Phúc Vận Lai

Chương 33: Ăn mày cũng phải có học thức




Sáng sớm hôm sau, Lạc Văn Chu về cục trước, nói chuyện với cục trưởng Trương một lúc, mới cùng Đào Nhiên đến phân cục khu Hoa Thị. Vừa đậu xe xong, Lang Kiều đã tới trước liền ra đón.

Lang Kiều đưa hai ly cà phê, nhỏ giọng nói: “Sao giờ các anh mới đến, Mã Tiểu Vĩ bị bắt rồi, họ nhận định cậu bé bị tình nghi gây án, sáng sớm hôm nay đã trực tiếp nhét vào xe cảnh sát giải về, xe của cánh truyền thông mạng bám theo suốt dọc đường, vừa mới bị đuổi đi xong.”

Đào Nhiên nghe thế sốt ruột: “Cái gì!”

Lạc Văn Chu đè vai anh lại: “Là bắt theo đúng trình tự?”

Lang Kiều thở dài, thì thào rất khẽ: “Đội trưởng, lão già Vương Hồng Lượng đó đang dõi chặt, không thể xảy ra sơ suất thế này đâu.”

Lạc Văn Chu trầm giọng hỏi: “Chứng cứ là gì?”

“Là di động.” Lang Kiều mau chóng nói, “Việc này đặc biệt kỳ lạ, di động của nạn nhân Hà Trung Nghĩa nằm ở chỗ bạn cùng phòng Mã Tiểu Vĩ – Bên phía chính quyền nói là, đêm qua cảnh sát phụ trách vụ án ở phân cục nhận được tin báo, nói nhìn thấy Mã Tiểu Vĩ cầm một chiếc di động mới trông giống của nạn nhân Hà Trung Nghĩa đánh mất, phân cục lập tức cho triệu Mã Tiểu Vĩ đến, tìm được chiếc di động kia, còn kiểm tra được vân tay của Mã Tiểu Vĩ và nạn nhân trên đó.”

Lạc Văn Chu cau mày.

Đào Nhiên hỏi tới cùng: “Là ai báo? Làm sao người báo nhận ra Mã Tiểu Vĩ cầm là di động của Hà Trung Nghĩa?”

“Nghe nói loại di động đó là kiểu mới ra, còn là của hãng đắt tiền, chỗ họ rất ít người dùng, cái của Hà Trung Nghĩa hình như là do họ hàng tặng, lúc mới cầm về mọi người đều đã xem qua, có ấn tượng rất sâu.”

“Là ai báo, vì sao mà báo, những điều này đều không quan trọng, cho dù đám Vương Hồng Lượng xông vào lục soát, sau đó cũng có thể bịa ra một người tố cáo,” Lạc Văn Chu khoát tay, “Mấu chốt là chiếc di động đó, cầm di động của nạn nhân, cũng không có nghĩa là Mã Tiểu Vĩ chính là hung thủ, bằng chứng này không đủ chặt chẽ – Có phải Mã Tiểu Vĩ còn nói chuyện gì không nên nói hay không? Có người tra tấn ép cung không?”

“Anh đoán đúng rồi,” Lang Kiều nhìn ngó xung quanh như ăn trộm, thấy không có ai mới tiếp tục, “Tra tấn ép cung chắc chưa đến mức đâu. Để được đi làm sớm, nhóc con đó đã khai man tuổi, đêm qua em đã nhờ người tra thử, cậu nhóc đã sửa giấy tờ, thực tế năm nay mới mười sáu tuổi, chắc vừa bị dọa đã khai hết. Người ta hỏi di động ở đâu ra, cậu ta quanh co một lúc sau đó nói là nhặt được.”

“Còn là nhặt ở hiện trường,” Lạc Văn Chu lắc đầu, “Lại hỏi nhặt khi nào? Có phải cậu ta còn nói, là khoảng chín giờ mười lăm, nghe tiếng cãi nhau xuống lầu xem thử thì nhặt được?”

