Phúc Vận Lai

Chương 11: Có người sống sao gọi là đảo hoang!




Âm Tế Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Đế Lân, không trả lời.

Tịch Thiện hừ một tiếng: “Vờ đứng đắng, thứ đạo đức giả!”

Gã từng cho rằng người Thần Giới đều nhân từ, hôm nay mới biết mình đã nghĩ lầm rồi. Từ sau việc này, người Thần Giới quả là cực kỳ vô sỉ đê tiện, nào có vị Thần lại lấy một tu sĩ nhỏ bé làm tấm chắn cơ chứ.

Còn nữa, người mà Đế Lân gọi là Tế Thiên, nếu như gã đoán không sai thì đây chính là sư đệ của mình. Bằng không, Đế Lân cũng chẳng bắt gã làm tấm chắn phía trước, khiến cho đối phương không xuống tay được.

Đế Lân không thèm để ý đến lời Tịch Thiện nói, tiếp tục uy hiếp Âm Tế Thiên: “Tế Thiên, ngươi dùng tóc đâm sáu nhát lên người ta. Bây giờ, ta sẽ trả hết cho tên hòa thượng này.”

Hắn ta có nghe Đế Duật kể qua, ở Tu Chân Giới, Tịch Thiện không chỉ là sư huynh của Âm Tế Thiên, mà còn được xem là một nửa sư phụ, tự tay gã nuôi nấng Âm Tế Thiên lớn lên.

Chính vì thế, hắn ta mới bắt Tịch Thiện để áp chế Âm Tế Thiên.

Tịch Thiện quát: “Sư đệ, ngươi đừng quan tâm ta. Không phải chỉ là chết thôi sao? Chẳng có gì đáng sợ. Sau khi chết, nguyên thần còn đó, lão tử coi như là một quỷ tu. Đến lúc phi thăng, lão tử có thể ở cùng một chỗ với ngươi và sư phụ rồi.”

Các trưởng lão đời chữ Hư vừa buồn cười vừa tức giận trừng Tịch Thiện.

Nghe xem đi!

Đây là lời mà một hòa thượng nên nói ư?

Thật là đồ đệ ‘tốt’ do Hư Không dạy dỗ ra.

Nhưng nam tử mặc chiến giáp ánh kim kia, thực sự là Tịch Thiên mà bọn họ quen biết sao?

Toàn bộ ánh mắt của chúng hòa thượng đều tập trung trên người Âm Tế Thiên.

“Câm miệng!” Trán Đế Lân nổi đầy gân xanh, điên cuồng quát: “Ngươi cho là ngươi chết, ta sẽ để yên cho nguyên thần của ngươi sao?”

Khóe miệng Âm Tế Thiên chậm rãi cong lên ý cười tà mị: “Sư huynh tốt!”

Nếu hắn sớm đoán được mục đích mà Quang Thần Vương mời tu sĩ Tu Chân Giới tham chiến, thì sẽ không phát sinh chuyện như bây giờ. Với lại, hắn đúng là coi thường địa vị của bọn người Tịch Thiện ở trong lòng của mình.

Hòa thượng Vạn Phật Tự nghe được Âm Tế Thiên gọi Tịch Thiện là sư huynh, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Nam tử mặc chiến giáp ánh kim kia thật sự chính là ‘Tịch Thiên’ mà bọn họ biết, Đế Minh chính là Bắc Minh thiếu gia hả.

Đế Lân thấy Âm Tế Thiên mỉm cười, trong lòng đột nhiên có chút hoảng sợ.

Vốn tưởng rằng bắt Tịch Thiện là có thể uy hiếp được Âm Tế Thiên, nhưng không ngờ Tịch Thiện căn bản không sợ chết.

Mà hắn ta cũng không phải là đối thủ của Âm Tế Thiên, bây giờ hắn ta phải làm sao đây.

Đế Lân lén lút nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, khóe miệng lần thứ hai nhếch lên tia đắc ý: “Tế Thiên, ngươi quay ra phía sau nhìn lên bầu trời kìa!”

Âm Tế Thiên híp híp mắt, sợ là âm mưu của Đế Lân, đầu tiên dùng thần lực quét qua.

Trên trời có ba bóng người, trong đó có hai người là Thần Binh của Thần Giới, người còn lại cư nhiên là trưởng lão Bắc gia Bắc Vũ Hoành.

