Phục Thiên Thị

Quyển 1 - Chương 30: Thái tử mất tích




- Đó là loại vô thượng phân thân thông thiên triệt địa trong truyền thuyết.

Bên kia, Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên đứng phương xa, lúc Mạc Vấn Thiên xuất hiện thì bọn họ cũng nhanh chân chạy.

Nhìn Mạc Vấn Thiên đứng trên lôi đài, Tư Đồ Mã Phi nghi ngờ nói:

- Phân thân của Mạc Vấn Thiên... Chẳng lẽ là...

Lý Lăng Thiên cũng đầy nghi ngờ nói:

- Không sai, chắc chắn rồi, nhất định là Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân. Hay cho Mạc Vấn Thiên, phân thân trong truyền thuyết có thể thông thiên triệt địa cũng bị hắn luyện ra, không đơn giản!

Liễu Giang nói:

- Có khi nào ba người Hắc Côn...

Liễu Giang mặc dù là Hạo Nguyệt Tước Tử Vân Đoan nhưng có nghe tiếng Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, biết gã thuộc loại giết người không chớp mắt.

- Nếu là ý của Cửu Tước Tử thì tuyệt đối sẽ không để ba người Hắc Côn chết tại đây.

Trên lôi đài, Mạc Vấn Thiên dùng giọng điệu bình hường thản nhiên nói:

- Lực lượng hạo nguyệt nho nhỏ chẳng qua là chút da lông đến từ căn nguyên thế giới, hù dọa người bình thường còn được, dám can đảm diễu võ dương oai trước mặt ta? Các ngươi có tư cách đó không?

Trên bầu trời đột nhiên vang lên thanh âm như sấm nổ:

- Mạc Vấn Thiên, ngươi cũng rất lớn lối, không sợ gió lớn quá bị thụt lưỡi sao?

Mọi người nhìn hướng phát ra thanh âm, thấy bầu trời nổi lên ánh sáng đỏ rực. Một vầng mặt trời từ trên trời giáng xuống, phá tử hải, rạch khung trời đập hướng Mạc Vấn Thiên.

Mạc Vấn Thiên vẫn đứng yên trên lôi đài.

- Thiên địa lớn bao nhiêu thì giọng Mạc Vấn Thiên ta lớn bấy nhiêu, thế tử nho nhỏ nhà ngươi làm sao đo lường?

Khi mặt trời đập xuống Mạc Vấn Thiên chợt giơ tay lên nâng mặt trời, quát to:

- Từ đâu đến thì cút về chỗ đó đi!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Răng rắc!

Mặt trời bị bắn ngược lên trên cao, mặt trời biến mất, mọi người mới thấy rõ đó là một người, một nam nhân trung niên mập mạp. Đây là một trong Thập Nhị Đại Nhật thế tử Vân Đoan, Cổ Lạc.

Cổ Lạc đứng trên hư không nhìn xuống Mạc Vấn Thiên:

- Hèn gì ngươi dám ra đây, thì ra là tu thành Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân.

- Cửu Tước Tử gây náo động lớn như vậy chẳng phải vì muốn ta đi ra sao?

- À, chuyện này đúng là do Cửu Tước Tử lo nhưng không phải vì dụ ngươi ra.

Cổ Lạc cười tủm tỉm:

- Ngươi chưa có tư cách đó.

- Vậy hôm nay ta cho các ngươi thấy Mạc Vấn Thiên ta có tư cách này không!

Nhân Vương Mạc Vấn Thiên nhảy vọt lên chộp cổ chân Cổ Lạc.

Cổ Lạc sợ hết hồn, gã quádt to biến thân mặt trời mới vùng thoát.

Cổ Lạc hét lên:

- Hay cho Mạc Vấn Thiên vô sỉ, ta chờ xem Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân củae ngươi có mấy phần bản lĩnh!

Nhân Vương Mạc Vấn Thiên và Cổ Lạc một trong Thập Nhị Đại Nhật thế tử Vân Đoan kịch chiến trên bầu trời. Nhiều người lần đầu tiên thấy Đại Nhật thế tử ra tay. Lực lượng đại nhật khủng bố như xuyên thấu tất cả, không chỗ không ở, khiến người sợ hãi từ tận linh hồn. Một chiêu một thức như trời sụp đất nứt, không thấy bóng dáng Cổ Lạc đâu lại như khắp nơi đều có gã. Điều này làm người ta kinh thán Đại Nhật thế tử không uổng là thế giới chi tử thật sự.

Cổ Lạc rất mạnh, nhưng Nhân Vương Mạc Vấn Thiên cũng không yếu.

Tử khí đầy trời như tử hải gầm rống khung trời. Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân của Mạc Vấn Thiên thông thiên triệt địa, thần bí vô cùng, ra tay thì như thần như ma lại như phật, cực kỳ cường đại.

