Phúc Vận Lai

Chương 16: Được rồi lại mất




Ông Lộ sửng sốt: “Ừ… chào cháu.”

Nhạc Thính Phong đeo cặp lên định đi, lại bị thầy dạy Văn ngăn lại: “Nhạc Thính Phong, em đợi chút.”

Sắc mặt Nhạc Thính Phong cau có: “Thầy giáo, em thật sự có việc gấp, nếu thầy không có chuyện gì thì em đi trước.”

Thầy giáo Văn nói: “Em dám cam đoan trước mặt mọi người là em không đánh Lộ Tu Triệt không?”

Ông ta vất vả lắm mới gọi được ông Lộ tới trường học, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này như thế được.

Ông ta hy vọng có thể bắt được người đánh Lộ Tu Triệt, như vậy ông ta coi như đã bán một cái ân tình cho ông Lộ rồi.

Nhạc Thính Phong thực phiền chán: “Thầy giáo, thầy có ý gì vậy? Em và Lộ Tu Triệt dù thật sự có việc gì thì cũng liên quan gì tới thầy? Thầy không thấy là mình đang xen vào việc của người khác à?”

Lộ Tu Triệt đứng ra: “Đúng thế, ý thầy là em đang nói dối à? Hay thầy muốn hai đứa em trở mặt thành thù? Thầy muốn làm sao hả?”

“Nhưng các em…”

“Trước đó chúng em chẳng có việc gì cả, thầy đừng có mà châm ngòi ly gián.” Lộ Tu Triệt quay đầu nói với Nhạc Thính Phong, “Thính Phong, cậu đi việc cậu đi, ở đây cứ giao cho tớ.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được, tôi đi trước, chiều gặp.”

Lộ Tu Triệt xua xua tay: “Buổi chiều gặp.”

Nhạc Thính Phong rời khỏi lớp học, cậu muốn nhanh chóng đi tìm Thanh Ti.

Trong mắt người ngoài, quả thật hai người có vẻ như chẳng có việc gì, quan hệ còn khá tốt nữa.

Tuy rằng Lộ Tu Triệt không thích Nhạc Thính Phong đánh mình, nhưng cậu cũng không thích người khác chỉ trỏ cậu ta.

Cậu đảo mắt nhìn bạn học: “Được rồi, được rồi, tan học đi, các cậu sao còn chưa đi hả, có gì hay mà nhìn?”

Đám học sinh còn đang ngồi bất động, lúc này mới đứng lên rời đi.

Thầy dạy Văn đi tới trước mặt ông Lộ, lau mồ hôi trên trán: “Lộ tiên sinh à… tôi…”

Lộ Tu Triệt khoanh tay đi tới trước mặt thầy dạy Văn, “Thầy giáo, em cảm thấy thầy có chút vấn đề nha. Em đã nói rõ mắt của em bị thương là do em tự ngã, không phải vì bị người khác đánh, vì sao thầy cứ một mực kết luận em bị người ta đánh? Chẳng lẽ thầy còn biết rõ hơn em à?”

Thầy dạy Văn không biết phải nói như thế nào: “Thầy… thầy, thầy thật sự cảm thấy mắt em đúng là do bị người ta đánh, thầy cho rằng em bị đe dọa nên mới…”

“Được rồi, được rồi, thầy chỉ là một giáo viên bộ môn, quản lắm chuyện như thế làm gì chứ?”

Lộ Tu Triệt kéo kéo lão ba mình, “Đi thôi, về nhà thôi ba, con đói bụng rồi.”

Ông Lộ gật đầu, ông không để ý tới thầy dạy Văn, cùng Lộ Tu Triệt rời khỏi lớp học.

Lên xe, ông Lộ mới hỏi: “Con trai à, con và Nhạc Thính Phong thật sự là anh em tốt à?”

Ông là thương nhân, trên thương trường lại là lão làng lõi đời, mắt của con trai rõ ràng là bị đánh, nhưng mà nó không nhận thì chắc chắn là muốn giấu giếm bảo vệ người ta rồi.

Ai có thể khiến thằng con của ông vì người đó mà giấu giếm? Trừ phi nó không muốn nói, hoặc là quan hệ giữa nó và người đó rất không tệ.

Cho nên ông mới muốn hỏi rõ ràng xem Nhạc Thính Phong có phải là bạn của nó không.

Lộ Tu Triệt nhíu mày: “Đương nhiên rồi… Cuối tuần này cậu ấy còn muốn tới nhà mình chơi. Ba thấy con từng mời ai tới nhà bao giờ chưa?”

Ông Lộ gật đầu, cái này thì đúng, chính vì con của ông rất thích thằng nhóc kia, muốn làm bạn với nó, vì thế bị đánh mà cũng không nói.

Điều này càng khiến ông Lộ tò mò trong lòng.

Rốt cuộc thằng nhóc kia có năng lực gì mà có thể khiến cho con trai của ông giấu giấu giếm giếm giúp cậu ta như thế?

Ông Lộ đột nhiên hỏi: “Thế nên… Mắt trái của con hôm qua cũng là do thằng nhóc đó đánh à?”

Lộ Tu Triệt trả lời theo bản năng: “Vâng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.