Bọn họ được Quang Thần Vương cho vào một cái ***g bảo hộ, ngoài ra còn có các loại pháp bảo phòng ngự tuyệt phẩm, muốn trong khoản thời gian ngắn phá vỡ ***g để cứu người bên trong ra, là chuyện không thể.

Âm Tế Thiên thoáng giật mình, sắc mặt trầm xuống.

Đế Lân thừa dịp Âm Tế Thiên ngây người, mang theo Tịch Thiện biến mất trước mắt mọi người.

Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, mắt phát lạnh, dùng thị giác đảo quanh để tìm vị trí Đế Lân đang ở.

Khi thấy hắn ta xuất hiện bên người Đế Duật, vội sử dụng thuấn di đuổi theo, liền nghe Đế Duật nói: “Thêm một Hoành trưởng lão nữa. Ám Thần Vương, ngươi bảo xem có đáng giá để thả Phụ Vương ta ra chưa?”

Đế Lân cũng rõ ràng, chỉ có cứu được Phụ Hoàng đang bị bao vây kia, thì bọn họ mới có cơ hội xoay chuyển tình thế. Và Âm Tế Thiên, sẽ không thể lần nữa thả tóc ra để đâm mình.

Hắn ta nói: “Các ngươi phải biết rằng, Phụ Hoàng của bọn ta thoát ra khỏi trận pháp, chỉ là sớm hay muộn thôi. Thế nhưng, muốn lấy mạng của Tịch Thiện, Bắc Vũ Phong, Bắc Vũ Hoành, lại là chuyện nháy mắt. Nếu các ngươi không muốn ba người bọn họ chết, hãy nhanh chóng thả Phụ Hoàng của chúng ta ra!”

Ngoài miệng Đế Lân nói một cách thoải mái, thế nhưng hắn ta biết rất rõ, nếu Phụ Hoàng thoát ra càng trễ, cuộc chiến này sẽ càng dễ thất bại.

Âm Tế Thiên liếc về phía Đế Minh, không biết y có thể vì cứu Bắc Vũ Hoành mà thả Quang Thần Vương ra không.

Đế Minh đỏ mắt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đế Duật, nửa ngày sau mới nói: “Đại cục làm trọng.”

[Tức là chọn hy sinh bọn họ để chiến thắng đó ạ]

Nếu như để Quang Thần Vương thoát ra, vậy chết không chỉ là ba người, mà có thể là rất nhiều người

Âm Tế Thiên hiểu lựa chọn của Đế Minh, và dĩ nhiên cũng ủng hộ y.

Đế Duật khẽ híp mắt: “Ngươi thật không thèm để ý đến sống chết của Hoành trưởng lão?”

Đế Duật chẳng cách nào nhìn được tâm tình từ vẻ mặt lạnh lùng của Đế Minh, nhưng y không tin Đế Minh một chút cũng không để ý đến Bắc Vũ Hoành.

Đế Lân cười nhạt: “Nếu y không thèm để ý, vậy cứ để Thần Binh giết Bắc Vũ Hoành đi!”

Hắn ta đang đánh cuộc, nhất định Đế Minh có để ý đến.

Thế nhưng, thấy Đế Minh và Âm Tế Thiên chẳng hề nhúc nhích, đáy lòng Đế Lân bắt đầu nóng nảy.

Nếu ngay cả Bắc Vũ Hoành cũng không uy hiếp được bọn họ, vậy chẳng còn ai có thể đe dọa được bọn họ nữa.

Lúc này, Đế Duật ra dấu ý bảo hai gã Thần Binh trên kia động thủ, trước cứ để cho hai người Đế Minh sốt ruột một chút đã.

Người Bắc gia đang bị vây ở cách đó không xa, bất quá bọn họ không thể quyết định thay Đế Minh. Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Thần Binh bên trái Bắc Vũ Hoành dùng Thần lực đánh vào đan điền của ông.

Đế Minh nhìn Thần Binh đánh Bắc Vũ Hoành, tay mạnh siết lấy Thần kiếm, nhưng không hề mở miệng kêu dừng lại.

Các trưởng lão Bắc gia hối hả che mắt, không dám nhìn tiếp nữa.