Lang Kiều nhún vai.

Trong tình huống có nhân chứng vật chứng thời gian địa điểm, nói mình chạy đến hiện trường “nhặt” di động giữa lúc vụ án xảy ra.

Hung thủ là ai?

Tôi không nhìn thấy.

Lạc Văn Chu không nói gì nổi, đưa tay cọ mạnh cằm mình: “Rất nhiều năm rồi anh chưa gặp ‘hung thủ’ nào thành thật như vậy.”

Lang Kiều còn chưa kịp đáp, đã thấy Vương Hồng Lượng hăm hở đi tới: “Hôm qua tôi đi mở một cuộc họp về vấn đề an ninh trong khu, chỉ vắng mặt có một lúc, mà sao mới về đã nghe cấp dưới nói bắt được nghi phạm rồi? Các lãnh đạo trẻ trên cục đúng là chuyên nghiệp, xem hiệu suất này!”

Sắc mặt Lạc Văn Chu vốn hơi sầm xuống lại gượng ra sự ấm áp, anh đáp lại một nụ cười không chê vào đâu được: “Anh Vương chỉ giả vờ khách sáo, trong lòng chẳng biết phải ghét đám đến tranh công bọn em cỡ nào.”

Vương Hồng Lượng cười tít cả mắt, hai chiếc răng cửa nguy nga từ hai bên môi nhô ra: “Đều là vì nhân dân phục vụ, công lao công liếc gì chứ?”

Song lão khoe thành tích chưa dứt lời, Lang Kiều đã đột ngột xen vào: “Phân cục trưởng Vương, vụ án này vẫn chưa đủ chứng cứ nhỉ? Hung khí chưa tìm được, Mã Tiểu Vĩ cũng không nhận là mình làm, trong đây còn rất nhiều điểm đáng ngờ, ông xem phần sau có còn công việc gì cần bọn tôi hỗ trợ không?”

Lang Kiều là “mắt đèn pha” hàng thật giá thật, chủ nhiệm Tăng Quảng Lăng chuyên gia pháp y trên cục đã tự mình giám định, nói mắt cô còn to hơn mắt “Tiểu Yến Tử” trong phim. Để tránh khóe mắt có nếp nhăn, Lang Kiều không chịu cười tùy tiện, trường hợp đặc biệt không thể không cười, hầu hết cũng chỉ động miệng còn khóe mắt vẫn đơ nguyên, dần dà luyện được công phu ngoài cười trong không cười, tuy rằng bản chất là một kẻ ngốc, nhưng thoạt nhìn đặc biệt sang chảnh.

Bình thường thẩm vấn phạm nhân, đóng vai mặt đen và một số hung thần ác sát, cô đều có thể một mình gánh hết ngon ơ.

Lang Kiều miệng nói là “hỗ trợ”, giọng điệu lại như gây sự, dùng đôi mắt to hãi người lạnh lùng trừng Vương Hồng Lượng, khiến hai cái răng cửa to kềnh “vì nhân dân phục vụ” của phân cục trưởng phải co về trong miệng.

Vương Hồng Lượng biến sắc: “Tiểu Lang, cô có ý gì đây?”

“Ôi trời, Tiểu Kiều Nhi, sao chẳng biết nói chuyện gì vậy?” Lạc Văn Chu giơ tay cản lại, che Lang Kiều ở đằng sau, quát cô một câu không nặng không nhẹ, sau đó từ trên cao nhìn xuống Vương Hồng Lượng, mỉm cười giả dối, “Phân cục trưởng, mấy bữa nay bọn em cũng chưa giúp đỡ được gì, công việc về sau có gì cần tới, anh cứ việc phân phó.”

Vương Hồng Lượng rất kiêng dè anh ta, không tiện trở mặt, lập tức làm bộ không hiểu lời này là tốt hay xấu, hừ một tiếng quay người bỏ đi.

