Phục Thiên Thị

Quyển 1 - Chương 19: Tài nghệ ở Bách gia




-Trong công ty dạo này thế nào rồi.

-Thanh Khanh đặt cặp của mình lên ghế, nới lỏng cà vạt,quay sang hỏi Phương Mai.

-Cũng không có gì ạ, những dự án lớn đã được thực hiện rất tốt.

-Còn phía bên kia?

-Tôi được biết là khoảng hai tuần nữa sẽ tun ra sản phẩm mới.

-Đến lúc đó chúng ta đến xem một chút.

-Vâng ạ.

-Đem sổ sách thời gian qua lên phòng tôi.

-Vâng, anh đợi một chút.

Phương mai gật đầu rồi đi ra, chợt Thanh Khanh ngẩng đầu lên gọi cô lại.

-À, khoan đã.

-Còn chuyện gì không ạ?

-Pha cho tôi một tách trà.

-Vâng.- Cô mỉm cười.

Phương Mai đi ra ngoài, Thanh Khanh mới ngồi xuống ghế làm việc, lấy một ít nước tưới cho chậu cây xương rồng nhỏ ở trên bàn.

Cây xương rồng đã có nụ, không biết bao giờ sẽ nở. Cậu có một loại kì vọng, hi vọng khi hoa xương rồng nở, nó sẽ mang đến cho cậu một điều kì diệu.

Hai tuần trôi qua nhanh như chớp mắt.

Thông tin công ty Thiên Vũ tung ra sản phẩm mới đã được lan truyền khắp nơi trên thông tin đại chúng, thu hút sự quan tâm của rất nhiều người.

Bởi sự thành công của lần đầu tiên, đương nhiên cũng kéo theo không ít sự quan tâm, nhưng nếu sản phẩm lần này không có gì thu hút hay đột phá hơn so với sản phẩm cũ, sẽ dễ dẫn đến thất bại.

-Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?- Minh Lâm quan sát mọi người chạy chương trình.

-Mọi thứ đều ổn, tổng giám đốc không cần quá o lắng.

-Lần ra mắt sản phẩm này công hu hơn lần trước rất nhiều, đương nhiên cũng sẽ có nhiều vấn đề cần phải lo.- Minh Lâm nhàn nhạt nói.

-Chúng tôi đã biết, mọi chuyện đều được kiểm soát rất tốt.

-Vậy là tốt, tôi không muốn xảy ra bất kì sơ suất nào.

-Vâng ạ.

Minh Lâm đi ra phía trước khán đài. Tuy chưa đến giờ nhưng bên trong hội trường đã tập trung rất nhiều người. Ai ai cũng bàn tán về sản phẩm lần này, cũng không có ít ánh đèn flash hướng về phía anh.

-Mọi chuyện đã xong rồi sao?- Phía sau anh truyền đến một giọng nói.

-Ồ, cậu đã xuất viện rồi sao?- Minh Lâm nở nụ cười.

-Tôi đã xuất viện hai tuần trước rồi.

-Xin lỗi, dạo này khá bận rộn, tôi không thể đến thăm cậu.

-Cảm ơn, nhưng tôi cũng không cần.- Thanh Khanh lạnh giọng nói.

-Cậu không cần xem tôi như kẻ thù vậy chứ, dù gì thì bây giờ chúng ta cũng là đối tác, cậu không thể hiện chút thành ý nào như vậy?

-Còn phải xem thái độ của anh như thế nào.

-Thái độ của tôi có vấn đề sao? Có không?- Anh nghiêng đầu nhìn về phía Phương Mai đang đứng đằng sau cậu.

-A… chuyện này.- Phương Mai khó xử.

Hai người này khi đối mặt với nhau không thể bình thường một chút được sao?

-Tổng giám đốc.- Phía trong có người chạy ra.

-Có chuyện gì?- Minh Lâm quay người lại.

-Người mẫu không đến đủ ạ.- Người kia bối rối.

-Tại sao lại không đến đủ.

-Tôi vừa mới liên lạc cho bọn họ, bọn họ đều nói là không thể đến.

-Có nói lí do không?

-Dạ không ạ.

-Tôi nghĩ chuyện này chắc chắn có người nhúng tay vào.- Thanh Khanh bước lên trước nói.

--Chắc là thế rồi, không thể nào lại trùng hợp như thế, hơn nữa lại vào đúng lúc này được.

-Là ai?

-Chuyện đó để sau, bây giờ là phải tìm người mẫu để bổ sung, không thể buổi ra mắt gặp vấn đề gì được.

Minh Lâm nhíu mày suy nghĩ, nếu muốn mời được người mẫu lúc này thì chắc chắn sẽ tốn một cái giá rất lớn, hơn nữa cũng chưa biết được có thể đạt hiệu quả như mong muốn hay không, vả lại nếu đã có người nhúng tay vào thì việc tìm được người mẫu cũng là một vấn đè khó. Bây giờ cũng không thể dời lại được, mọi công tác tuyên truyền đã thực hiện, nếu dời lại, hiệu quả sẽ giảm sút.

Vấn đề này thật là khó.

-Các anh không chuẩn bị phương án dự phòng sao?- Thanh Khanh hỏi.

-Những người mẫu dự phòng chúng tôi cũng đã liên lạc qua nhưng họ đều từ chối cả rồi ạ.- Người kia ấp úng nói.

-Không thể mời được người nào nữa?

-Tình hình bây giờ là như thế ạ.

-Anh có quen biết ai trong ngành này không?- Thanh Khanh quay sang hỏi Minh Lâm.

-Quan hệ của tôi trong lĩnh vực này khá hạn chế.

Trước kia anh là bác sĩ, suốt ngày chỉ quan tâm đến bệnh nhân. đâu còn hơi sức nào mà để tâm đến những lĩnh vực này. Từ khi tiếp quản công ty, mặc dù đã cố gắng mở rộng quan hệ nhưng thật sự vẫn không thể giúp ích gì cho trường hợp này.

-Còn cậu thì sao?- Anh quay sang Thanh Khanh.

-Tại sao tôi lại phải giúp anh?- Cậu nhíu mày.

-Đây không phải chỉ là giúp tôi mà còn là giúp cậu, chúng ta đang là đối tác, cậu đứng quên đều đó.

-Anh có xem tôi là đối tác sao?- Cậu cười mỉa mai.

-Thôi được, nếu cậu không giúp thì tôi cũng không cần, ông trời không bao giờ tuyệt đường sống của con người bao giờ.- Minh Lâm trầm giọng nói, sau đó quay lưng đi.

-Tôi có điều kiện.- Thanh Khanh bất chợt lên tiếng.

-Điều kiện gì?- Minh Lâm quay người lại, anh biết bây giờ không phải lúc so đo.

-Tôi muốn gắp nhà thiết kế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.