay U Vực lão tổ đỡ đạo sấm sét kia, tuyệt đốt sẽ không hại bọn họ. Hơn nữa, nếu muốn hại thì cũng không cần thiết phải mời bọn họ đến Thần Ma Giới. Với năng lực của đối phương, chắc chắn toàn bộ Tu Chân giới không ai là đối thủ của y.

Nam tử thần bí mở ra thông đạo dẫn đến Thần Ma Giới, đám tà tu không có bất kỳ do dự nào, toàn bộ tiến vào thông đạo.

Khi thông đạo biến mất, đám tu sĩ chính phái mới dần dần lấy lại *** thần, lập tức bàn luận ầm ĩ.

“Rốt cuộc những gì tên nam tử thần bí kia nói là thật hay giả vậy?”

“Ta nghĩ là thật. Tuy rằng không biết vì sao chúng ta chưa từng nghe qua Ám Thần Vương, nhưng bất quá theo lời người kia nói, Quang và Ám, đúng là hai mặt trái ngược nhau, chia ra mỗi người thống trị ba giới cũng hợp lý. Hơn nữa, chiến giản ra lệnh cùng Quang Thần Vương đánh lui Ám Thần Vương. Nếu Ám Thần Vương không thống trị ba giới, thì đánh như thế nào chứ?”

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.

“Mặc kệ ra sao, chờ đến lúc đại chiến, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ thôi.”

Nhưng mà, trải qua chuyện nam nhân thần bí ban nãy, đột nhiên đám tu sĩ chính phái cảm thấy mất đi hứng thú khi được kề vai chiến đấu cùng Ám Thần Vương.

Mới đầu, bọn họ cho rằng Ám Thần Vương là một Ma vật từ đâu nhô ra, chỉ cần liên thủ với Quang Thần Vương là có thể diệt trừ Ám Thần Vương. Thế nhưng, cũng không nghĩ đến từ thuở xa xưa, Ám Thần Vương đã tồn tại trên đời này rồi.

Như vậy cho thấy, thực lực của hai Vương như nhau, nếu bọn họ tham chiến thì chẳng khác nào là đi chịu chết.

Lúc tu sĩ chính phái đang buồn rầu, thì đám tà tu vô cùng phấn khởi mà quan sát cảnh vật ở Thần Ma Giới. Đặc biệt, lúc trông thấy trên bầu trời màu đỏ có rất nhiều Thần Ma Thú giương cánh bay lượn, bọn họ không khỏi liên tục gào thét.

Yêu Quái lão tổ dẫn đầu đám tà tu, liền hỏi: “Tà Hàng lão tổ, lúc các ngươi phi thăng, chẳng phải đều sẽ đến Ma giới sao?”

Tà Hàng lão tổ gật gật đầu, mắt không dừng lại được mà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ông muốn xem xem, nơi sau khi mình phi thăng sẽ là địa phương như thế nào.

U Vực lão tổ cười nói: “Đúng lúc, đến tham quan trước.”

Nam tử thần bí đang dẫn đường phía trước, đột nhiên dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.