Lang Kiều chống nạnh liếc bóng lưng lão: “Em nghe nói đơn tố cáo lão già này nhét đầy cả hộp giày, mà sao lão còn kênh kiệu như thế.”

Lạc Văn Chu ngậm một điếu thuốc, liếc cô nàng: “Lỡ lần này không thể cách chức lão, em không sợ mai kia lão trèo lên đầu, kiếm chuyện với em à?”

“Hừ!” Lang Kiều trợn mắt, “Cùng lắm thì nghỉ làm, về sau dựa vào nhan sắc kiếm ăn.”

“Con gái con đứa đừng có mà không biết xấu hổ.” Nụ cười thoáng qua trên mặt Lạc Văn Chu, anh lại nói, “Cậu bé Mã Tiểu Vĩ kia, hoặc là hung thủ, hoặc là thiếu đầu óc. Cá nhân tôi nghiêng về giả thuyết thứ hai, bởi vì nếu là tôi giết người, sau đó tôi nhất định sẽ nghĩ ra một câu chuyện hợp tình hợp lý, cho dù nói mình ‘ở nhà xem ti vi không nghe thấy gì hết’, cũng tốt hơn là kể chuyện ma cho cảnh sát. Tính tới bây giờ, vẫn chưa phát hiện một tẹo dấu vết nào của hung thủ ở hiện trường, kẻ này to gan thận trọng, bình tĩnh tàn nhẫn, có ý thức phản điều tra rõ ràng, tôi không tin hắn có thể ngu ngốc như vậy.”

“Tôi cũng cảm thấy không phải.” Đào Nhiên bằng dăm ba câu thuật lại một lần những lời tối hôm qua Phí Độ nói lúc ở trên xe, “Như vậy xem ra, cần phải tra từ các mối quan hệ cá nhân của Hà Trung Nghĩa, ví dụ như chiếc di động kia rốt cuộc là ai tặng, tôi cảm thấy có lẽ có thể hỏi thử người cho mượn giày.”

Lạc Văn Chu nghe xong “Ồ” một tiếng, chần chừ nói: “Ông nói giày là đi mượn? Nhận định này rất…”

Đào Nhiên: “Đây không phải là nhận định của tôi.”

Lạc Văn Chu thoạt đầu sửng sốt, sau đó lại như tâm linh tương thông với Đào Nhiên, tích tắc đã biết xuất xứ của những lời này, phút chốc nhíu mày: “Phí Độ? Tôi đã bảo ông rồi, tốt nhất là đừng cho tên nhóc đó tiếp xúc với những chuyện này.”

“Tôi biết, hôm qua là ngoài ý muốn thôi.” Đào Nhiên ngắn gọn cắt ngang đề tài này, lại hỏi, “Ông cảm thấy lối suy nghĩ này thế nào?”

“Có thể, cứ thử bắt đầu điều tra từ đôi giày kia xem,” Lạc Văn Chu quyết định, “Đào Nhiên tiếp tục đi theo vụ án này, Lang Kiều, em chú ý tổ chuyên án bên phía Mã Tiểu Vĩ, Mã Tiểu Vĩ có không ít điểm đáng ngờ, xem cậu ta còn biết chuyện gì. Ngoài ra, hãy đề phòng các thủ đoạn nhỏ của cấp dưới Vương Hồng Lượng, tôi đi trấn áp Vương béo, có gì cần cứ gọi điện liên lạc bất cứ lúc nào – Đi thôi, các anh chị trai xinh gái đẹp, hôm nay tăng ca không có tiền nhé.”

Trong lòng Lang Kiều có cả một ngọn núi tò mò, chờ Lạc Văn Chu vừa đi, cô vội vàng đuổi theo Đào Nhiên: “Đội phó, cậu chàng đẹp trai hôm qua rốt cuộc là ai vậy? Tại sao sếp Lạc nói không cho cậu ta tiếp xúc với vụ án?”

Đào Nhiên: “Đương nhiên không tiện để cậu ta tiếp xúc rồi, cậu ta có phải cảnh sát đâu.”