Tay của Thần Binh kia hung hăng đánh vào người Bắc Vũ Hoành. Lúc tới đan điền, Bắc Vũ Hoành đau đớn đến nỗi gập cả người lại.

Rồi bỗng đột nhiên, ông biến mất khỏi ***g bảo hộ.

Mọi người không khỏi sửng sốt.

“Ah! Chuyện gì mới xảy ra vậy? Người đâu rồi?”

Đế Duật và Đế Lan cũng ngây ngẩn cả người!

Bọn hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngay chỗ Bắc Vũ Hoành biến mất, một lá bùa màu đen tà tà rơi xuống.

Đế Lân hít một ngụm khí lạnh. Nếu hắn ta không nhìn lầm, thì đó chính Tuyệt phẩm Thế thân phù của Thần Ma Giới.

Sao lại có thể như vậy?

Đế Lân khẽ liếc sang Đế Duật, thấy hoàng huynh cũng đầy mặt mờ mịt.

“Thế thân phù?” Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn lá bùa màu đen kia.

Phe Thần Giới sử dụng Thế thân phù cũng không lấy làm lạ, nhưng sao lại dùng Tuyệt phẩm Thế thân phù của Thần Ma Giới cơ chứ?

Đế Minh lạnh nhướng mi, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Thần Binh bên trái khom người nhặt thế thân phù lên, còn Thần Binh bên phải cười cười, chẳng biết nói cái gì đó với Thần Binh bên trái.

Thần Binh bên trái nhíu chặt đôi mày, không lên tiếng. Thần Binh bên phải xoay người, phất phất tay với Âm Tế Thiên. Đột nhiên, khuôn mặt của gã thay đổi, biến thành một người khác.

“Phong Diệp!” Âm Tế Thiên vô cùng kinh ngạc khi thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, lập tức bật cười: “Đứa nhỏ tốt, làm đúng lắm!”

Không nghĩ tới Phong Diệp truy sát nguyên thần Đế Lân chạy tới Thần Giới, lại trùng hợp mà cứu được Bắc Vũ Hoành.

Vậy Bắc Vũ Hoành đang ở đâu?

Âm Tế Thiên thấy Phong Diệp lấy ra một viên đan dược, đưa cho Thần Binh bên trái.

Sau khi người này ăn viên đan dược ấy xong, khuôn mặt lập tức biến đổi, trở thành Bắc Vũ Hoành mà mọi người quen biết.

“Ha hả!” Âm Tế Thiên nở nụ cười.

Có Phong Diệp ở đây, Bắc Vũ Hoành tuyệt đối sẽ không bị thương tổn. Huống chi, hiện giờ hai người đó đang ở trong ***g bảo hộ do Quang Thần Vương tạo ra, căn bản không ai có thể tổn thương được họ.

Từ trong ***g bảo hộ, Bắc Vũ Hoành phức tạp nhìn Đế Minh. Qua lời Phong Diệp giải thích, ông đã hiểu được thân phận của hai người.

Ông chẳng thể nào ngờ được, Ám Thần Vương địa vị ngang hàng với Quang Thần Vương, vậy mà lại là con của ông.

Càng không nghĩ đến chuyện, Quang Thần Vương cư nhiên dùng ông để áp chế Ám Thần Vương. May là lúc ở Thần Giới, Thanh Liên của Hoa gia đã từng nhắc nhở ông, cẩn thận người của Thần Giới.

Đồng thời, trùng hợp gặp được Phong Diệp. Nếu không, với năng lực của một mình ông, thì quả thật không đối phó được Thần Binh muốn bắt mình.

Trên chiến trường, Đế Duật và Đế Lân đồng thời thay đổi sắc mặt, trở nên trắng bệch.

Âm Tế Thiên bỗng nhiên xoay người, thừa dịp Đế Lân thất thần, sử dụng Thần lực chui vào Thức Hải của hắn ta.

Đế Lân chợt nhận ra, hốt hoảng lấy lại *** thần, khiếp sợ nhìn Âm Tế Thiên: “Ngươi…”

Khóe miệng Âm Tế Thiên nhếch lên ý cười âm lãnh, híp mắt một cái, Đế Lân lập tức thét vang một tiếng thảm thiết.

