Phúc Vận Lai

Chương 17: Lại một khúc đàn thâu tâm




Ông Lộ vừa nghe thấy đúng là thằng nhóc kia thì quát lên một câu: “Cái gì? Đúng là nó đánh à?”

Lộ Tu Triệt lập tức phản ứng lại, toi rồi, nói sai rồi.

Cậu giả ngu: “A? Ba, vừa rồi ba nói gì cơ?”

Ông Lộ nổi giận đùng đùng: “Con đừng có giả ngu, con nói ngay, một đôi mắt gấu trúc này của con có phải do Nhạc Thính Phong tặng cho không?”

Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Đương nhiên không phải, sao lại là cậu ấy đánh được chứ, bọn con là bạn tốt mà.”

“Con đừng có lừa ba, vừa rồi con đã thừa nhận rằng mắt trái của con bị thương là do thằng nhóc đó đánh.” Ông Lộ hơi hối hận, vừa rồi ở trong lớp, ông không nên dễ dàng tha cho thằng nhóc kia như thế được.

Lộ Tu Triệt vẫn giả ngu: “Con thừa nhận á? Ngay cả ba nói gì con còn không nghe rõ mà.”

Ông Lộ muốn vỗ đầu thằng con trai, nhưng thấy cặp mắt kia của cậu thì lại thu tay về: “Con vẫn còn giả đò. Con ấy, con nói cho ba biết, có phải thằng nhóc đó đe dọa gì con không? Nhà chúng ta thế nào con còn không rõ? Có ba ở đây, tuyệt đối sẽ không để con chịu ấm ức. Đừng nói là trường học, cho dù là toàn bộ thủ đô này thì con cũng không cần sợ.”

“Ba, ai nha, những cái ba nói con đều biết, nhưng ba cũng biết tính con rồi mà. Nếu con mà bị ai bắt nạt, ba nghĩ con sẽ bình tĩnh thế à? Con còn mời người ta tới nhà chơi? Tính tình con tốt như thế sao?”

Ông Lộ biết con mình không phải loại người tính tình tốt như thế, nhưng chính vì là dạng người đó, giờ bị đánh còn muốn giúp người giấu giếm, cho nên ông mới càng lo lắng: “Được rồi, vậy con nói xem, giữa hai đứa bọn con có chuyện gì?”

Lộ Tu Triệt thở dài, nếu không phải lỡ lời thì đã có thể lừa lão ba nhà cậu rồi.

Vì thế, cậu đành nói: “Mấy thằng con trai va va chạm chạm chẳng phải bình thường sao? Chẳng lẽ, ngày xưa khi ba còn nhỏ chưa từng đánh nhau với ai à?”

Ông Lộ do dự một hồi, “Cái này… có đánh chứ, đứa nào mà chẳng bị thương, mà con thì sao, ba chỉ thấy con bị người ta đánh lõm hai mắt vào, còn thằng nhóc kia trên người quá sạch sẽ rồi.”

Lộ Tu Triệt xoa xoa mũi, hừ một tiếng: “Ba, ý ba là con nhát gan, không đánh lại người ta chứ gì? Con nói cho ba nghe, vết thương của con chỉ ở trên mặt, nhưng vết thương của tên đó lại ở toàn trên người, so với con, cậu ta bị thương nặng hơn nhiều.”

Lộ Tu Triệt nghĩ rằng, chém gió một chút cũng chẳng sao, dù sao cũng có mất tiền đâu.

Ông Lộ thấy con nói với vẻ tự tin như thế thì mới tin, “Thì ra là như thế, vậy mới có thể giải thích được, chỉ cần con không để nó chiếm quá nhiều tiện nghi là được.”

Lộ Tu Triệt cảm thấy bản thân mình giáu diếm cho Nhạc Thính Phong cũng thật nhọc nhằn.

“Ba, con nói với ba, con và Nhạc Thính Phong rất hợp nhau. Tên đó không giống với những đứa học sinh khác ở trường chỉ biết lấy lòng con. Con rất để ý người bạn như nó, ba cũng đừng có lén làm gì sau lưng con đó.”

Ông Lộ gật đầu: “Yên tâm, yên tâm, đương nhiên ba sẽ không làm xằng làm bậy…”

Cuối cùng, đứa con trai mà ông ta đặt hết hy vọng vào sau bao nhiêu năm chưa từng kết bạn với ai, giờ cuối cùng đã có Nhạc Thính Phong làm bạn, thằng nhóc kia chắc chắn không đơn giản.

Của cải nhà họ bao nhiêu người mơ tưởng, ông không thể xem thường Nhạc Thính Phong như thế được.

Cuối tuần, nếu cậu ta muốn tới thăm nhà, vậy ông cũng muốn xem thằng nhóc kia là người thế nào, nếu là người có tâm tư kín đáo, chắc chắn sẽ bị ông phát hiện.

Lộ Tu Triệt thuận miệng hỏi một câu: “A, đúng rồi, sao thầy giáo dạy Văn của lớp con lại tới? Ông ấy gọi điện cho ba à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.