Lang Kiều không chịu bỏ qua: “Thế tại sao vừa nghe nói đó là ý kiến của cậu ta, sếp lại lập tức gật đầu? Người đó là Conan à?”

Đào Nhiên thở dài, quay đầu nhìn cô, Lang Kiều gắng sức mở to đôi mắt vốn đã rất có cảm giác tồn tại, lấp lánh nhìn anh.

Đào Nhiên: “Chớp ra nếp nhăn rồi.”

Lang Kiều vội vàng dùng ngón tay căng mắt lên.

Đào Nhiên dừng một chốc, đơn giản nói: “Phí Độ là người… báo án trong một vụ trước kia anh và Văn Chu cùng nhau xử lý, đó là chuyện từ bảy năm trước.”

Khi ấy Lạc Văn Chu và Đào Nhiên đều mới tốt nghiệp, toàn là thanh niên miệng không râu làm việc chẳng vào đâu. Đặc biệt là Lạc Văn Chu, xuất thân con cháu cán bộ, lúc trẻ cực kỳ kiêu căng, bảy không phục tám khó chịu, tự nhận là tài hoa hơn người, xếp hạng nhất thế giới – còn hạng hai là cái ông già nước Anh tên Sherlock Holmes kia.

Mỗi ngày anh ta đều cảm thấy mình không phải đang đi làm, mà là đi cứu vớt hệ ngân hà, làm việc rất linh tinh, mới đầu thực tập ở cơ sở, cho đi hòa giải mâu thuẫn trong khu, anh ta có thể biến nó thành một cuộc chiến đấu.

Chập tối hôm ấy vừa vặn phải bắt một băng cướp chạy khắp nơi, liên quan nhiều vùng, người ở trên cục, dưới các phân cục thậm chí đồn công an đều bị điều động hết, chỉ còn Lạc Văn Chu và Đào Nhiên hai thanh niên bị các tiền bối bảo là “thành sự không đủ bại sự có thừa” ở lại trực.

“110 tiếp nhận, nói trong khu vực bọn anh quản lý có một đứa trẻ báo án, cậu bé cuối tuần nghỉ học về nhà, phát hiện thi thể mẹ mình. Cậu bé đó chính là Phí Độ, lúc ấy còn đang học trung học.”

Lang Kiều sửng sốt.

“Sau đó, bọn anh điều tra ra quả thật là mẹ cậu ta tự sát, Văn Chu tự mình đi nói, nhưng cậu ta không tin… Từ đó về sau, hai người họ liền hơi xung khắc.” Trong khi nói chuyện, Đào Nhiên đã tới cửa phân cục, “Hẳn em đã nhận ra, nhà họ tương đối giàu có, cha là con người của công việc, đi công tác quanh năm, gia đình xảy ra chuyện cũng phải mấy ngày mới về. Phí Độ hồi nhỏ hơi lầm lì, đổi mấy bảo mẫu đều không khá hơn, bình thường chỉ một mình ở trong căn phòng từng có người chết. Đây là vụ án nghiêm túc đầu tiên qua tay hai người bọn anh, ý nghĩa khác biệt, thành thử cả hai đều không quên được, đôi lúc thấy cậu bé ấy không ai quan tâm thật sự tội nghiệp, ngày lễ ngày tết anh bèn đón về ở vài ngày. Đoạn thời gian ấy cậu ta tiếp xúc tương đối nhiều với bọn anh, dần dà, bọn anh phát hiện cậu bé này có thiên phú đặc biệt.”

Lang Kiều: “Thiên phú gì?”

Đào Nhiên dừng một thoáng, nói nhỏ: “Phạm tội.”

Lang Kiều lập tức chú ý tới, anh dùng từ “phạm tội” thay vì “suy luận” hay “điều tra” nọ kia, song không đợi cô gặng hỏi, Đào Nhiên đã kết thúc câu chuyện, phất tay chào cô, rồi rảo bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.