Có lẽ vì thực lực Cổ Lạc, Mạc Vấn Thiên quá mạnh, tốc độ quá nhanh nên đa số người không thấy rõ, dù phát ra linh thức cũng không bắt giữ được. Bọn họ chỉ có thể cảm nhận từng đợt lực lượng va chạm giữa hư không mang đến dao động khủng bố. Cố Diệp Thần xếp ba hàng đầu trong ba mươi sáu vô song kiêu tử cũng chỉ nhìn mơ hồ. Cố Diệp Thần ngước đầu, nhíu mày cẩn thận phát ra linh thức điều tra nhưng chỉ bắt giữ được bóng hai người đánh nhau trên bầu trời.

Vu lão thấy rõ, nhưng chỉ đơn giản có thế:

- Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân của Mạc Vấn Thiên quá đáng sợ, đáng sợ còn hơn trong tưởng tượng của lão phu. Thực lực Đại Nhật thế tử Cổ Lạc thì...

Giờ phút này, Gia Cát Thiên Biên không còn ung dung bình tĩnh, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Dường như đắn đo điều gì, Gia Cát Thiên Biên nói:

- Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân của Mạc Vấn Thiên đúng là mạnh thật, nhưng thực lực thật sự của Đại Nhật thế tử không chỉ có thế.

Gia Cát Thiên Biên vừa dứt lời, vang tiếng nổ điếc tai trên bầu trời. Ánh sáng tím và ánh sáng đại nhật va chạm, nổ tung.

Mạc Vấn Thiên bay ra, gã khẽ rên. Cổ Lạc cũng chui ra, hộc máu bay ngược ra sau.

- Đại Nhật thế tử nho nhỏ, thuở nhỏ nhận tiên thiên đại nhật của căn nguyên thế giới, được gọi là thế giới chi tử?

Mạc Vấn Thiên lạnh nhạt nói:

- Không làm gì được một phân thân của ta, các ngươi làm sao tranh đấu lại bản tôn?

Cổ Lạc lau máu dính bên môi, đôi mắt trợn trừng, nghiến răng gầm lên:

- Mạc Vấn Thiên, ngươi quá tự phụ! Hôm nay ta cho ngươi kiến thức uy lực đại nhật thật sự!

Cổ Lạc giơ cao hai tay, một vầng mặt trời dâng elen từ phương đông, chiếu sáng Tiểu Phật Linh giới rực rỡ. Chưa từng thấy mặt trời sáng chói thế này, chưa từng thấy ánh nắng chói mắt như thế, càng chưa từng thấy mặt trời khổng lồ kinh dị.

Ánh sáng mặt trời bao phủ, Tiểu Phật Linh giới tĩnh lặng lại như thời gian đứng yên. Trong thiên địa chỉ có ánh mặt trời, không còn lại gì, chỉ có ánh mặt trời mênh mông vô thượng. Giờ phút này, đầu óc mọi người trống rỗng, chỉ vài người còn suy nghĩ được.

Cố Diệp Thần nhắm mắt lại, nhăn nhó nói:

- Khủng khiếp quá, ta không cảm ứng được linh hồn của mình.

Cố Diệp Thần không tưởng tượng nổi gã chỉ bị ảnh hưởng đã không cảm nhận được linh hồn, nếu bị bao phủ thì...

Vu lão nhắm mắt nói:

ơ- Trời, đây chính là thực lực của 7Đại Nhật thế tử sao? Đây còn là lực lượng sao?

Gia Cát Thiên Biên mở to mắt, nhíu mày nói:

- Đây là lực lượng đến từ căn nguyên thế giới Vân Đoan, cũng là đại nhật pháp tắc của căn nguyên thế giới.

Trong không trung, Mạc Vấn Thiên bị mặt trời bao phủ rốt cuộc không còn hờ hững nữa, nhưng chỉ có thế. Mạc Vấn Thiên không hề kinh ngạc, đừng nói đến sợ. Trong từ điển cuộc sống của Mạc Vấn Thiên không tồn tại sợ hãi, kinh khủng, gã không cho phép điều đó. Dù bây giờ Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân bị bao phủ biến mơ hồ thì biểu tình của Mạc Vấn Thiên vẫn không có một chút sợ hãi.

- Chẳng qua là đại nhật pháp tắc đến từ căn nguyên thế giới, huống chi lực lượng của ngươi chưa đến trình độ pháp tắc, cùng lắm là lực lượng đại nhật cực độ. Mạc Vấn Thiên ta nếu dám xuất hiện đương nhiên không sợ!

Mạc Vấn Thiên sải bước tới trước, ánh sáng tím nở rộ toàn thân gã. Mạc Vấn Thiên chắp hai tay, ánh sáng tím như hoa sen bàn nở rộ, tiếng tụng kinh vang lên. Mạc Vấn Thiên như Phạm Thiên thánh phật, giang hai tay rồi lại chắp vào nhau.

Bùm!

Mạc Vấn Thiên bay vọt lên cao, quát to:

- Ta nói rồi, các ngươi không ai làm gì được Mạc Vấn Thiên ta!

Ầm!

Mạc Vấn Thiên bay lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.