Tịch Thiện bị Đế Lân hạ chú thuật, cũng thống khổ ôm đầu kêu lên: “Sư đệ, nhanh cho ta một đao thống khoái đi!”

Sắc mặt Đế Lân trắng bệch, cuống quýt tập trung *** thần, muốn đẩy Âm Tế Thiên ra khỏi Thức Hải của mình.

Đế Duật thấy thế, liền xuất thủ giúp một tay.

Âm Tế Thiên bắt gặp hành động của Đế Duật, gia tăng cường độ, một kích trí mạng.

Đế Lân phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Đồng thời lúc đó, Tịch Thiện có tu vi thấp hơn Đế Lân, cũng hộc máu bỏ mình.

Đế Lân còn một hơi cuối cùng, thấy nguyên thần của Tịch Thiện đang từ trong cơ thể bay ra, liền cố dồn hết sức lực toàn thân, công kích nguyên thần của Tịch Thiện.

Âm Tế Thiên hốt hoảng, thân hình nhoáng qua, tức khắc nắm nguyên thần của Tịch Thiện trong tay.

Đế Lân đỏ bừng hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên. Sao đó không cam lòng mà ngã xuống đất.

“Đế Lân!” Đế Duật vội buông Bắc Vũ Phong ra, nhanh chóng thu lấy nguyên thần của Đế Lân, rồi vụt bay ra ngoài.

Đế Minh bật người đuổi theo.

Âm Tế Thiên nhìn thân thể của Đế Lân, lạnh lùng cười.

Bình thường, nếu người có năng lực tương đương với mình, hắn muốn tiến vào Thức Hải của đối phương sẽ rất khó khăn. Chỉ có thể nhân lúc đối phương thiếu tập trung, mới dễ ra tay tập kích.

Nếu trước đó Đế Lân không thất thần, hắn cũng sẽ không có cơ hội này.

Hiện thân thể này của Đế Lân đã bị phế, nguyên thần không có khả năng trở lại được nữa.

Âm Tế Thiên mở tay ra, nói với nguyên thần của Tịch Thiện: “Sư huynh, sau này ngươi coi như là một quỷ tu. Chờ lúc ngươi phi thăng, có thể cùng ta và Hàng Vô ở cùng một chỗ. Đúng rồi, Hàng Vô chính là Hư Không đó!”

“Tịch…Tịch Thiên?” Bắc Vũ Phong không xác định mà kêu một tiếng.

“Uhm?!” Âm Tế Thiên đáp.

Chuyện tới giờ, cũng không có khả năng gạt mọi người tiếp, hơn nữa căn bản cũng không cần phải giấu giếm làm gì.

“Các ngưoi…. À…..Chúng ta…”

Trong thời gian ngắn, Bắc Vũ Phong căn bản không biết nói cái gì cho tốt. Ông muốn chất vấn bọn họ chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng hình như rất không đúng lúc.

Âm Tế Thiên ngước mắt nhìn Bắc Vũ Hoành đang lơ lửng trên không trung, nói: “Phong Diệp đã đem tất cả mọi chuyện nói cho Hoành trưởng lão. Ngài có thắc mắc gì, trở về hỏi Hoành trưởng lão sẽ hiểu. Được rồi, sau này muốn ký kết khế ước với Yêu thú cấp mười, hãy tìm Thanh Liên của Hoa gia, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối các ngài.”

Âm Tế Thiên nói xong, liền biến mất trước mặt mọi người.

Bắc Vũ Phong chuyển mắt nhìn qua đám người Bắc gia, Bắc Diệu Đông thở dài: “Đừng đánh! Đầu hàng thôi!”

Người Bắc gia không xuất thủ, các tu sĩ xung quanh cũng lục đục ngừng lại.

Mà cũng vì Đế Duật và Đế Lân bắt người để uy hiếp, các tu sĩ chính phái và đám tà tu cũng mất đi hứng thú đánh một trận hăng say.

Bọn họ và đám tà tu chia ra hai đội ngũ, tự tìm một chỗ an toàn ngồi xuống. Sau đó, bắt đầu tán dóc về thân phận thật sự của Âm Tế Thiên, Đế Minh và Đế Duật.

Bọn hắn vừa ước ao, vừa kính nể, hơn nữa còn có chút đố kỵ nho nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.